Đạo Quân

Chương 241: Đen ăn đen




Chương 241: Đen ăn đen
Edit : Luna Huang
Trước đó, tràng cảnh đích thân Đại tổng quản Băng Tuyết các Hàn Băng tới, còn rõ mồn một trong đầu nàng, ngay cả Hàn Băng cũng bị kinh động đến, mức độ nghiêm trọng của sự việc là có thể nghĩ.
Vạn Động Thiên Phủ nào dám bốc lên phong hiểm kia, tất nhiên muốn giết chết hai mẫu tử bọn hắn ngay, chỉ có nhi tử của nàng chết rồi, mới không tồn tại cách nói là được trị khỏi bằng Xích Dương Chu Quả, mà đã giết nhi tử của nàng, há lại có thể tha cho nàng sống xót, tất nhiên muốn bí mật cho nàng đi ‘bán muối’ theo luôn.
Nhìn nhi tử đang ăn uống ngon lành, nhưng hiện tại Hải Như Nguyệt lại không vui nổi, dạo bước đi đi về về trong phòng, tro tàn bay theo làn váy phiêu động.
Nàng đang nghĩ, cuối cùng là ai làm việc này, đã muốn trị bệnh cho nhi tử của nàng, lại không muốn tiết lộ thân phận. 
Mục tiêu nàng tỏa định đầu tiên chính là Ngưu Hữu Đạo, lời đồn kinh động tới Hàn Băng, chính là nhằm vào Ngưu Hữu Đạo, mà Ngưu Hữu Đạo cũng đích xác là đi Đại Tuyết sơn.
Nếu thật sự là Ngưu Hữu Đạo, nếu thật sự Ngưu Hữu Đạo lấy được Xích Dương Chu Quả mà nói, nàng có chút không cách nào tưởng tượng ra được, Băng Tuyết các là nơi nào? Tên kia sao có thể trộm được Xích Dương Chu Quả từ trên tay Băng Tuyết các? Cái này không khỏi cũng quá mức tưởng tượng!
Hoài nghi thì hoài nghi, thế nhưng nàng lại không có bất kỳ chứng cớ nào!
Hiện tại nàng rất muốn phái người đuổi theo bắt vị Minh tiên sinh kia lại, muốn tìm ra người chủ mưu phía sau màn rốt cuộc là ai, thế nhưng nàng không dám, bắt được vị Minh tiên sinh kia liền mang ý nghĩa, chân tướng trị liệu phải bị bại lộ, đồng dạng cũng rất nguy hiểm, điều này khiến nàng thật là tiến thối lưỡng nan. . .  . . .
Ngoài thành, trong rừng núi cách hơn mười dặm bên ngoài, Minh tiên sinh phóng ngựa xông vào một khu rừng, cởi cái giỏ mây đeo sau lưng xuống, tiện tay ném xuống đất, ngắm nhìn bốn phía.
Chờ một lúc sau, có một bóng người từ một chỗ sâu trong rừng lướt tới, không phải ai khác, chính là Đoàn Hổ, hắn tươi cười hớn hở lên tiếng chào hỏi, “Vạn huynh.”
Minh tiên sinh lập tức nhảy xuống, lắc lắc đầu nói: “Việc này thật đúng có đủ nguy hiểm, ta vẫn còn lo sợ nơm nớp đây này.”
Đoàn Hổ cười ha ha nói: “Vạn huynh là tay chuyên lừa gạt hãm hại lão luyện, sao lại có thể sợ cái này cơ chứ.”
Minh tiên sinh ‘xùy’ một tiếng: “Ngươi là đang khen ta, hay là mắng ta vậy? Cái này sao mà giống nhau chứ? Đó chính là phủ thứ sử Kim Châu á, trong phủ có không ít cao thủ của Vạn Động Thiên Phủ đâu, một số ‘công việc’ trước kia, có thể so với lần này sao? Ta nói, ngươi đã quan sát kĩ chưa đó, không ai đi theo phía sau ta chứ?”
Đoàn Hổ: “Kiểm tra kỹ rồi, không ai theo dõi. Ngươi yên tâm, chỉ cần bọn hắn coi ngươi là đệ tử của Quỷ Y, chỉ cần dược hiệu có tác dụng, liền có thể chấn nhiếp được bọn hắn, bọn hắn cũng không dám làm loạn.”

Minh tiên sinh lấy 2 tấm kim phiếu mỗi tấm có trị giá 1 vạn từ trong tay áo ra, phân 1 tấm cho Đoàn Hổ, “2 vạn tới tay, đã nói trước mỗi người một nửa, ta đủ thành ý a?”
Đoàn Hổ đưa tay ra nhận, kiểm tra qua một chút, xong cất vào trong ngực, cười hắc hắc nói: “Phát tài rồi!”
Minh tiên sinh âm thầm cười trộm, lòng khinh thường nghĩ, cũng không nhìn xem nơi đó là địa phương nào, là phủ thứ sử Kim Châu nhé, chỉ có 2 vạn không khỏi quá không có đẳng cấp đi!
Hai người trước đó đã hứa hẹn lừa gạt 2 vạn, nói xong việc thì chia đôi, hắn lại đi lừa 10 vạn, bản thân tư tàng 8 vạn, chỉ chia cho Đoàn Hổ có 1 vạn.
Bất quá hắn tự có lý do, người mạo hiểm tiến vào là hắn, tự nhiên hắn muốn lấy nhiều thêm một chút.
“Xong, mà ngươi cũng đã nói, Xích Dương Chu Quả giả kia chỉ có thể áp chế được bảy tám ngày, qua đoạn thời gian này liền bị lộ tẩy, chúng ta hay là nên đi nhanh đi thôi.” Minh tiên sinh phất phất tay, tính leo lên ngựa rời đi.
Lại bị Đoàn Hổ giữ lại, “Chỉ cần gửi lá thư kia cho Hải Như Nguyệt, giả ý nói đó là Xích Dương Chu Quả, hù dọa nàng, nàng cũng không dám làm loạn, mấu chốt của vấn đề là, ngươi có để bị lộ không vậy? Nếu bị bại lộ, chúng ta coi như không thể đi đường cái được rồi, chuẩn bị chui vào rừng núi hoang dã mà đào mệnh đi thôi.”
Minh tiên sinh: “Ngươi yên tâm, ta đã làm theo đúng kế hoạch của chúng ta, sẽ không có sơ sót gì xảy ra, điểm ấy ta vẫn có thể nắm chắc. Đi nhanh thôi, tìm nhà kế tiếp đi, ngươi nói đối tượng ra tay kế tiếp là nhà nào vậy?”
Đoàn Hổ cười, “Không nói nhà kế tiếp khiến cho ngươi thương nhớ, Vạn huynh còn sẽ tới đây tìm ta sao? Chỉ sợ người đã sớm cuỗm tiền chạy mất dạng.”
“Sao lại nói thế, ta mà là loại người đó sao?” Minh tiên sinh giả đò tức giận, chợt sững sờ, hồ nghi hỏi: “Ý của ngươi là, không có nhà kế tiếp?”
Đoàn Hổ gật đầu, “Có, không xa, có sẵn tài lộ luôn!”
Mắt Minh tiên sinh sáng lên, “Là nhà nào? Trước tiên nói nghe thử chút, trên đường chúng ta cũng dễ mưu đồ hơn.
Đoàn Hổ gằn từng chữ: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Minh tiên sinh nhìn hắn chăm chú, bỗng nhiên sắc mặt hoàn toàn biến đổi, ý thức được đối phương muốn đen ăn đen, lắc mình một cái, cấp tốc bay lượn rời đi.

Lại không phòng bị, ở phía trước có một bóng người lóe ra, phất tay chính là một đạo kiếm khí bổ tới, chính là Lôi Tông Khang.
Minh tiên sinh kinh hãi, mới biết được Đoàn Hổ không phải hành động có một mình, đã sớm thiết kế cái bẫy chờ hắn rồi.
Hắn thật hận, hận chính mình tham tài, ngay sau khi đắc thủ ở phủ thành Kim Châu, thì nên lập tức rời đi mới đúng.
Thế nhưng nói đi thì nói lại, nếu không phải hắn tham tài, hắn tội gì phải mạo hiểm đi tới phủ thứ sử Kim Châu như vậy chứ, đây là cái bẫy được thiết kế rất tỉ mỉ a!
Đoàn Hổ rút kiếm ra giết tới sau đó.
Một bên lại có một bóng người bắn ra tham chiến, chính là Ngô Tam Lưỡng.
Mắt thấy nguy hiểm tràn ngập, khó mà chống đỡ được, Minh tiên sinh lớn tiếng nói: “Mấy vị, không phải liền cầu tài sao? Ta cho các ngươi hết toàn bộ tài vật trên người, cầu xin giơ cao đánh khẽ, cho ta con đường sống!”
Đoàn Hổ cười lạnh: “Chúng ta không có hứng thú với tiền, chỉ cảm thấy hứng thú với cái mạng nhỏ của ngươi mà thôi!”
Theo Ngưu Hữu Đạo về sau, khẩu khí nói chuyện cũng thay đổi, đổi trước kia, nếu thời điểm đen ăn đen, khẳng định sẽ nói khác, đại loại là ‘tiền cũng muốn, mạng cũng muốn’, làm gì đi nói cái gì mà không có hứng thú với tiền cơ chứ!
Ba người vây quanh Minh tiên sinh ác chiến một trận, cây cối ‘rầm rầm’ ngã liên tục, cùng ngã xuống theo còn có thân hình Minh tiên sinh.
“Họ Đoàn, lão tử làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi, ta. . .”
Minh tiên sinh ngã trên mặt đất đau đớn gào thét lên, còn chưa dứt lời, liền bị Lôi Tông Khang một kiếm đâm xuyên qua tim, dưới kiếm ứ hự đau đớn nghẹn ngào.
Lôi Tông Khang sút một cước, đá văng Minh tiên sinh đang còn bắt lấy thân kiếm, rút bảo kiếm đẫm máu ra, quay đầu lại hỏi Ngô Tam Lưỡng, “Lão Ngô, ngươi không sao chứ?”
Trên ngực Ngô Tam Lưỡng có vệt máu chảy dài, kém chút bị chém chết, lắc đầu: “Không có việc gì, kém một chút nữa thôi là đi đời rồi!” Cắm kiếm xuống mặt đất, từ từ cởi y phục ra.

Lôi Tông Khang tra trường kiếm vào vỏ, giúp hắn xử lý vết thương.
Đoàn Hổ ngồi xổm xuống bên người Minh tiên sinh lục soát, rất nhanh tìm ra được một sấp kim phiếu mệnh giá lớn, “Các ngươi nhìn xem, số kim phiếu lẻ tẻ có thể là của hắn, còn số chẵn này có thể không phải của hắn rồi, ừm, tám tấm, đoán chừng gia hỏa này yêu cầu 10 vạn, mới nãy chia cho ta có 1 vạn, ta đã biết mà, thằng nhóc này không có hào phóng như vậy được, chắc chắn sẽ tư tàng, không ngoài sở liệu.”
Sau đó đào hố ngay tại chỗ, chôn thi thể Minh tiên sinh, miễn cho bại lộ quá sớm.
Ngô Tam Lưỡng xử lý vết thương xong, thay bộ y phục khác, ba người cấp tốc biến mất ở trong rừng núi thâm sâu. . .  . . .
Một buổi sáng sớm mấy ngày sau, ba người đã về tới trong sơn cốc bên ngoài quận Thanh Sơn .
Trong nhà tranh, Ngưu Hữu Đạo mở cửa đi ra, nhìn thấy ba người, mỉm cười: “Trở về rồi.”
“Đạo gia!” Ba người cùng chắp tay bái kiến.
Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Sự tình làm thế nào rồi?”
“Theo Đạo gia phân phó đi làm, không xảy ra sự cố gì, rất thuận lợi.” Đoàn Hổ khẽ gật đầu, lại lấy ra một sấp kim phiếu dâng lên, “Số tiền lẻ hẳn là của chính họ Vạn kia, mặt khác 10 vạn, hẳn là lấy được từ Hải Như Nguyệt, tổng cộng hơn 13 vạn.”
Tiền này bọn hắn không có ý định nuốt, huống chi cũng khó nuốt vào, lỡ ngày nào đó Đạo gia đem sự tình lật bài với Hải Như Nguyệt, rất có thể sẽ biết số chính xác.
Ngưu Hữu Đạo không có nhận, “Mọi người vất vả, tiền này các ngươi tự chia đi.”
Ba người nhìn nhau cười một cái, tính tình Đạo gia bọn hắn cũng biết, nếu cho bọn hắn chia, cũng không cần phải khách khí, cứ nhận lấy.
Lại là một khoản thu nhập không nhỏ, mặc dù trước kia cũng thường xuyên làm chuyện đen ăn đen, nhưng chưa từng có thu hoạch lớn như vậy, từ khi theo Đạo gia về sau, vậy thì thật là không giống với lúc trước, thu nhập động một tí là lấy vạn mà tính.
Đầu tiên, chỗ ra tay liền không giống, trước kia bọn hắn nào dám ra tay với phủ thứ sứ Kim Châu, đánh chết bọn hắn cũng không dám.
Hiện tại nha, ngay cả Băng Tuyết các cũng đã ‘đen’ qua, đâu còn cái gì dám hay không dám nữa, tâm lớn rồi, đã chướng mắt tiểu đả tiểu nháo, có Đạo gia ở sau lưng, không hiểu sao đã có sức mạnh.
Chỉ cần Đạo gia còn đó, coi như thất thủ bại lộ, bọn hắn tin tưởng Hải Như Nguyệt bên kia cũng không thể làm gì bọn hắn, đây chính là sức mạnh!
“Sắc mặt Lão Ngô không tốt lắm, thụ thương rồi sao?” Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo rơi vào trên mặt Ngô Tam Lưỡng, bèn lên tiếng hỏi.

Ngô Tam Lưỡng cười khổ: “Bị ‘cắn’ một phát, không có gì đáng ngại.”
Đoàn Hổ nói: “Là do chúng ta đánh giá thấp họ Vạn kia, không nghĩ tới ba người chúng ta liên thủ vây công, vẫn để hắn làm lão Ngô bị thương, lão Ngô kém chút liền bị hắn một kiếm chém chết, rất mạo hiểm.”
“Về sau loại chuyện này nên cẩn thận lại, nghĩ thêm nhiều vào, có thể không cần mạo hiểm thì cố gắng không nên mạo hiểm. Tốt, bôn ba mệt nhọc rồi, đều trở về nghỉ ngơi đi.” Ngưu Hữu Đạo phất phất tay.
“Vâng!” Ba người dạ, chắp tay cáo lui.
Gần nhất ba người không có ở nơi này, chính là bị Ngưu Hữu Đạo phái đi làm chuyện này, chuyện này cũng không tiện giao cho người khác, chỉ có thể là giao cho người biết chuyện ăn trộm Xích Dương Chu Quả đi xử lý, không nên lại mở rộng phạm vi người biết.
Ngưu Hữu Đạo từ từ dạo bước đến bên vách núi, đưa mắt nhìn theo mấy người xuống núi.
Đúng lúc này, lại có người đến, Thương Thục Thanh đang còn đi lên núi.
Hai người gặp mặt, Thương Thục Thanh đi đến bên cạnh hắn, thanh âm vẫn êm tai như cũ, “Đạo gia!”
Chính là khuôn mặt kia thực sự xấu xí, lúc không ra ngoài, nàng ta cũng không mang nón che đi, tướng mạo thực sự để cho người ta không dám lấy lòng, đưa cái gương mặt này ra lúc ẩn lúc hiện, để cho người ta không tiện nhìn thẳng, ánh mắt ngươi né tránh không nhìn cũng không tốt, sợ người ta suy nghĩ nhiều.
Ngưu Hữu Đạo: “Quận chúa có việc gì sao?”
Thương Thục Thanh: “Mới từ thủ phủ quận thành bên kia trở về, nghe ca ca ta nói, nhận được tin Hải Như Nguyệt đưa tới, nói là muốn đích thân đến xem tình huống của Anh Dương Võ Liệt vệ , hình như người cũng đã xuất phát, đang trên đường tới. Anh Dương Võ Liệt vệ còn chưa chính thức bắt đầu, đến lúc đó không đưa ra cho người ta nhìn thấy, sợ là không dễ nói chuyện, ca ca bảo ta hỏi ý của Đạo gia ngài một chút.”
Sở dĩ nói chuyện này, là bởi vì trước đó Ngưu Hữu Đạo đã nói, Hải Như Nguyệt bên kia để hắn ứng đối cho, không cần Thương Triều Tông quan tâm.
Ngưu Hữu Đạo đứng chắp tay sau lưng, nhìn về phía mấy ngọn núi xa xa, ánh mắt tỏ ra thật là có ý tứ, nhếch miệng nở một nụ cười quỷ quyệt, “Xem ra nữ nhân kia hoảng rồi, nhịn không nổi rồi!”
Thương Thục Thanh phát hiện hắn cười quỷ quyệt, nghi ngờ nói: “Hoảng rồi? Nhịn không nổi rồi? Vạn Động Thiên Phủ gây áp lực cho nàng sao?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, cười ha ha nói: “Quận chúa chuyển cáo Vương gia, để Vương gia cứ yên tâm, cứ theo tiết tấu của mình mà làm, chuyện Anh Dương Võ Liệt vệ cứ tùy tiện ứng phó một chút là được à, nàng ta không phải nhằm vào Anh Dương Võ Liệt vệ mà tới, là nhằm vào ta, sẽ không làm cho Vương gia khó xử.”
Thương Thục Thanh gật đầu, nhớ kỹ, nàng là có lòng tin với Ngưu Hữu Đạo, nếu Ngưu Hữu Đạo đã nói như vậy, nàng cũng yên lòng, bất quá vẫn là nhịn không được kỳ quái hỏi: “Nhằm vào Đạo gia mà tới là sao?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, không nói, biết chuyện này vừa xuất ra, người đầu tiên nữ nhân kia hoài nghi chính là hắn mà. . . . . .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.