Đạo Quân

Chương 243: Vô cùng cấp bách




Chương 243: Vô cùng cấp bách
Edit : Luna Huang
Cuối cùng, Hải Như Nguyệt cũng đành ôm một bụng phiền muộn rời đi.
Trong xe ngựa lọc cọc, một tay cầm cái gương soi soi, một tay vỗ nhè nhẹ gương mặt của mình, cẩn thận tìm kiếm xem trên mặt mình có tì vết nào không.
Già rồi sao? Chưa có già mà! Từ trong ánh mắt đám nam nhân chung quanh lúc nhìn về phía nàng, nàng có thể xác nhận được điều đó, nàng rất quen thuộc những ánh mắt ấy, biết trong đầu những nam nhân kia muốn làm gì nàng, đó là khát vọng muốn cởi sạch y phục của nàng.
Nhưng mà mặc kệ là Viên Cương nói lời lạnh nhạt, hay là ngữ khí khinh bạc của Ngưu Hữu Đạo, trong mắt hai người này lại không tìm thấy ánh mắt mà nàng hi vọng nhìn thấy, cái này khiến nàng có cảm giác rất không an toàn.
Không sai! Không có dục vọng xâm phạm nàng, ngược lại để nàng không có cảm giác an toàn.
Thả cái gương trong tay xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, nội tâm bất an từ lúc đến cho tới bây giờ, vẫn chưa có bình tĩnh lại, Ngưu Hữu Đạo không thừa nhận là hắn làm.
Nàng ở hiện tại, đã sớm không phải thiếu nữ năm đó có thể vì một tên Thương Kiến Bá mà yêu đến chết đi sống lại nữa rồi, không tin trên đời này có vô duyên vô cớ trợ giúp to lớn mà lại  không cần hồi báo như vậy, không có được đáp án xác thực, nàng luôn cảm giác sau lưng có cái lỗ đen to lớn, phảng phất như tùy thời sẽ nuốt chửng lấy nàng vậy. . . . . .
Đưa tiễn khách nhân đi khỏi xong, Ngưu Hữu Đạo trở về, nhìn thấy Công Tôn Bố đang đứng ở bên ngoài nhà tranh.
“Có việc gì sao?” Ngưu Hữu Đạo cười hỏi.
Công Tôn Bố hỏi: “Còn chưa có tin tức của Lục Thánh Trung sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Hoặc là bị Thiệu Bình Ba giết, hoặc là quy thuận Thiệu Bình Ba rồi, tóm lại, Thiệu Bình Ba không có khả năng lại thả hắn trở về.”
Nói đến đây cái, vẻ mặt hắn hơi có chút trầm ngâm, ngẫm nghĩ lại, có lẽ bản thân hắn đã bỏ qua một cái cơ hội cuối cùng, quyết định có thể vãn hồi Lục Thánh Trung.

Không nên kết thúc việc người ba phái đi Tống quốc chắp nối liên hệ với Lục Thánh Trung, phía Thiệu Bình Ba bên kia không gặp được người chắp nối, liền biết đã bị lộ, không có khả năng thả Lục Thánh Trung trở về, bằng không, nói không chừng Thiệu Bình Ba có thể sẽ còn lợi dụng Lục Thánh Trung làm phản gián.
Công Tôn Bố nói: “Chết là tốt nhất.”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến. . . . . .
Lại một mùa hạ trôi qua, đảo mắt đã là một năm sau.
Thác nước đổ xuống từ trên vách núi như trút, trên một tảng đá ở dưới thác nước, có một bóng người đắm chìm trong làn nước, không nhúc nhích.
Hắc Mẫu Đơn bay lượn đến, hô gọi, “Đạo gia!”
Bóng người trong màn nước đột nhiên chớp động, dọc theo dòng nước chảy xuống bơi vọt lên.
Đi ngược dòng nước, tốc độ rất nhanh, không có làm nổi lên chút bọt nước nào.
Người ở trong màn nước rút kiếm, ầm! Phía trên thác nước bọt nước nổ tung, một bóng người giơ kiếm chỉ thiên, xông ra dòng nước.
Lăng không xoay một vòng, trường kiếm trở vào vỏ, người lại chuyển hướng, tung bay lướt hạ xuống, rơi xuống bên cạnh Hắc Mẫu Đơn.
Hắc Mẫu Đơn sững sờ, dòng nước khổng lồ trút xuống như thế, làm sao cảm giác giống như không có tạo thành lực cản gì với vị này.
Khí nóng trên người bốc lên bừng bừng, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm hỏi: “Có chuyện gì?” 
Hắc Mẫu Đơn trả lời: “Chuyện ngươi nói ta đã tra hỏi, không phải là thám tử gì cả, mà là do hiện tại nhân khẩu quận Thanh Sơn tăng mạnh, thương khách tụ tập, bên này cách quận thành cũng không xa, thỉnh thoảng có người xông nhầm vào cũng rất bình thường. Vương gia được biết điều đó quấy rầy Đạo gia thanh tu, đã sai người chế tạo gấp một ít bi văn cấm đi vào, đằng sau sẽ cho người dựng ở chung quanh.”
Thì ra là thế! Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, trước đó nghe Viên Cương đề cập tới, nói luôn có người có ý đồ xâm nhập bên này, hắn liền hỏi thử một chút.

“Nghe ngươi nói như vậy, hiện tại quận Thanh Sơn rất phồn hoa sao?” Ngưu Hữu Đạo hỏi.
“Phồn hoa!” Hắc Mẫu Đơn gật đầu nói: “Quả thực là cực kỳ phồn hoa, trước sau một năm, sự khác biệt quả thực là một trời một vực.”
“Vương gia áp dụng ‘tân chính’ về sau, lưu dân tứ phương nghe đồn dời đến, nhân khẩu hai quận bất chợt tăng gấp bảy tám lần, đại bộ phận ruộng đất quận Thanh Sơn trước kia bỏ hoang, nay đã được khôi phục. Vương gia muốn lưu dân ở lại, vì để cho lưu dân chân chính ngụ cư tại hai quận, chẳng những phân chia ruộng đất, còn cố ý thông qua 10 vạn kim tệ, triệu tập rất nhiều người đọc sách tới làm tiên sinh dạy học, thiết lập trường học miễn phí ở khắp nơi trong hai quận, để tất cả lưu dân có ruộng trồng trọt, để tất cả con em lưu dân có thể đi học. Hiện tại, xung quanh vị trí ruộng đồng và trường học, từng cái thôn xóm đang còn nhanh chóng hình thành, theo lời Lam Nhược Đình nói, chỉ cần gia nghiệp bọn họ ở đây, nếu không có chuyện gì bất đắc dĩ, những lưu dân này sẽ không dễ dàng rời đi hai quận nữa.”
“Mà nhân khẩu tụ tập số lượng lớn, thêm thương thuế được miễn giảm nữa, liền hấp dẫn thương hộ tứ phương kéo đến tụ tập, thương hộ này lại tiếp tục đi thuê số lượng lớn lưu dân làm việc .v.v. Quận Thanh Sơn hiện nay, chân chính là ‘xưa đâu bằng nay’, nội thành rất náo nhiệt, bất quá cũng có phiền phức, quá nhiều người, không đủ đất mở cửa hàng, những thương hộ kia lại có nhu cầu. Lam tiên sinh hiện đang còn đàm phán với những thương hộ kia .”
“Đàm phán?” Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, “Đàm phán gì?”
Hắc Mẫu Đơn: “Vương gia chuẩn bị xem quận thành hiện tại như là nội thành, lấy quận thành làm trung tâm, mở rộng ra xung quanh năm dặm, ở vùng bên ngoài lại xây tường thành, tạo thành một tòa ngoại thành.”
Mở rộng ra xung quanh năm dặm? Ngưu Hữu Đạo có chút kinh ngạc, “Hắn lấy đâu ra tài lực lớn như vậy?”
Hắc Mẫu Đơn: “Cho nên Lam tiên sinh mới muốn đàm phán với những thương hộ kia, tính cung cấp miễn phí đất ở ngoại thành cho những thương hộ kia xây dựng cửa hàng, bất quá, điều kiện tiên quyết là, muốn những thương hộ kia chung vốn xây dựng tường thành ngoại thành, căn cứ đóng góp xây dựng tường thành dài ngắn bao nhiêu, để xem xét được lấy bao nhiêu đất miễn phí trong ngoại thành, làm như thế lại có thể cho những lưu dân chưa biết an trí như thế nào kia tìm được việc làm nuôi sống gia đình. Nghe nói đã đàm gần xong rồi, còn có một số mâu thuẫn xung đột về lợi ích đang còn bàn thảo lại.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Đây đều là chính kiến* của Lam Nhược Đình a?” (*ý kiến cá nhân)
Hắc Mẫu Đơn gật đầu: “Hình như là vậy, về vấn đề nội chính, hình như Vương gia đã uỷ quyền hết cho Lam Nhược Đình làm, Vương gia chủ yếu chỉ nắm giữ vấn đề quân vụ.”
“Lam Nhược Đình này đích thật là một nhân tài, chơi lớn a!” Ngưu Hữu Đạo vẫn là có chút cảm khái, suy nghĩ lại bay tới phía Bắc Châu bên kia.
Hắn ở trong này tĩnh tu, cơ hồ không có hỏi đến chuyện của hai quận, ngược lại hắn hơi có chú ý chuyện ở Bắc Châu bên kia.
Theo tin tức báo cáo, Thiệu Bình Ba bên kia càng chơi lớn hơn, trắng trợn mua chuộc nhân sĩ uyên bác với thợ lành nghề, trong loạn thế này lại muốn đả thông toàn bộ thủy lợi Bắc Châu liền mạnh với nhau, nghe nói, chỉ trong thời gian hơn một năm ngắn ngủi, có hiệu quả rất phi phàm, nhân khẩu đồng dạng cũng tăng mạnh.

Có vẻ như Thiệu Đăng Vân lại đưa cho Thiệu Bình Ba càng nhiều quyền lực hơn, làm cho Thiệu Bình Ba bớt đi được rất nhiều cản trở.
Thiệu Bình Ba bây giờ bên trên thì để ý quân vụ, bên dưới chủ trì nội chính, năng lực phi phàm, dựa vào thủ đoạn cao siêu cùng với năng lực quản lý, ngắn ngủi hơn một năm, cơ hồ khiến toàn bộ Bắc Châu thay đổi hoàn toàn, thực lực toàn bộ Bắc Châu đang dùng phương thức ‘lăn cầu tuyết’  nhanh chóng tăng trưởng mạnh, cơ hồ hấp thu lôi kéo hết thảy nhân lực và tài lực mấy địa phương xung quanh, khiến cho mấy Châu ở xung quanh rất là khó chịu, nhưng lại không thể làm được gì Bắc Châu.
Năng lực về phương diện này, Ngưu Hữu Đạo thừa nhận, chính hắn cũng không thể bằng, kém Thiệu Bình Ba xa.
Chính vì vậy, Bắc Châu thay đổi làm cho Ngưu Hữu Đạo ẩn ẩn có lo lắng, thực lực Bắc Châu càng mạnh, liền mang ý nghĩa, Thiệu Bình Ba có thể sử dụng thế lực tu hành giới càng lớn.
Trong tin tức từ Bắc Châu bên kia truyền về có nói, năng lực của Thiệu Bình Ba khiến cho Đại Thiền sơn coi trọng rất nhiều, lại tăng thêm cao thủ đi bảo hộ Thiệu Bình Ba nữa.
Lấy lại tinh thần, nhìn thấy Hắc Mẫu Đơn tinh thần phấn chấn đứng giảng giải, Ngưu Hữu Đạo nhếch miệng mỉm cười, phát hiện nữ nhân này hiện tại rất khác so với lúc trước, dần dần biết quan tâm đến những chuyện này, bằng không sẽ không thể giảng giải đạo lý một cách rõ ràng như thế được.
“Viên Cương đâu rồi?” Ngưu Hữu Đạo lên tiếng hỏi.
Hắc Mẫu Đơn: “Hình như sang bên chỗ xưởng sản xuất binh khí bên kia, gần nhất hắn hay sang chỗ Công Tôn Thiết Ngưu bên kia, muốn làm cái gì đó.”
Ngưu Hữu Đạo hơi trầm mặc một chút, chợt khua tay nói: “Lâu rồi không có rời núi, đi, đi quận thành ngắm thử xem.”
Hắc Mẫu Đơn lập tức đi mời vài cao thủ ba phái đến hộ vệ.
Vừa tiếp cận quận thành quận Thanh Sơn, Ngưu Hữu Đạo rất lâu đã không rời núi lập tức cảm nhận được bầu không khí không như xưa.
Trên đường cái, người lui tới liên miên không dứt, xe ngựa chỗ nào cũng có, có tiểu lại đang còn đo đạc ngoài thành, phác họa, đóng cọc gỗ định vị, xem ra chuyện mở rộng thành đã là việc vô cùng cấp bách rồi.
Tiến vào thành, tùy tiện đi dạo, đầu đường cuối phố rộn rộn ràng ràng, tiếng ồn ào bên tai không dứt, so với đường phố quạnh quẽ lúc trước, kém chút Ngưu Hữu Đạo cho là hắn đã đi nhầm chỗ.
Mặc dù có rất nhiều người quần áo rách rưới, thậm chí còn có rất nhiều người bưng bát ăn xin, nhưng thật sự khác xa trước kia.
Khắp nơi đều là người, khiến Ngưu Hữu Đạo thanh tu lâu ngày không quá thích ứng, cũng mất hết hứng thú đi đây đi đó nhìn ngắm, trực tiếp đi thẳng tới quận thủ phủ.
Thân vệ Thương Triều Tông biết hắn, cho đám thủ vệ đang ngăn hắn lại lui ra, đích thân dẫn Ngưu Hữu Đạo đi vào.

Đi tới bên ngoài nghị sự đường, nghe được âm thanh Thương Triều Tông đang thảo luận với Lam Nhược Đình ở bên trong.
Ngưu Hữu Đạo hơi đưa tay lên ngăn lại, để thân vệ tạm dừng thông báo, ở bên ngoài nghiêng tai lắng nghe.
Bên trong, thanh âm Lam Nhược Đình vang lên, “Vương gia nhìn nơi này, hải cảng phía Nam chính là ưu thế của chúng ta, dưới tình huống nếu bị phong tỏa xung quanh, dùng đường biển để vận chuyển vật tư vào là ngắn nhất, đối với thương khách mà nói, cũng rất là tiện lợi, đề nghị lấy phương thức mở rộng thành này đến mở rộng hải cảng này, tại phụ cận hải cảng xây dựng một tòa thành, dễ dàng bảo hộ thương hộ vận chuyển vật tư và tồn trữ. . .  . . .”
“Khụ khụ.” Tên thân vệ ở một bên đột nhiên ho khan một cái, hắn cảm thấy để cho người ta nghe lén Vương gia nói chuyện thật sự không thích hợp lắm, bất chấp Ngưu Hữu Đạo ngăn cản, lên tiếng bẩm báo, “Vương gia, Đạo gia tới.”
Ngưu Hữu Đạo nhìn ngó hắn cười cười, bước đi vào nhà.
Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình cũng đi ra, đều có chút ngoài ý muốn, quanh năm suốt tháng chẳng thấy vị này ló mặt một lần nào.
“Đạo gia, sao ngài lại tới đây?” Thương Triều Tông chắp tay, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Ngưu Hữu Đạo cùng bọn hắn tiến vào nghị sự đường, liếc mắt liền thấy được địa đồ treo trong phòng, đi đến trước địa đồ nhìn nhìn, “Không có gì, mới nãy ở bên ngoài nghe được vài câu, làm sao, xung quanh đang phong tỏa chúng ta sao?”
Lam Nhược Đình: “Tạm thời còn chưa tới mức độ đó, bất quá tiến độ phát triển của bên này, đã khiến xung quanh cảnh giác, phong tỏa thương lộ* bên này là chuyện sớm hay muộn mà thôi, không ai sẽ nguyện ý ngồi nhìn bên này lớn mạnh. Phòng ngừa cẩn thận, phải nhanh chóng nắm vững đường biển, xây dựng bến cảng bên này, biển cả vô biên vô hạn, khắp nơi là đường, thế lực xung quanh chỉ có thể cắt đứt đường bộ, muốn cắt đứt đường biển là không có dễ như vậy. Còn có một điều nữa là, một khi xung quanh đẩy mạnh phong tỏa, chỉ sợ muốn đưa chiến mã vào cũng càng thêm khó khăn, đi đường biển vẫn có thể xem như là một biện pháp.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, “Lam tiên sinh cao kiến, nghĩ xa trông rộng!”
Thương Triều Tông nhíu mày nói vào một câu, “Người ba phái cùng với Thiên Ngọc môn đi Tề quốc mãi chưa đưa ra được câu trả lời chắc chắn nữa.”
Lam Nhược Đình giải thích: “Đạo gia, ý của Vương gia là, tiến độ phát triển của chúng ta không chậm, một khi để đám xung quanh cảm giác được uy hiếp to lớn, sợ là sẽ không chỉ phong tỏa thôi, cho nên chúng ta nhất định phải có võ lực cường đại để chấn nhiếp, nhu cầu chiến mã của chúng ta bên này vô cùng cấp bách, nếu không tốc độ điều động binh lực không theo kịp, chỉ có thể chờ người ta đánh! Võ lực bên này càng không theo kịp, càng dễ khiến cho ngoại địch nổi lên ý muốn xâm chiếm!”
Ngưu Hữu Đạo: “Cũng không thể trông đợi vào mỗi phía Tề quốc bên kia, phía chúng ta bên này không có nghĩ biện pháp khác sao?”
Thương Triều Tông: “Có đi xung quanh mua sắm được một chút ngựa, có khoảng hơn ngàn con, bất quá sức của chiến mã là có chênh lệnh không nhỏ so với ngựa phổ thông, rất ít những con ngựa mua ở xung quanh có thể nhanh chóng tập kích, có thể lên trận chém giết, chiến mã có sẵn ở bên này cũng đang dần dần già yếu, bên này thiếu hụt chiến mã tính hàng vạn, trong thời gian ngắn muốn vơ vét từ xung quanh là điều không có khả năng, trên nông trường chăn nuôi của Tề quốc thì ngựa tốt lại có vô số .”
Ngưu Hữu Đạo trầm mặc. . .  . . .
(Luna: chương này đọc thấy tâm tình của bản thân không cấp bách như tên chương, mà tình hình Covid_19 mới gấp. Banh con mắt ra là nghe được có người nhiễm, đột nhiên hiểu được hoàn cảnh của dân Vũ Hán của mấy thấy trước.
Việt Nam cố lên! Bạch y thiên sứ cố lên!!!)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.