Đạo Quân

Chương 245: Tề quốc là cái hố to




Chương 245: Tề quốc là cái hố to
Edit : Luna Huang
Nhìn chằm chằm địa đồ suy nghĩ một chút, Tô Chiếu chậm rãi gật đầu, tựa hồ nhẽ nhõm không ít, “Ngươi đã có chuẩn bị phương diện này, vậy vấn đề ngược lại là không lớn.”
Thiệu Bình Ba: “Tốt, Tề quốc bên kia phải xem tỷ rồi, thế cục bức bách, việc này không nên chậm trễ, càng nhanh càng tốt.”
“Làm sao?” Tô Chiếu nhìn sang, giễu giễu nói: “Ta vừa mới trở về, ngươi đã vội vàng muốn đuổi ta đi rồi?”
Thiệu Bình Ba cười cười, “Tỷ nói gì vậy, tỷ biết rõ ta không có ý đó mà.”
Thấy hai người bắt đầu tán tỉnh, Thiệu Tam Tỉnh cúi đầu, lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài, không tiện quấy nhiễu.
Không có người ngoài, lập tức một đôi mắt sáng của Tô Chiếu có chút ướt át, ẩn ý đưa tình, từ từ tới sát Thiệu Bình Ba.
Thiệu Bình Ba hơi ngửa người ra sau một chút, hiềm nghi như có né tránh, bất quá cuối cùng vẫn đưa tay ra nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, khẽ mỉm cười.
Tô Chiếu thuận thế nhẹ nhàng dựa sát vào ngực của hắn, hai người ôm lấy nhau, tóc mai dính sát vào nhau.
“Ngươi sẽ không ghét bỏ ta, sẽ lấy ta đúng không?” Tô Chiếu nằm trong ngực hắn nỉ non.
Thiệu Bình Ba: “Ta đã nói rồi, không phải tỷ ta sẽ không cưới, nhưng tỷ cũng biết, bây giờ không phải là thời điểm, nếu ta không có đủ thực lực, tỷ cũng vô pháp thoát khỏi tổ chức của tỷ, bây giờ hết thảy điều chúng ta làm, là vì ta, cũng là vì tỷ, vì tương lai của chúng ta.”
Tô Chiếu khẽ thở dài: “Chỉ mong được như vậy đi!”

Thiệu Bình Ba: “Hình như tỷ không tin lắm.”
“Không phải!” Tô Chiếu khe khẽ lắc đầu, nhắm mắt lại, có chuyện nàng vẫn muốn hỏi, cũng muốn làm, nhưng nàng cố kỵ thân phận của mình, không mở miệng ra được, sợ bị coi thường.
Yên lặng ôm nhau một hồi, Thiệu Bình Ba bỗng nhiên bị ho khan, đẩy nàng ra, sau khi hết ho, mới hỏi: “Tình hình Ngưu Hữu Đạo bên kia thế nào rồi?”
Tô Chiếu nhìn hắn lắc lắc đầu, “Ngươi nha! Ta xem Ngưu Hữu Đạo đã trở thành tâm bệnh của ngươi rồi, vừa nghĩ tới hắn lòng ngươi liền nổi nóng, liền muốn ho.”
Thiệu Bình Ba quay đầu lại cầm chén trà lên nhấp một ngụm cho thấm giọng, “Tỷ nghĩ nhiều rồi.”
Tô Chiếu: “Ở quận Thanh Sơn bên kia, ta đã phái người nhìn chằm chằm rồi, ngay cả cái bóng của Ngưu Hữu Đạo cũng không nhìn thấy. Chỗ hắn tiềm ẩn được đề phòng sâm nghiêm, tập trung tu sĩ mấy cái môn phái, căn bản không có cách tiếp cận, cũng không biết hắn trốn ở bên trong làm cái gì. Xem ra, hắn hẳn là tự tại hơn ngươi nhiều lắm, không có tục sự phiền nhiễu, tựa hồ một mực trốn ở trong núi thanh tu. Hắn co đầu rút cổ không ra kiểu này, không lộ ra chút sơ hở nào, ta cũng không làm gì được hắn.”
Thiệu Bình Ba im lặng không nói gì, phát hiện chỉ một mình hắn ăn thiệt thòi, tục sự thì có Thương Triều Tông quản lý, Ngưu Hữu Đạo là một tên tu sĩ, cũng không thống lĩnh quân đội, cũng không chủ trì chính vụ, coi như ngươi muốn học người ta tung cái lời đồn gì đó, nước bẩn cũng chỉ là dội lên trên người Thương Triều Tông, căn bản chẳng có ảnh hưởng gì đến Ngưu Hữu Đạo cả.
Người ta hiện tại lặn mất tăm, ngươi lại càng không tìm ra được sơ hở để ra tay.
“Trong lòng còn đang ấm ức à?” Tô Chiếu hỏi thử, lại an ủi: “Ngươi yên tâm đi, hắn không có khả năng vĩnh viễn trốn mãi không ra ngoài, sẽ có thời điểm hắn lộ mặt, rồi sẽ tìm được cơ hội hạ thủ thôi.”
Thiệu Bình Ba thề thốt phủ nhận, “Không có, ta là đang nghĩ, tình huống của Thương Triều Tông bên kia không khác tình huống Bắc Châu là mấy, có thể nói là ‘đồng mệnh tương liên’, sợ là bọn hắn cũng cần chiến mã, tỷ không bận quá thì có thể chú ý một chút.”
“Ừ!” Tô Chiếu nghĩ nghĩ rồi gật đầu 
Hít sâu một hơi, Thiệu Bình Ba lại hỏi: “Đúng rồi, tên Lệnh Hồ Thu kia, có thể dẫn ta tới gặp mặt được không ?”
Hắn luôn cảm thấy hứng thú đối với người này, muốn Tô Chiếu hỗ trợ mời chào, nhưng mà Tô Chiếu cũng không có cách nào, cho nên hắn muốn gặp Lệnh Hồ Thu một lần, muốn tự mình xuất thủ thử thử xem có khả năng giải quyết hay không.

Tô Chiếu cười khổ, thở dài thườn thượt, “Nói ra ngươi đừng có tức giận đó.”
“Tức giận?” Thiệu Bình Ba kinh ngạc, “Đơn giản chỉ là không dẫn ta tới gặp được, ta làm sao đến mức phải tức giận?”
Tô Chiếu: “Đã tìm được hắn, sai người tới thăm hỏi hắn, nói ngươi muốn gặp hắn một chút. Hắn nói lại, một tên phàm phu tục tử như ngươi có cái gì tốt mà gặp. Hắn nói, hắn chỉ liên hệ với người trong giới tu hành, hắn còn cố ý nói, nói là có quen biết chưởng môn Hoàng Liệt của Đại Thiền sơn, nói Hoàng Liệt nhiều ít gì vẫn sẽ cho hắn mấy phần tình cảm. Còn nói cái gì mà người trong thiên hạ nhiều như vậy, ai cũng làm quen hết mà nói, hắn làm quen cũng không hết.”
“. . . . . .” Thiệu Bình Ba ngưng nghẹn, im lặng, ý tứ trong lời nói của vị kia rất rõ ràng, chướng mắt hắn tên phàm phu tục tử này.
Nhắc tới Hoàng Liệt, ý tứ lại càng rõ ràng, ngươi bất quá là con chó săn của Đại Thiền sơn, ta quen biết chủ tử ở sau lưng ngươi là đủ rồi, có cần phải lôi kéo cái gì với ngươi sao?
Thiệu Bình Ba cười lạnh một tiếng, trong lòng ẩn ẩn có lửa giận, bất quá nghĩ lại, lại ép xuống, ngẫm lại, người ta nói cũng không sai, không cần lôi kéo quan hệ với người trong thế tục làm gì, nếu có chuyện, người ta trực tiếp tìm thế lực ở sau lưng thế tục là được, thế lực ở sau lưng lên tiếng, ngươi dám không nghe sao?
“Xem ra không có cơ hội gì nữa, là ta đã nghĩ nhiều rồi.” Thiệu Bình Ba nhàn nhạt lên tiếng.
Tô Chiếu thở dài: “Người này có rất nhiều mối quan hệ, bối cảnh phức tạp, ta cũng không biết rõ mạng lưới quan hệ của hắn, không dám hành động bừa. Theo ý ta, nhìn xem tình huống rồi hành động tiếp cũng không muộn, không cần phải gấp gáp.”
Thiệu Bình Ba hừ lạnh, “Một ngày nào đó, sẽ có thời điểm hắn đi cầu ta, ta ngược lại muốn xem coi, hắn làm sao đem những lời này nuốt ngược trở lại!”
Tô Chiếu hơi cười khổ, khẽ lắc đầu, phát hiện vị này cái gì cũng được, nhưng lòng dạ lại hơi kém chút, quá kiêu ngạo rồi, nếu không làm sao bị tức đến mức thổ huyết được. . . . . .
Từ quận thành trở về, Ngưu Hữu Đạo tới trang viên trong núi.

Một tòa trang viên không lớn lắm, cũng không xa hoa gì nhiều, đơn giản thanh lịch, tô điểm chút hoa cỏ cây cối, xây ở trên đỉnh núi, địa thế tương đối cao, có thể nhìn ra toàn bộ sơn cảnh chung quanh, có thể nhìn thấy hình dáng quận thành quận Thanh Sơn phía xa xa.
Toà trang viên này được hoàn thành vào ba tháng trước, Ngưu Hữu Đạo vào ở đã được hơn tháng nay.
Nhân viên tương quan cũng vào ở theo, Thương Thục Thanh cũng vào ở nơi này, để quận chúa người ta tiếp tục ở lại nhà tranh cũng không tốt, Thương Thục Thanh cũng đã chiếm một cái đình viện nho nhỏ, rất tao nhã lịch sự.
Tiến vào trang viên, Ngưu Hữu Đạo còn đang suy tư đi tới chỗ Ngô Tam Lưỡng thuận miệng bàn giao, “Đi mời chưởng môn ba phái tới đây một chuyến.”
“Vâng!” Ngô Tam Lưỡng dạ, bước nhanh rời đi.
Ngưu Hữu Đạo chắp tay sau lưng, tản bộ tới một cái đình đài lầu các, nơi đây chính là chỗ tuyệt vời nhất để thưởng thức sơn cảnh chung quanh, dựa vào lan can, ngắm nhìn những dãy núi chập trùng hùng vĩ, xinh đẹp.
Biết chưởng môn ba phái sắp tới, Hắc Mẫu Đơn cấp tốc đi chuẩn bị nước trà.
Không bao lâu sau, Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu và Hạ Hoa dẫn theo mấy người tới, đệ tử trong môn dừng bước ở dưới lầu các, ba người thì phi người bay lên trên lầu.
Rơi xuống bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, Hạ Hoa nhìn chung quanh một chút, “Mặc dù không phải là nơi thần tiên gì, nhưng cũng có một chút đặc biệt, ở vùng này xem như cũng là địa phương tốt.”
Ngưu Hữu Đạo quay sang cười nói: “Ba nhà các ngươi cũng xây gần xong rồi đi.”
Hạ Hoa: “Cũng còn chút chút nữa.”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Ai bảo các ngươi nhất định phải làm cho lớn làm chi.”
Hạ Hoa: “Không có đơn giản như ngươi vậy được, nơi này ngươi có bao nhiêu người chứ, tùy tiện xây xây chút là được, trong môn phái chúng ta có nhiều đệ tử như vậy, không thể cứ ở trong sơn động mãi được, dù sao cũng phải có cái chỗ nghỉ ngơi.”
Phí Trường Lưu mở miệng hỏi, “Gọi chúng ta đến có chuyện gì?”
Lúc này, Hắc Mẫu Đơn bưng trà lên, Ngưu Hữu Đạo quay người: “Để mấy vị đứng nói chuyện không phải là đạo đãi khách, ngồi đi, vừa uống vừa nói.”

Mấy người ngồi xuống, Hắc Mẫu Đơn ở bên cạnh châm trà.
Hớp hớp mấy ngụm xong, Ngưu Hữu Đạo đặt ly trà xuống nói: “Một năm này ta luôn một mực bế quan tu luyện, không có hỏi đến chuyện bên ngoài gì hết. Ta vừa đi sang quận thành, tới thăm hỏi một chút, mới biết Vương gia bên kia đang cần chiến mã vô cùng cấp bách, việc này liên quan đến an nguy hai quận, các ngươi lại chậm chạp không có câu trả lời chắc chắn, Vương gia lại không tiện đốc thúc các ngươi, mời chư vị tới đây là muốn hỏi một chút, chuyện mua sắm chiến mã đến tột cùng là như thế nào rồi?”
Nói đến đây, rõ ràng sắc mặt ba người hơi trầm xuống.
Hạ Hoa lắc đầu: “Tình hình không ổn, rất phiền phức, khá là phiền phức, bên kia cách rất xa bên này, chúng ta lại là thế lực từ bên ngoài đến, làm việc ở Tề quốc bên kia có chút khó khăn. Chúng ta cộng thêm Thiên Ngọc môn, bốn nhà đã tổn thất năm sáu trăm tên đệ tử, tổn thất nặng nề!”
Ngưu Hữu Đạo: “Phiền phức gì cũng phải có lời giải thích chứ! Ta nói các ngươi này, việc này nếu mà không giải quyết được, một khi địa bàn hai quận không thuộc sự khống chế chúng ta, chúng ta đều sẽ trở thành ‘chó nhà có tang’, chớ nói chi là an tâm tu luyện, đều chuẩn bị đào mệnh đi thôi!”
Trịnh Cửu Tiêu: “Làm sao chúng ta lại không muốn giải quyết nhanh việc này, một ngày việc này chưa giải quyết, Thiên Ngọc môn liền một ngày không chịu nhường lợi cho chúng ta, trên dưới ba phái có nhiều người như vậy, đều là phải bỏ tiền ra nuôi, ngươi cho rằng chúng ta không vội sao?”
Ngưu Hữu Đạo gõ gõ ngón tay trên bàn, “Chớ tố khổ với ta, đều là tự tìm, nói chuyện chính, vấn đề mấu chốt ở đâu?”
Phí Trường Lưu: “Vấn đề có một đống á, đầu tiên là tại Tề quốc bên kia. Phần lớn lãnh thổ Tề quốc là nông trường chăn nuôi, ngựa tốt vô số, cho nên mua sắm chiến mã tại Tề quốc kỳ thật không thành vấn đề, mấu chốt của vấn đề là làm thế nào vận chuyển chiến mã ra khỏi Tề quốc.”
Hạ Hoa oán hận nói: “Tề quốc này chính là cái hố to, hố chết người không đền mạng, bên trong bỏ mặc cho người mua bán ngựa, cho ngươi mua thỏa thích, nhưng cuối cùng, ai cũng đừng nghĩ có thể dễ dàng vận chuyển chiến mã xuất cảnh. Địa thế Tề quốc, phần lớn bên ngoài là sa mạc mênh mông vây quanh, muốn vận chuyển ngựa băng qua sa mạc mênh mông mà nói, cơ bản là không có khả năng. Mà bởi vì nguyên nhân địa thế, con đường thông ra bên ngoài không nhiều lắm, bên bọn hắn phái trọng binh ra trấn thủ con đường ra vào một phát, ai cũng đừng nghĩ dễ dàng đưa lén chiến mã xuất cảnh.”
Trịnh Cửu Tiêu thở dài: ” Chiêu này của Tề quốc quá độc ác, cho phép ngươi mua ngựa, ngựa lại không chuyển ra được, cuối cùng, tiền ngươi cũng trả cho bọn hắn, mà ngựa ngươi cũng đưa cho bọn hắn nốt.”
Kỳ thật tình huống này cũng rất đơn giản, nghe nói sơ qua cái là hiểu, Ngưu Hữu Đạo nhíu mày suy nghĩ một hồi, chầm chậm hỏi: “Chẳng lẽ ngoại trừ con đường mua bán bình thường giữa các quốc gia với nhau, liền không có ai tự mình mua rồi vận chuyển ra được sao?”
Phí Trường Lưu: “Cũng không phải không có, ngăn chặn hết toàn bộ là không thể nào, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể khơi thông được quan hệ, thật có thể khơi thông được quan hệ, tự nhiên là có thể thả cho đi. Phiền toái là phiền toái ở điểm này, Tề quốc quản chế rất chặt, không dễ đả thông quan hệ như vậy. Coi như có thể đi ra được, còn thêm cái vấn đề này nữa, vận chuyển đi đường xa, mà dọc theo con đường này cũng cần phải khơi thông quan hệ ở các cửa ải quốc gia khác nữa, ai! Thiên Ngọc môn cũng đang đau đầu việc này.”
Ngưu Hữu Đạo bảo Hắc Mẫu Đơn lấy địa đồ đến, treo lên trong các, chắp tay sau lưng đứng trước địa đồ nhìn chằm chằm, cau mày.
Đúng lúc này, Ngô Tam Lưỡng đến báo: “Đạo gia, bên ngoài có người đến đây xin bái phỏng, nói là Tấn quốc Lệnh Hồ Thu, cũng không biết là thật hay là giả nữa!” 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.