Đạo Quân

Chương 235: Đánh ta một chưởng




Chương 235: Đánh ta một chưởng
Edit : Luna Huang
Bên này vừa buông lỏng hắn ra, Lục Thánh Trung lập tức cho tay vào miệng móc, muốn nôn cái thứ vừa mới nuốt vào ra ngoài.
Liền có người bên cạnh đưa tay ra tóm lấy cổ tay hắn, vặn ngược lại, không cho hắn móc.
Lục Thánh Trung nhìn trân trối vào Tô Chiếu đang còn cười tủm tỉm, hoảng sợ nói: “Ngươi đã cho ta ăn thứ gì?”
Tô Chiếu mỉm cười nói: “Cái này chính là đồ bổ, quý giá vô cùng, người bình thường không có cơ hội hưởng đâu, ngươi có phúc lắm đó.”
“Đến tột cùng là ngươi đã cho ta ăn thứ gì?” Rõ ràng Lục Thánh Trung có chút luống cuống, hắn có thể tưởng tượng ra được, thứ này tuyệt không phải là đồ bổ gì.
Tô Chiếu nói đằng trả lời một nẻo, “Đại công tử tuyệt đối sẽ không nuốt lời, nửa canh giờ sau, muốn đi hay muốn lưu tùy ý ngươi.”
Trên mặt Lục Thánh Trung lộ ra vẻ phức tạp, hoảng loạn cùng với sợ hãi đan xen. . . . . .
Hừng đông ngày kế tiếp, trong Lăng Ba phủ, dưới mái hiên, Tô Chiếu đang ngắm tia nắng ban mai đầu tiên phía chân trời xa xa.
“Bên kia còn chưa có động tĩnh gì sao?” Tô Chiếu lạnh nhạt mở miệng hỏi, nàng đã ở chỗ này chờ đợi suốt đêm qua.
Một nam tử bên cạnh trả lời: “Tên tiểu nhị kia cầm mật tín tới bỏ vào trong một cái miếu thờ ở phường nhuộm xong, liền quay trở về tửu lâu, hai nơi đều có bố trí người trông thật kỹ, chưa thấy tiểu nhị kia lại có động tĩnh gì, mật tín cũng còn nằm ở trong miếu thờ, chưa thấy có ai đi tới lấy.”
Tô Chiếu trầm giọng nói: “Cái này không bình thường, loại tin tức lui tới này nếu không kịp thời xử lý mà nói, chẳng phải sẽ làm hỏng việc, không có lý do gì đến hiện tại cũng chưa có ai tới lấy, chẳng lẽ tin tức Lục Thánh Trung bị bắt đã bị lộ? Hoặc là tên Lục Thánh Trung kia không thành thật, đã giở trò gì?”
Nam tử nói: ” Tên Lục Thánh Trung này hẳn phải biết hậu quả nếu giở trò, huống chi hắn đã uống thuốc của chúng ta, có giở trò hay không rất nhanh sẽ có đáp án. Ta trái lại hoài nghi là có người đã để lộ bí mật, hiện trường chỉ có vài người, bên phía chúng ta là không có vấn đề gì, chẳng lẽ là người của Đại công tử để lộ tin tức, hay là do vị đại tiểu thư kia đã để lộ bí mật rồi chăng?”
Tô Chiếu nhíu mày, “Lát nữa ta sẽ hỏi lại thử xem.”
Nam tử: “Tiếp tục chờ đợi nữa cũng không có ý nghĩa gì, theo ta thấy, hay là trực tiếp bắt tiểu nhị kia đi thẩm vấn đi.”
“Ừm!” Tô Chiếu vừa gật đầu, chợt nghe được âm thanh “ư ử” như dã thú từ trong nội viện truyền ra, kèm âm thanh đồ vật đổ vỡ.
“Ha ha!” Tô Chiếu cười nhạt một tiếng, bước nhanh đi tới sát vách nội viện nhìn.
Chỉ thấy cửa một gian phòng đã bị vỡ toang, trong đình viện, Lục Thánh Trung ôm lấy ngực cào cấu quay cuồng trên mặt đất, vẻ mặt đầy thống khổ, thỉnh thoảng còn đập đầu thật mạnh xuống đất, trán đã bị tróc da chảy máu. Vết thương sau lưng do bị phi cầm bấu vào kia, cũng đã rỉ máu, nhuộm đỏ hai đường.
Trong lúc vô tình, hắn nhìn thấy Tô Chiếu đi tới, bèn lồm cồm bò qua, ôm lấy một chân Tô Chiếu, gào khóc thống khổ nói: “Giải dược, giải dược, cho ta giải dược!”

Hiển nhiên, hắn đã đoán được nguyên nhân là do tối hôm qua bị ép ăn viên dược hoàn kia .
Tô Chiếu ở trên cao nhìn xuống nói: “Chúng ta theo lời ngươi nói đi điều tra, tin tức lại bị gián đoạn giữa đường, không có người liên hệ, thế là sao?”
Lục Thánh Trung dùng sức lắc đầu, “Ta không biết.”
Tô Chiếu: “Không biết? Vậy ngươi cứ từ từ hưởng thụ đi.” Một cước đá hắn ra, quay người tính đi.
“Đừng!” Lục Thánh Trung gào rách cuống họng, lại nhanh chóng bò qua, ôm chân nàng, giọng đầy thống khổ nói: “Ta thật không biết mà!”
Tô Chiếu rủ mắt xuống nhìn hắn nói: “Vậy thì chờ đến khi ngươi biết rồi nói sau!”
Lục Thánh Trung duỗi một tay ra, thống khổ cầu khẩn: “Giải dược, cho ta đi mà, cho ta. . . . . .”
Tô Chiếu đứng im không động đậy, để cho hắn chịu đựng.
Tựa hồ Lục Thánh Trung chịu hết nổi bị thống khổ dày vò, bất chợt liên tục đập đầu xuống đất, đập bộp bộp rõ to, cuối cùng chợt há mồm ra, muốn cắn một phát vào bắp chân Tô Chiếu.
Tô Chiếu vung chân đá một cái, đá hắn bay thẳng ra ngoài.
“A. . .” Rơi xuống đất, Lục Thánh Trung không ngừng kêu rên thê thảm, trong lúc quay cuồng chợt cắn một phát vào cánh tay của chính mình, cứng rắn cắn đứt một miếng thịt, lại tự nuốt sống xuống luôn, tình cảnh vô cùng thê thảm.
Thấy hắn như vậy, Tô Chiếu mới lật tay lên, ngón tay kẹp một viên dược hoàn màu đen, “Hắn hẳn là không có nói dối, cho hắn giải dược đi!”
Nam tử bên cạnh tiếp lấy dược hoàn, bước tới, một cước dẫm lên ngực Lục Thánh Trung, bóp lấy gương mặt của Lục Thánh Trung, búng ngón tay, bắn viên dược hoàn vào trong cổ họng của hắn.
Một hồi lâu sau, Lục Thánh Trung như điên như dại mới dần dần yên tĩnh trở lại, há miệng lớn thở hổn hển.
Lúc này nam tử dẫm lên người hắn mới nhấc chân ra đi trở về.
“Ngươi đi làm việc của ngươi đi.” Tô Chiếu lên tiếng bàn giao, nam tử kia chắp tay, quay người bước nhanh rời đi
Từ từ bò dậy, Lục Thánh Trung ôm lấy vết thương đang chảy máu trên cánh tay, lung la lung lay đi đến, giọng nói tựa như ngay cả linh hồn cũng đang run rẩy, “Đến tột cùng là ngươi đã cho ta ăn thứ gì?”
“Có biết cũng vô dụng, hỏi nhiều làm gì, đã cho ngươi ăn giải dược, hẳn là có thể áp chế được ba tháng không phát tác.”
“Ba tháng? Sau ba tháng thì sao?”
“Lại ăn giải dược lần nữa, lại có thể áp chế được ba tháng, cứ thế mà suy ra.” Tô Chiếu nhàn nhạt ném cho một câu, không nhanh không chậm rời đi.

Lục Thánh Trung chán nản, lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt cười thảm, cười hức hức không thôi. . . . . .
Phủ thứ sử, trong địa lao, Thiệu Tam Tỉnh dẫn Tô Chiếu dấu dưới lớp đấu bồng đen đi vào lần nữa.
Trong lao, Thiệu Bình Ba xoay người nhìn lại.
Cửa nhà lao mở ra, cai ngục thủ vệ trông coi đều lui ra hết.
“Liễu Nhi không sao chứ?” Đi vào trong lao, Tô Chiếu xốc nón lên, mở miệng hỏi.
Thiệu Bình Ba nhắm mắt một lúc, lại mở mắt ra, “Hay là nói chuyện của bên tỷ đi, có tra ra được gì không?”
“Không được gì, manh mối đến nửa đường thì gãy mất. . .” Tô Chiếu đem tình huống đại khái kể lại.
Thiệu Bình Ba nhăn mày lại, “Chẳng lẽ Lục Thánh Trung giở trò động tay động chân?”
“Đã loại trừ, hắn không có vấn đề gì.” Tô Chiếu khẽ lắc đầu.
Thiệu Bình Ba: “Hẳn là có người để lộ tin tức Lục Thánh Trung bị bắt? Người tỷ mang tới không có vấn đề gì chứ?”
Tô Chiếu: “Người ta mang đến hiện trường, không ai biết Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo cũng không biết bọn hắn, tổ chức chúng ta ngươi còn không biết a, có thể có vấn đề gì? Thật ra ta trái lại hoài nghi người phía bên ngươi, Tống Thư với Trần cái gì kia không có vấn đề gì chứ?”
Thiệu Bình Ba: “Có vấn đề mà nói, ta cũng sẽ không thu nhận bọn hắn, đã điều tra tường tận qua rồi, giữa hai người bọn hắn với Ngưu Hữu Đạo rõ ràng đã có thù trước đó, không có khả năng là người của Ngưu Hữu Đạo.”
Tô Chiếu: “Hiện trường cung chỉ có mấy người, chẳng lẽ là Liễu Nhi để lộ tin tức?”
Thiệu Tam Tỉnh đang đứng bên ngoài lao nói chen vào, “Hôm qua, sau khi tiểu thư trở về, liền bị trông giữ chặt chẽ ngay, một mực ngồi đó ngơ ngẩn, chẳng thèm ăn uống, một câu cũng không thèm nói, ngay cả thứ sử đại nhân tiến tới hỏi thăm, tiểu thư cũng không ừ hử gì, không có khả năng để lộ tin tức.”
Tô Chiếu chần chờ, “Chẳng lẽ là tên Đàm Diệu Hiển được thả đi kia?”
Thiệu Tam Tỉnh cấp tốc liếc nhìn Thiệu Bình Ba, lại tiếp tục bộ dạng phục tùng, cụp mắt nhìn xuống đất.
Thiệu Bình Ba bình tĩnh nói: “Người của ta nhìn thấy hắn ngồi thuyền rời đi, hắn không có vấn đề gì.”
Tô Chiếu trầm ngâm: “Vậy thì kì quái.”

Thiệu Bình Ba: ” Trước khi rời đi Lục Thánh Trung có phát tin tức ra ngoài, nói là muốn đi Tống quốc, để Ngưu Hữu Đạo phái người đi Tống quốc tiếp ứng, bên này biết Lục Thánh Trung đã rời đi, liền rút người liên hệ về. . . Nghĩ tới nghĩ lui, nếu tỷ xác định người bên tỷ không có vấn đề, thì cũng chỉ có khả năng này.”
Tô Chiếu trầm ngâm gật đầu, “Ừm, hoàn toàn chính xác là có khả năng này.”
Nói chuyện với nhau thêm một phen, Tô Chiếu rời khỏi địa lao, quay trở về Lăng Ba phủ.
Vừa về nội viện không lâu sau, tên thủ hạ nàng sai đi làm việc kia trở về, tìm tới nàng bẩm báo: “Đã bắt tiểu nhị kia đi thẩm vấn, là đời thứ ba cư ngụ ở Bắc Châu, chỉ là một kẻ nhận tiền tài làm việc, căn bản không biết tình huống gì khác.”
“Ai!” Tô Chiếu khẽ thở dài, không kỳ quái, cũng xem như là chuyện trong dự liệu.
Nhìn tình huống liền biết tên tiểu nhị kia chỉ là cái chân chạy, sao có thể biết được cơ mật gì, muốn tìm hiểu nguồn gốc, lại mò được mỗi đoạn dây, không mò ra được nữa, cũng không biết, đến cùng Ngưu Hữu Đạo đã sắp xếp vào phủ thành Bắc Châu bao nhiêu người, đã sắp xếp những ai. . . . . .
“Tới đây, đánh ta!”
Trong sơn cốc, dưới vách đá dựng đứng, Ngưu Hữu Đạo ngoắc ngoắc gọi Hắc Mẫu Đơn tới.
“. . . . . .” Hắc Mẫu Đơn im lặng, còn tưởng rằng mình đã nghe lầm, hỏi lại “Đánh ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo cười gật đầu, “Đúng vậy! Tới, đánh ta một chưởng thử xem.”
Hắc Mẫu Đơn: “Đạo gia, không phải ngươi muốn làm khó ta chứ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta là đang luyện công.”
“Luyện công?” Hắc Mẫu Đơn ngạc nhiên, chợt thử hỏi: “Vậy ta thử đánh một chưởng xem sao ha?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đừng nhiều lời, bảo ngươi đánh liền đánh, nhanh lên.”
“Được rồi! Đạo gia, vậy ngươi cẩn thận đó.” Hắc Mẫu Đơn nhắc nhở trước, chợt vỗ ra một chưởng.
Ngưu Hữu Đạo lật tay, một chưởng nghênh đón.
Ánh mắt Hắc Mẫu Đơn lấp lóe, một chưởng đánh ra chếch lên phía không trung, rồi xoay người tránh đi.
Mặt Ngưu Hữu Đạo trầm xuống, “Bảo ngươi đánh, ngươi né cái gì?”
Hắc Mẫu Đơn cười khổ: “Đạo gia, chưởng lực kia của ngươi quá bá đạo, ta được chứng kiến trên người Lôi Tông Khang rồi, cũng đã nghe Lôi Tông Khang kể lại, trúng chưởng của ngươi rất là chịu tội.”
Lúc ở bên ngoài thành Trích Tinh,  tình cảnh Lôi Tông Khang đối chưởng với Ngưu Hữu Đạo, hiện ra rõ mồn một trước mắt nàng, nửa người kết sương, nửa người nóng hổi, nghĩ thôi đã khó chịu, nàng cũng không muốn nếm thử tư vị đó.
Ngưu Hữu Đạo lườm, “Ta không đánh trả, chỉ phòng thủ, nhanh lên, đừng lề mề.”
Càn Khôn Na Di đã luyện ra được một chút tâm đắc, bước đầu nhập môn, hắn nóng lòng muốn thử một lần.
“Thật chứ?” Hắc Mẫu Đơn hơi hoài nghi.

“Ngươi có đánh hay không?” Ngưu Hữu Đạo phát ra tối hậu thư.
Hắc Mẫu Đơn bất đắc dĩ, chào hỏi trước một tiếng, “Tới đây, xem chưởng!” Tung người nhảy đến, vỗ ra một chưởng.
Ngưu Hữu Đạo lập tức vỗ ra một chưởng đón lấy.
Bạch! Cùng lúc hai chưởng chạm vào nhau, Ngưu Hữu Đạo vung tay còn lại lên, cương phong bắn ra tứ phía.
Đánh ra một chưởng xong Hắc Mẫu Đơn hơi khựng lai chút, quả thật là chỉ phòng thủ, trong lòng bàn tay Đạo gia không phát ra lực đạo gì.
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày, “Lực đánh quá yếu, ngươi không dùng lực à, dùng hết pháp lực của ngươi công kích, lại lần nữa!”
Hắc Mẫu Đơn nào dám ra tay hết sức, nghe nói vậy, lập tức lại đánh ra một chưởng.
Bạch! Ngưu Hữu Đạo đón thêm một chưởng, lần này vung tay ra, thì ngay cả mấy tảng đá trong sơn cốc, cũng bị cương phong tràn ra thổi bay một mảng lớn.
Hắc Mẫu Đơn kinh ngạc, một chưởng này của nàng uy lực đã không nhỏ, Đạo gia lại không phản kháng, chịu nguyên một chưởng, thế mà ngay cả thân thể cũng không nhúc nhích một chút, tu vi giữa hai người đã chênh lệch lớn như vậy sao?
Ngưu Hữu Đạo hiển nhiên còn chưa đã nghiện, quát: “Dốc hết toàn lực của ngươi, lại lần nữa!”
“Đạo gia, cẩn thận đó.” Hắc Mẫu Đơn lên tiếng nhắc nhở, lần này không khách khí, tung  ra một chưởng hết sức.
Bạch! Một chưởng đón lấy, một cánh tay khác của Ngưu Hữu Đạo lại vung ra sau, cương phong mạnh mẽ như cuồng phong gào thét lại bắn ra từ tay đó.
“Lần nữa!”
“Nhanh lên, tấn công liên tục vào!”
Thân hình Hắc Mẫu Đơn dần dần tung bay, liên tục bắn ra chưởng lực công kích.
Ngưu Hữu Đạo sừng sững tại chỗ bất động, từng chưởng từng chưởng đón lấy.
Hắc Mẫu Đơn càng đánh càng kinh hãi, đối phương hoàn toàn không phản kháng, thậm chí là không phòng ngự, lực công kích của nàng thật sự là đánh vào trên người đối phương, thế mà đối phương có thể nhiều lần cứng rắn chịu một chưởng toàn lực của nàng, còn đứng sừng sững tại chỗ không nhúc nhích.
Nàng cũng đã nhận ra điều dị thường, chính là mỗi khi nàng đánh trúng Đạo gia một chưởng, sau lưng Đạo gia cũng sẽ tràn ra một trận cương phong mãnh liệt, chỉ là nàng không biết vì sao lại như vậy.
Mà theo song chưởng của nàng tấn công càng lúc càng nhanh, liên tiếp rèn luyện, Ngưu Hữu Đạo tựa hồ cũng đã rút ra được chút tâm đắc, đã không cần vung một cánh tay khác ra nữa, hai tay đều xuất chưởng nghênh đón.
Song phương giao thủ một hồi lâu sau, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên lách mình tránh đi, khoát tay áo, ra hiệu dừng lại ở đây.
Sau khi dừng lại, Hắc Mẫu Đơn lại kinh nghi bất định.
Ngưu Hữu Đạo thì lại như có điều gì đó không vừa ý, vẻ mặt nghiền ngẫm lắc lắc đầu, Càn Khôn Na Di này của hắn hỏa hầu còn kém xa lắm, chính hắn còn chưa thể chuyển dời lực đánh của người ta một cách tự nhiên, còn tràn ra một đám gió thổi loạn tính là cái gì? Nói rõ, lực đánh mà bản thân có thể tiếp nhận còn giới hạn rất nhiều, đụng tới người có tu vi cao thâm, ăn phải thiệt lớn là cái chắc.
(Luna: Haha, ta lại đoán trúng rồi 😀 anh thịt kho không có giết DDH, không uổng công ta tin tưởng ổng. Chỉ là không ngờ ông quản gia trung thành thế thôi)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.