Đạo Quân

Chương 233: Nhốt lồng heo dìm nước




Chương 233: Nhốt lồng heo dìm nước
Edit : Luna Huang
Đến khi một đôi móng vuốt sắc nhọn buông xương sống hắn ra, hắn đã bị thả đập xuống bờ sông, phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ.
Máu me khắp người, chật vật không chịu nổi, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy đám người trước mắt, lập tức cười thảm.
Đàm Diệu Hiển kinh hô, “Lý huynh!” Có chút bốc đồng.
Thiệu Liễu Nhi vội vàng cản hắn lại, nàng biết rõ loại chuyện này, căn bản không phải nam nhân ngốc này của nàng có thể tham gia, nên ngăn lại, đừng để cho nam nhân ngốc này lại làm ra chuyện gì điên khùng. 
Trước đó quẫy trong nước một lúc, chút trang điểm đơn giản để thay đổi dung mạo của Lục Thánh Trung đều bị trôi hết.
Con ngươi Tống Thư đột nhiên co lại, bỗng thét lên: “Lục Thánh Trung, là ngươi?”
Hắn vốn là nhà thông gia với Vương Hoành ở kinh thành Yến quốc, Lục Thánh Trung vốn là người bên cạnh Vương Hoành, nên hắn có nhận biết Lục Thánh Trung.
Thiệu Bình Ba đã hết ho khan, bèn quay đầu lại, hỏi: “Ngươi biết hắn?”
Tống Thư chắp tay nói: “Đại công tử, người này là đệ tử Ngũ Lương sơn, vốn là pháp sư tùy tùng của một người trong tứ đại thống lĩnh Yến Kinh Vương Hoành, sau nhận lệnh của Vương Hoành đi ám sát Ngưu Hữu Đạo, kết quả thất thủ không nói, còn bán cả người Tống gia phái đi, con trai quản gia Lưu Lộc Tống phủ ta chính là bị hắn hại chết, ta hận không thể lột sống da hắn ra!”
Đàm Diệu Hiển nghe thấy liền sững sờ, bọn hắn đang nói Lý huynh sao?
Thiệu Liễu Nhi thầm nghĩ, quả nhiên người này có vấn đề!
Tô Chiếu nhìn sang Thiệu Liễu Nhi hỏi: “Liễu Nhi, chỉ có mình hắn thôi sao?”
Thiệu Liễu Nhi: “Biểu tỷ, còn có một mã phu, và một người chèo thuyền, cũng không biết có phải cùng một bọn hay không nữa.”
Thiệu Bình Ba nghiêng đầu qua liếc nhìn muội muội một chút, rồi quay người tiến tới, đưa chân ra gẩy gẩy mặt Lục Thánh Trung, “Có thể phản bội Vương Hoành, ngươi cũng không phải là người có cốt khí gì, không muốn chịu khổ liền thành thật khai báo, ai phái ngươi tới?”
Lục Thánh Trung ‘ha ha’ cười thảm, “Ta không hiểu, làm sao các ngươi có thể phán đoán ra hướng đi của chúng ta nhanh như vậy mà đuổi theo?”

“Đây không phải là điều ngươi nên hỏi.” Thiệu Bình Ba bỏ chân xuống, lạnh nhạt nói: “Ngươi vừa rồi cũng nghe được đi, Tống Thư thế nhưng là hận không thể lột sống da ngươi, ta nghĩ hắn nhất định sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt, ta chỉ hỏi ngươi một câu, khai hay là không khai?”
Lục Thánh Trung vô lực lắc đầu nói: “Như trước sau cũng là chết, ngươi cảm thấy ta sẽ đi khuất phục kẻ giết ta sao?”
Thiệu Bình Ba: “Vậy phải xem ngươi có giá trị đối với ta hay không, nếu có, trước mặt nhiều người như vậy, ta cũng sẽ không nuốt lời, ta có thể ở ngay trước mặt của mọi người, cam đoan với ngươi, ta sẽ không để cho ngươi chịu tội, cho ngươi một con đường sống. Nếu không có giá trị, ngươi cho rằng ta không biết ngươi là ai phái tới sao?”
Lục Thánh Trung thở dài một hơi, rất dễ dàng khai ra, “Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo phái ta tới.”
Thiệu Bình Ba lập tức hỏi: “Bao nhiêu người tới?”
Lục Thánh Trung: “Chỉ một mình ta.”
Thiệu Bình Ba híp mắt, “Chỉ ngươi một người?” Tựa hồ không tin.
Lục Thánh Trung: “Ngưu Hữu Đạo hẳn là còn có bố trí nhân thủ ở trong thành phối hợp ta, về phần là ai, ta không biết, bất quá ta biết tìm ai để liên hệ, thuận theo đường dây này tìm hiểu đến đầu cuối, hẳn là có thể mò ra những người khác, không biết cái này có giá trị gì đối với Thiệu đại công tử hay không?”
Ánh mắt Thiệu Bình Ba lấp loé không yên.
Lục Thánh Trung lại nói: “Ta đau chết mất, ta muốn trị thương!”
Thiệu Bình Ba nghiêng đầu sang ra hiệu, “Trị thương cho hắn.”
Lập tức có người đi tới khiêng hắn qua một bên, cho hắn uống thuốc, rồi đắp thuốc trị liệu.
Trần Quy Thạc thỉnh thoảng nghiêng đầu để ý hắn một chút, trong mắt có sầu lo hiện lên, lo lắng cái gọi là thuận theo đường dây này của Lục Thánh Trung sẽ mò ra hắn. 
Ngưu Hữu Đạo cũng cho hắn chỉ thị như vậy, nếu có cơ hội liền giết chết Thiệu Bình Ba, nhưng mà hắn thực sự không tìm thấy được cơ hội nào.
Vô luận là tư cách hay là tu vi của hắn, Thiệu Bình Ba sẽ không bao giờ đơn độc một mình gặp riêng hắn, còn khi gặp mặt thì bên người Thiệu Bình Ba lúc nào cũng có người bảo hộ, hắn căn bản không có cơ hội hạ thủ.

Trong thành này, cũng có người phối hợp hắn tương tự như vậy, về phần là ai, hắn cũng không rõ, nếu là cùng một thượng tuyến với Lục Thánh Trung, vậy thì phiền toái.
Sắc mặt Đàm Diệu Hiển rất khó coi, bộ dạng hồn bay phách lạc, hắn có ngốc cũng nghe hiểu những lời Lục Thánh Trung vừa nói là có ý gì, người ta căn bản không phải đến giúp chính hắn, hắn bị người ta lợi dụng để đối phó Thiệu gia . . .. . .
Thiệu Bình Ba quay nhìn sang phía muội muội bên này, từ từ đến gần.
Thiệu Liễu Nhi khẩn trương cao độ, lần nữa giang hai cánh tay ra che Đàm Diệu Hiển lại, cũng quát lên, “Biểu tỷ!” Như có ý xin nhờ trợ giúp.
Tô Chiếu có hơi chút khó khăn nói: “Bình Ba!”
Thiệu Bình Ba dừng bước, nhìn chằm chằm nam nhân ở phía sau muội muội, tâm tình dị thường phức tạp.
Ngay từ đầu, hắn đã phát giác được Đàm Diệu Hiển có quan hệ không bình thường với muội muội, vừa tính giải quyết sạch Đàm Diệu Hiển rồi, nhưng lại sợ muội muội thương tâm, trước khi lâm chung mẫu thân đã phó thác cho hắn, hắn nhớ rất kỹ.
Nói thật, muội muội đã đến cái tuổi này, cũng nên lấy chồng, là nữ nhân không nên kéo tới độ tuổi lớn như hắn, hắn cũng đang căn nhắc chuyện kén vợ gả chồng cho muội muội, hắn tự nhiên là hi vọng muội muội sống tốt, muốn tìm người tốt nhất, thích hợp nhất cho muội muội.
Loại Đàm Diệu Hiển này, căn bản liền không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì không thích hợp!
Xuất thân của muội muội đã chú định là không thể gả cho loại người này, phía sau Thiệu gia liên lụy đến bao nhiêu lợi ích, gút mắc, cùng với ân ân oán oán đâu?
Muội muội hắn là hạng người gì hắn biết rõ, theo lý thuyết là không nên như vậy, hắn cũng không nghĩ ra, muội muội làm sao lại đi thích cái loại thư sinh cổ hủ này chứ?
Thêm nữa, tại lúc giải tán Thi Từ xã, Thiệu Liễu Nhi lo lắng hắn hạ độc thủ với Đàm Diệu Hiển, nên đã sớm cảnh cáo hắn, dám động Đàm Diệu Hiển đừng trách nó trở mặt!
Bởi vì như vậy, Thiệu Bình Ba mới không động đậy Đàm Diệu Hiển, chỉ là muốn bức cho Đàm Diệu Hiển tự rời đi, miễn cho trở mặt với muội muội.
Đương nhiên, cũng còn có một nguyên nhân nữa, nếu muội muội thật muốn ‘ không gả cho người này thì không lấy ai khác mà nói, hắn có thể làm sao được? Xét ở mức độ nào đó mà nói, nhân phẩm của tên Đàm Diệu Hiển này cũng không có gì phải nói, muội muội gả cho loại người này, không dễ bị ủy khuất. Nhưng hắn muốn nhìn một chút, xem coi lúc đối mặt với khốn cảnh, bản tính của tên Đàm Diệu Hiển này đến tột cùng sẽ như thế nào, muốn nhìn thật rõ con người này, không có khả năng mơ hồ, tuỳ tiện gả muội muội đi.
Ai ngờ nhất thời mềm lòng, lại để chuyện này xảy ra, hắn thật hận!

“Ngươi thật sự đã chiếm lấy thân thể nó rồi?” Thiệu Bình Ba nhìn chằm chằm Đàm Diệu Hiển hỏi.
Mặt Đàm Diệu Hiển lập tức đầy xấu hổ, không biết nên mở miệng như thế nào.
Thiệu Liễu Nhi lập tức nói chen ngang, “Thật thì sao? Muội nói rồi, không phải huynh ấy thì không gả cho ai hết!”
Thiệu Bình Ba không để ý tới nàng, chỉ nhìn chằm chằm Đàm Diệu Hiển, muốn Đàm Diệu Hiển cho câu trả lời chắc chắn, hắn tìm hiểu qua Đàm Diệu Hiển, biết gia hỏa này không phải là người nói láo, hắn hoài nghi muội muội chỉ là cầm việc này ra làm lá chắn.
Cuối cùng Đàm Diệu Hiển lấy hết dũng khí, “Đại công tử, ta sẽ chịu trách nhiệm với Liễu Nhi.”
“Chịu trách nhiệm? Ha ha, nương, người đã nhìn thấy chưa? Ha ha. . . . . .” Thiệu Bình Ba chợt ngửa mặt lên trời cười to, hai tay dơ lên cao về phía bầu trời, trong tiếng cười có mấy phần thê lương, đối phương nói như vậy không nghi ngờ gì là đang thừa nhận, lòng hắn đau thương không lời nào tả siết.
Cũng không phải bởi vì muội muội thất thân, mà bởi vì người hắn quan tâm nhất, người hắn muốn bảo vệ nhất, thế mà ở ngay thời khắc này ruồng bỏ hắn.
Thiệu gia xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn, người đại ca này còn đang bị giam giữ ở trong lao ngục, thế mà không có chút nào bận tâm đến sinh tử của hắn, nam nữ hoan ái thế mà còn quan trọng hơn so với tính mạng của hắn người đại ca này, có thể ném bỏ mặc kệ đại ca, bỏ trốn cùng với người ngoài, để hắn làm sao chịu nổi? Chạnh lòng!
Thiệu Liễu Nhi cắn môi, chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng buông thả của đại ca như vậy, trong lòng không nỡ.
“Bình Ba!” Tô Chiếu tiến tới an ủi.
Thiệu Bình Ba vung tay hất ra, phất tay chỉ thẳng mặt Đàm Diệu Hiển, tức không kềm nổi nói: “Ngươi chịu trách nhiệm? Thế đạo loạn lạc này, ngươi lấy cái gì chịu trách nhiệm? Ngươi có biết, có bao nhiêu người muốn đẩy Thiệu gia vào chỗ chết không, ngươi có biết, một khi nó thoát khỏi Thiệu gia, sẽ có bao nhiêu người muốn bắt nó hay không? Ngươi, văn không thể đứng hàng miếu đường*, chỉ biết suốt ngày bưng lấy cuốn sách gật gù đắc ý, võ không thể lên trận giết địch, tay trói gà không chặt, dựa vào dạy mấy đứa con nít đọc sách viết chữ liền có thể bảo hộ được nó sao? Tự cho là có khả năng bảo hộ nó? Như ngươi, cái loại thư sinh cực kỳ vô dụng này, coi như Thiệu gia ta muốn đỡ ngươi, cũng không biết ra tay từ chỗ nào, mày nói cho tao biết, mày lấy cái gì để chịu trách nhiệm hả?” (* một dạng xếp hạng cấp bậc về văn)
Đàm Diệu Hiển hô hấp dồn dập, bị nói cho mặt mày đỏ bừng.
Thiệu Liễu Nhi lên tiếng bênh vực: “Đại ca, huynh ấy không có tệ lậu như lời đại ca nói như vậy.”
Thiệu Bình Ba lập tức chỉ tay vào nàng, “Vậy ngươi nói cho ta biết, các ngươi rời khỏi Thiệu gia được sao? Trong lòng ngươi là biết rõ hơn ai khác, một khi rời khỏi Thiệu gia, chỉ cần Thiệu gia mặc kệ hai người các ngươi, các ngươi hẳn là phải chết không nghi ngờ, mạnh miệng là vô dụng!”
“Liễu Nhi, ngươi hẳn là hiểu rõ, sinh ra ở loại gia đình này của chúng ta, mặc kệ là ngươi, hay là ta, đều không có quyền lựa chọn! Không phải ta không muốn gả ngươi cho hắn, mà là hắn đảm đương không nổi trách nhiệm đó, chẳng liên quan gì đến giàu hay nghèo cả, mà là do hắn không có tư cách với năng lực cưới ngươi!”
“Chẳng lẽ ngươi nguyện ý nhìn thấy trượng phu tương lai của ngươi ở trong Thiệu gia khúm núm, không ngóc đầu lên được? Chẳng lẽ ngươi nguyện ý nhìn thấy ngay cả hạ nhân trong nhà cũng cười trượng phu ngươi, nói hắn ăn bám? Ngươi nguyện ý chịu đựng, hay là hắn nguyện ý chịu đựng? Nếu như ngươi thật sự muốn tốt cho hắn, liền bỏ qua hắn đi, không nên hại hắn!”
Thiệu Liễu Nhi nhất thời cũng không biết nên cãi lại như thế nào, bèn cố chấp cứng rắn nói: “Muội mặc kệ, muội đã là người của huynh ấy, muội chỉ nguyện ý đi cùng với huynh ấy thôi!”
Thiệu Bình Ba giận quá hóa cười, “Chết cũng nguyện ý, đúng không?”

Thiệu Liễu Nhi cả giận nói: “Ngươi có bản lĩnh giết luôn cả ta đi!”
“Tốt! Ta thành toàn các ngươi.” Thiệu Bình Ba quay đầu quát: “Tống Thư, Trần Quy Thạc, đi, lập tức làm một cái lồng heo, đem đôi gian phu dâm phụ này dìm sông!”
Tống Thư với Trần Quy Thạc quay mặt nhìn nhau.
Tô Chiếu vội kéo tay hắn khuyên, “Bình Ba, giữa huynh muội với nhau, có gì thì về nhà từ từ nói rõ.”
Thiệu Bình Ba bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng chằm chằm, cho nàng một cái ánh mắt, đồng thời từ từ nói: “Hạn cho các ngươi một nén nhang, phải làm cái lồng heo đem ra đây, nếu không ta dìm các ngươi!”
Tô Chiếu trầm mặc.
Tống Thư cùng Trần Quy Thạc cấp tốc chạy đi làm.
Không bao lâu sau, hai người liền khiêng một cái lồng gỗ về, rõ ràng là lâm thời lắp ghép mớ cây vừa mới chặt xuống với nhau, ngay cả vỏ cây cũng chưa kịp lột.
Tại dưới hiệu lệnh của Thiệu Bình Ba, Thiệu Liễu Nhi và Đàm Diệu Hiển bị đẩy vào, còn ném thêm mấy khối đá lớn vào bên trong để dễ chìm nữa, sau đó Tống Thư cùng với Trần Quy Thạc cấp tốc đậy cửa chiếc lồng lại, cài then.
“Thiệu Bình Ba, ngươi có tư cách gì xử trí ta? Ngươi có quyền lực gì quyết định hôn sự của ta, ta muốn gặp phụ thân, ta muốn gặp phụ thân. . . . . .” Thiệu Liễu Nhi ở trong lồng điên cuồng lay cái lồng hò hét, không nghĩ tới đại ca đùa thật.
Đàm Diệu Hiển nhắm mắt rơi lệ.
Tống Thư và Trần Quy Thạc đã cùng khiêng chiếc lồng đi về phía con sông, nước sông dần dần tràn vào cái lồng.
Thiệu Bình Ba từ từ nói: “Họ Đàm, chỉ cần ngươi nguyện ý rời khỏi Liễu Nhi, ta liền thả ngươi đi, ngươi có thể cứu được mình, còn có thể cứu được Liễu Nhi, tự ngươi nhìn mà xử lý đi.”
“Đừng nghe hắn, ta không tin hắn dám giết ta!” Thiệu Liễu Nhi rống giận đáp lại.
Thiệu Bình Ba nghiêng đầu ra hiệu một tiếng: “Đẩy ngã!”
Tống Thư và Trần Quy Thạc cùng lúc buông chiếc lồng ra, chiếc lồng nhanh chóng chìm xuống một đoạn, lại bị hai người dùng tay đẩy ngã, trên mặt sông lập tức không nhìn thấy được người trong lồng, chỉ còn thấy một lớp song gỗ.
Mặt nước có bọt khí ‘ục ục’ nổi lên, rất nhanh có cái tay vươn ra lớp song gỗ, quơ cào trên mặt sông .
Hai tay Đàm Diệu Hiển bắt lấy song gỗ trên mặt sông, nửa gương mặt ép vào khe hỡ song gỗ nhô ra, sặc bọt nước ho khan, há mồm thở dốc, bi thương la hét: “Ta đi! Thả nàng ra, thả nàng ra, ta đi. . . . . .”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.