Đạo Quân

Chương 238: Đệ tử Quỷ Y




Chương 238: Đệ tử Quỷ Y
Edit : Luna Huang
Nói là ‘chúng ta’ không phải để bắt quàng với ba phái, mà việc này cũng có liên quan đến lợi ích của chính hắn.
Đầu tiên không nói ba phái bây giờ là trợ lực của hắn, hiện tại mỗi năm phải cấp cho Ngũ Lương sơn tối thiểu 50 vạn kim tệ, không phải cấp một lần, mà là mỗi năm đều phải cấp. Năm nay đã cấp rồi, tiền trong tay còn lại cũng chỉ đủ cho sang năm, hắn cũng cần một con đường kiếm tiền ổn định.
Lợi nhuận từ rượu phần lớn đều cho Thiên Ngọc môn cũng đành chịu, do hắn không có thực lực đi kinh doanh, không dựa vào cường quyền che chở, lập tức sẽ bị ăn đến ngay cả mảnh xương vụn cũng không chừa.
Gây ra nhiều chuyện như vậy, còn có thể an toàn ở lại đây, trình độ nào đó, kỳ thật Thiên Ngọc môn chính là ô dù, lợi ích từ rượu kỳ thật chính là phí bảo hộ. . .  . . .
Trong địa lao, Thiệu Tam Tỉnh phất tay ra hiệu cho thủ vệ nhanh tay lên.
Cửa nhà lao mở ra, Thiệu Tam Tỉnh đi vào, chắp tay cười nói: “Đại công tử, đã không sao rồi, thứ sử đại nhân đã hạ lệnh, ngài có thể đi ra.”
Vẫn như mọi ngày, Thiệu Bình Ba đang ngồi trước thư án xử lý văn thư bèn khẽ giật mình, “Ta dự tính phải bị nhốt mấy tháng, làm sao nhanh như vậy đã thả ta ra ngoài rồi? Có phải là đã có chuyện gì hay không?”
Thiệu Tam Tỉnh nói: “Đại Thiền sơn không còn kiên trì nữa, tự nhiên Đại công tử có thể đi ra.”
Thiệu Bình Ba: “Không đúng, nhất định là đã có chuyện gì, bằng không Đại Thiền sơn sẽ không cho ta ra ngoài nhanh như thế.”
Thiệu Tam Tỉnh do dự một chút, phất tay ra hiệu thủ vệ phía ngoài lui ra, sau đó mới nói: “Vô luận là Băng Tuyết các, hay là Ngưu Hữu Đạo bên kia, đều không có động tĩnh gì, Đại công tử phán đoán hiển nhiên là chính xác, cho nên Đại Thiền sơn không có đạo lý nào giam giữ Đại công tử mãi không thả được.”
Gác bút xuống, Thiệu Bình Ba đứng dậy đi tới, “Đại Thiền sơn khẳng định muốn quan sát lâu một chút mới dám yên tâm, nói đi, đến tột cùng bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Bộ dạng Thiệu Tam Tỉnh có chút lưỡng lự, không biết có nên nói hay không.

Thiệu Bình Ba nhìn thấy phản ứng của hắn, hơi nghĩ nghĩ, chợt cười nói: “Xem ra không phải là chuyện gì tốt, mà lại là nhằm vào ta, không phải bên ngoài xuất hiện lời đồn, nói ta sát hại Nguyễn thị chứ?”
Thiệu Tam Tỉnh ngẩng đầu lên, ngạc nhiên, “Đại công tử làm sao biết được?”
Thiệu Bình Ba híp mắt, “Còn phải nói nữa sao? Ngưu Hữu Đạo biết rất rõ việc này, sao lại bỏ qua cơ hội hắt nước bẩn lên người ta được? Lời đồn xuất hiện, tướng lĩnh trên dưới tất nhiên muốn tìm hiểu hư thực, như ta bị nhốt ở chỗ này không lộ diện, không khác gì chứng minh tính chân thực của lời đồn, thực đúng như vậy thì sẽ có hậu quả gì? Như vậy, tướng lĩnh trên dưới tất nhiên sẽ muốn cân nhắc một chuyện, ta xảy ra chuyện, phụ thân ta sẽ đứng trước cục diện không người kế tục, tương lai, ai tiếp chưởng vị trí thứ sử Bắc Châu đây? Đến lúc đó lòng người dị động, một trận sóng ngầm tranh quyền  đoạt lợi tất nhiên sẽ nổ ra, hiện tại Bắc Châu mà xuất hiện nhiễu loạn, để cho người ta thừa cơ hội, đây tuyệt không phải là thứ Đại Thiền sơn hi vọng nhìn thấy, không khéo, phía dưới đã có người rục rịch muốn lấy lòng Đại Thiền sơn đây, hy vọng có thể thay thế phụ thân ta, đã khiến Đại Thiền sơn cảm nhận được áp lực. Đại Thiền sơn biết rõ, hiện tại Bắc Châu này, còn chưa có ai có đủ uy tín để có thể thay thế phụ thân ta, đổi người khác lên chấp chưởng Bắc Châu, ai có thể phục ai? Bắc Châu tất loạn, chỉ sợ cái này mới là nguyên nhân cho ta ra ngoài sớm a?”
Vẻ mặt Thiệu Tam Tỉnh bội phục, chắp tay nói: “Đại công tử minh giám, lời đồn vừa xuất hiện, tướng lĩnh các nơi Bắc Châu nhao nhao chạy đến phủ thành, muốn gặp thứ sử đại nhân, hiển nhiên là muốn tìm hiểu hư thực. Hiện tại, chư tướng đều đang ở bên trong nghị sự đường, thứ sử đại nhân bảo ngài đi ra, cùng lộ diện với ông ấy.”
Thiệu Bình Ba gật đầu, biểu thị đã biết.
Bất quá Thiệu Tam Tỉnh lại do dự, bồi thêm một câu, “Đại công tử, theo báo cáo, lời đồn nhằm vào Đại công tử đều đang lan truyền khắp chư quốc.”
Gương mặt Thiệu Bình Ba căng ra, nắm tay lại che miệng ho khan “khụ khụ” hai phát, ngoài cười nhưng lòng không cười nói: “Ta hẳn là phải cao hứng mới đúng.”
Thiệu Tam Tỉnh ngạc nhiên: “Cao hứng?”
Thiệu Bình Ba: “Nói rõ ta cũng có tạo ra được áp lực cho Ngưu Hữu Đạo, đây là sự công nhận của Ngưu Hữu Đạo đối với ta, hắn cảm thấy ta có năng lực phát triển an toàn, cho nên muốn bóp chết và ngăn cản, xem ra Chiếu tỷ nói không sai.” Dứt lời chui ra khỏi lồng giam.
Thiệu Tam Tỉnh gật đầu tán thành, cũng bước nhanh đuổi theo, tiếp tục bẩm báo: “Đại công tử, Đại Thiền sơn ra lệnh, buộc Thượng Thanh tông dời ra khỏi Bắc Châu.”
Đang bước đi trong lối đi nhỏ của địa lao, Thiệu Bình Ba dừng bước, quay đầu lại hỏi nói: “Vì sao?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Đại Thiền sơn cho rằng, Đường chưởng môn là nguyên nhân gây ra ân oán giữa ngài với Ngưu Hữu Đạo, cho rằng chỉ cần Đường Nghi còn ở đây, ngài với Ngưu Hữu Đạo sẽ còn tiếp tục giày vò nữa, sợ sẽ gây bất lợi cho Bắc Châu, cho nên bức Thượng Thanh tông dời ra khỏi Bắc Châu.
Thiệu Bình Ba nhíu mày: “Hồ nháo! Người khác không biết,  chẳng lẽ ngươi còn không biết? Phụ thân của Đường Nghi cùng một sư phụ với Triệu Hùng Ca, giao tình không ít, từ chuyện Thượng Thanh tông gặp nạn, đã kinh động đến Triệu Hùng Ca ra mặt, liền có thể thấy lốm đốm, Thượng Thanh tông còn có tác dụng lớn với ta, không thể đuổi đi!”
Thiệu Tam Tỉnh thở dài: “Đại Thiền sơn nhất định phải làm như thế, lão còn có thể làm gì được nữa?”

Thiệu Bình Ba hơi lặng yên, chợt tiếp tục bước đi nhanh tới trước, “Không phải do bọn hắn, việc này ta sẽ tự xử lý.”
Hai người tuần tự chui ra khỏi địa lao, đi thẳng đến nội trạch, bái kiến Thiệu Đăng Vân.
Hai cha con lần nữa gặp mặt nhau, thần sắc Thiệu Bình Ba vẫn bình tĩnh.
Sắc mặt Thiệu Đăng Vân thì ảm đạm, thấy nhi tử bình tĩnh, khiến ánh mắt hắn phức tạp dị thường.
Đứng dậy rời chỗ ngồi, không nói một câu, bước thẳng ra nghị sự đường bên ngoài, Thiệu Bình Ba cấp tốc né ra nhường đường, hơi khom người tỏ ra kính ý, sau đó bước nhanh đi theo sau lưng phụ thân.
Vừa ra khỏi cửa, ánh mắt cùng sắc mặt của Thiệu Đăng Vân nháy mắt khôi phục tỉnh táo, ‘long hành hổ bộ’*. ( bước đi mạnh mẽ như rồng đi hổ chạy)
Thiệu Bình Ba đi theo phía sau thì khí vũ hiên ngang, bộ dáng vẫn như cũ là Đại công tử ngọc thụ lâm phong.
Nghị sự đường, hai cha con trước sau cùng bước vào, tướng lĩnh hai bên đồng loạt chào, đồng thời đều đang quan sát dò xét.
Thiệu Đăng Vân leo lên vị trí cao nhất ngồi xuống, Thiệu Bình Ba thì đứng ở một bên.
Quân chính sự vụ Bắc Châu đều triển khai thảo luận như vậy, Thiệu Bình Ba hoàn toàn như trước đây, liên tục nói chen vào, thăm hỏi hoặc đề nghị, nhìn không ra vẻ gì là đã bị giam qua cả.
Sau khi nghị sự hoàn tất, thời khắc sắp giải tán, Thiệu Đăng Vân nói lời kết thúc, ánh mắt hùng hổ quan sát đám người, cộng thêm thanh âm vang to, “Gần đây nhất, bên ngoài nhao nhao xuất hiện  lời đồn đãi, rõ ràng là có người đang quấy rối, làm Bắc Châu rối loạn ai là kẻ có lợi nhất, liền chính kẻ đó là người tung lời bịa đặt, theo ta thấy, Yến quốc với Hàn quốc có hiềm nghi rất lớn, đây là gian kế, chư vị cần cảnh giác cao độ, phân biệt đúng sai!”
Rầm! Đột nhiên hắn vỗ bàn đứng dậy, dọa đám người kém chút nhảy dựng.
“Ăn uống ị đái, đánh rắm kết bè kết phái chính là nhân chi thường tình, khó tránh khỏi! Người có chút tư tâm, ta có thể lý giải, tư tâm để ở trong lòng ta cũng không so đo. Bất quá ngay tại chỗ này ta nói, đều là huynh đệ cùng nhau ra sống vào chết, ta không muốn làm cho mọi người khó coi, nếu ai dám thừa cơ làm loạn, đập bát cơm của các huynh đệ, đừng nói ta không đáp ứng, những huynh đệ khác cũng sẽ không đáp ứng!” Thiệu Đăng Vân vừa trợn mắt vừa quát, như sấm rền nổ vang ở bên trong nghị sự đường, cái khí thế hiệu lệnh thiên quân vạn mã kia, chấn nhiếp khiến cho các người ôm tâm tư đang phỏng đoán kia run lên, làm cho một đám tướng lĩnh hơi cúi thấp đầu, cũng không biết là đang còn ám chỉ ai.

Trong lòng Thiệu Bình Ba âm thầm thở dài, loại khí thế thống soái trên người phụ thân này là hắn không có đủ, trong lúc nhất thời cũng không phải nói học liền có thể học được.
Phía dưới chợt có tướng lĩnh hô to: “Ai dám bất kính với Đại tướng quân, lão tử là cái thứ nhất không tha cho hắn!”
“Đúng, lão tử là người thứ nhất không đáp ứng!”
Tiếng hò hét của chúng tướng lập tức liên tục không ngừng, vang đội một vùng, mà người chân chính có mang tư tâm, thì trong lòng căng thẳng, nhìn tình hình này liền biết sự tình khó làm, không thể không ảm đạm, tự bóp tắt chút tư tâm kia.
Chung Dương Húc đang ngồi trên một cái ghế dựa ở góc sảnh, lòng cũng an ổn lại, biết lòng người Bắc Châu có dị động đã được ổn định, loạn trong đã được giải.
Cũng không thể không cảm khái, bây giờ Bắc Châu cũng chỉ có mỗi Thiệu Đăng Vân là đè ép được, chỉ cần Thiệu Đăng Vân còn tại, Bắc Châu bên này hắn phụ trách liền sẽ không xuất hiện nhiễu loạn gì quá lớn.
Sau khi mọi người tản đi hết, Thiệu Bình Ba mời Chung Dương Húc dừng bước.
“Đại công tử có việc gì sao?” Dừng chân ở dưới mái hiên, Chung Dương Húc lên tiếng hỏi, ánh mắt hắn nhìn Thiệu Bình Ba cũng rất phức tạp.
Thiệu Bình Ba hỏi: “Bá phụ, nghe nói Đại Thiền sơn muốn đuổi Thượng Thanh tông ra khỏi Bắc Châu sao?”
Chung Dương Húc: “Là có chuyện này, làm sao, ngươi có ý kiến?”
Thiệu Bình Ba cung cung kính kính chắp tay nói: “Không dám! Bất quá Thượng Thanh tông không thể đi được.”
Chung Dương Húc hơi híp mắt lại, “Xem ra ý kiến của Đại Thiền sơn không có tác dụng gì với ngươi, có ngươi cầm nắn đến nghiện rồi phải hay không Ta khuyên ngươi, mọi thứ nên chừa cho mình chút đường lui, không nên được một tấc lại muốn thêm một thước!”
Thiệu Bình Ba vội nói: “Bá phụ hiểu lầm, chỉ là chuyện lần này trong lòng bá phụ hẳn là biết rõ ràng, chỉ sợ tầm ngắm của Băng Tuyết các còn đang chú ý vào cừu gia* của Ngưu Hữu Đạo, Thượng Thanh tông có quan hệ với Ngưu Hữu Đạo, Đường Nghi cũng có quan hệ Ngưu Hữu Đạo, đây cũng không phải là bí mật gì, hiện tại lời đồn nhằm vào Bắc Châu bên này lại nổi lên khắp bốn phía, chính là thời điểm làm người khác chú ý, tại thời điểm quan trọng này lại đuổi Thượng Thanh đi, vạn nhất gây ra sự chú ý của Băng Tuyết các, cũng không phải là chuyện gì tốt, còn xin nghĩ kĩ lại!”
“. . .  . . .” Chung Dương Húc nhướng mày, trầm ngâm không nói gì.
Kim Châu, phủ thứ sử, nội trạch, dưới mái hiên, Hải Như Nguyệt đi tới đi lui quanh quẩn một chỗ, thỉnh thoảng ánh mắt mong đợi nhìn về phía lối vào nguyệt môn*.
Lê Vô Hoa đang đứng ở một bên lườm nàng một cái, “Ngươi cứ đi tới đi lui làm cái gì?”

Hải Như Nguyệt dừng bước, “Làm sao còn chưa thấy đến, sẽ không xảy ra biến cố gì a?”
Lê Vô Hoa nhíu mày, “Quỷ Y thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả Vạn Động Thiên Phủ ta cũng không tìm tới được, chỉ biết là có người như vậy, rất ít người biết được dáng dấp của hắn ra sao, càng chưa nghe nói qua là hắn có đệ tử gì, ngươi xác nhận là đệ tử Hắc Ly?”
Hải Như Nguyệt lườm hắn trắng mắt, “Ta làm sao biết được, trong lúc vô tình người phía dưới phát hiện được, mặc kệ thật hay giả, mời đến thử một chút tổng cũng không sao cả!”
Lúc này, một tên đệ tử Vạn Động Thiên Phủ bước nhanh đi tới, bẩm báo với Lê Vô Hoa: “Sư bá, Chu quản gia mang một vị thầy thuốc tới gặp Trưởng công chúa, chúng đệ tử muốn hạ cấm chế trên người hắn, hắn không chịu, quay đầu rời đi luôn. Chu quản gia mời hắn đợi chút, bảo đệ tử phá lệ một lần, giờ phải làm sao đây ạ?”
Hải Như Nguyệt gấp rồi, vội nói với Lê Vô Hoa: “Người có bản lĩnh thật sự, tính cách đều có chút cậy tài khinh người, các ngươi nhiều người như vậy còn sợ cái gì, liền phá lệ một lần thì có sao đâu?”
Lê Vô Hoa hơi yên lặng, hắn cũng muốn gặp thử đệ tử của vị Quỷ Y trong truyền thuyết này, liền phất phất tay, nhớ nhìn kỹ một chút.
Không bao lâu sau, thì nhìn thấy Chu quản gia một mực cung kính, tự mình dẫn một nam tử trung niên ra vẻ đạo mạo tiến vào, phía sau lưng nam tử có cõng cái rương bằng dây mây, người mặc áo vải màu xanh, bộ dáng rất mộc mạc.
“Minh tiên sinh, vị này chính là Trưởng công chúa. . . . . .”
Chủ khách gặp mặt, Chu Thuận giới thiệu hai bên.
Nam tử trung niên được gọi là Minh tiên sinh làm một bộ không coi ai ra gì, “Ta không phải tới gặp cái gì đó Trưởng công chúa, dẫn ta đi gặp bệnh nhân đi.”
Lê Vô Hoa nhìn thật kĩ xong hỏi: “Ngươi chính là đệ tử Quỷ Y Hắc Ly sao?”
Minh tiên sinh trợn hai mắt lên, “Ai nói ta là đệ tử Quỷ Y hả?”
“Không có không có!” Hải Như Nguyệt bận bịu khoát tay, đồng thời còn trừng Lê Vô Hoa một cái, có vẻ như đang còn oán trách, đã nói người ta không thừa nhận, ngươi còn xuyên phá làm gì?
“Bệnh nhân ở bên trong, mời Minh tiên sinh vào bên trong.”
Trong lòng Lê Vô Hoa buồn bực, mắt lạnh lẽo ngồi chờ đợi, không có lên tiếng nữa, chuẩn bị nhìn kỹ hẵng nói, hồi nữa nếu là không xuất ra được bản sự ấy hả, nhất định khiến cho tên giả mạo này phải đẹp mắt.
Nói thật, hắn vẫn là không tin người ở trước mắt này là đệ tử Quỷ Y.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.