Đạo Quân

Chương 220: Kinh biến




Chương 220: Kinh biến
Edit : Luna Huang
“Nàng!” Thiệu Đăng Vân chỉ vào mặt Nguyễn Thị gầm thét, “Ngươi cho rằng ta không dám hay sao? Mang xuống, mang xuống cùng chém luôn!”
Đám thủ hạ nghe lệnh chạy vào phát khổ, cái này sao làm? Làm khó người ta quá!
Chung Dương Húc nói: “Thiệu huynh, đây rõ ràng là từng cái bẫy của Ngưu Hữu Đạo bày ra, diệt khẩu cũng vô ích, lúc này diệt khẩu, sự tình nếu bị chọc ra, đó chính là ‘bùn đất rơi vào trong đũng quần, không phải phân cũng là phân’, đằng sau chỉ cần dựa vào điểm này, khi Băng Tuyết các tới truy cứu, liền sẽ không giải thích rõ được. Biện pháp duy nhất chính là. . . chỉ cần ngươi có thế bảo lệnh lang đổi giọng*, mọi chuyện có lẽ còn có chỗ vãn hồi.” ( *thay đổi cách nói ngược lại)
Kỳ thật, hắn cũng chỉ nói nói một chút mà thôi, căn bản không có trông đợi gì, sự tình nháo đến mức độ này, lão đại cũng không phải là loại lương thiện, trước mắt lão tam dám buông tha cho lão đại sao? Giết chết lão đại mới có đường sống, còn có thể đạt được ước muốn, lựa chọn thế nào còn phải nói nữa sao?
Hắn cũng không tin lão nhị của Nguyễn Thị lại không biết rõ tình hình, lão nhị càng âm hiểm hơn, núp ở phía sau không lộ diện, để một đứa đổi giọng còn khó khăn, để hai đứa đều đổi giọng thì càng không có hy vọng rồi.
Nói những lời này cũng là vì cho Thiệu Đăng Vân một cái công đạo, ‘không phải ta không niệm tình xưa’, mà là người trong nhà của ngươi không tự giải quyết được.
Thiệu Đăng Vân lại giống như là vớ được cọng cỏ cứu mạng, chỉ vào Thiệu Phục Ba, tức giận nói: “Có nghe thấy chưa? Đây đều là gian kế của Ngưu Hữu Đạo, muốn để huynh đệ các ngươi tương tàn, còn không biết quay đầu lại sao?” Hắn thậm chí có xúc động muốn quỳ xuống cầu xin đứa nhi tử này.
Ai ngờ Thiệu Phục Ba lại lắc đầu nói: “Phụ thân, đây đều là do đại ca tự tìm, thế lực Băng Tuyết là có thể giấu được sao? Con cũng là vì tốt cho Thiệu gia! Đến nước này, vì sao người còn muốn che chở cho đại ca, chẳng lẽ người muốn cho cả nhà Thiệu gia chết hết sao? Phụ mẫu còn đó, nhi tử không thể làm cái chuyện bất hiếu này được! Lui 1 vạn bước mà nói, người cũng phải cân nhắc vì những tướng sĩ Bắc Châu đã đi theo ngài nhiều năm qua như vậy a!”
Hắn đây là cắn chết không nhả ra!
Chung Dương Húc thầm thở dài một tiếng, không ngoài sở liệu mà, có cơ hội cắn chết lão đại, làm sao mà nhả ra được!
Người Thiệu Đăng Vân cứng đờ như bị sét đánh, miệng thì thào: “Súc sinh. . . Súc sinh. . . Súc sinh. . .”
“Thiệu huynh, chuyện đã đến nước này, ta cũng đành bất lực, chỉ có thể là xin lỗi!” Chung Dương Húc nói thật có lỗi một tiếng, quay đầu nhìn sang tùy tùng của mình, đang muốn hạ lệnh, lại phát hiện cánh tay bị xiết chặt.
Nhìn lại, bắt gặp Thiệu Đăng Vân đang nắm lấy cánh tay hắn, từ từ lắc đầu, đầy mặt thê lương, mắt đầy vẻ cầu khẩn, “Mẫu thân của nó, thông minh hiền thục, ngươi cũng gọi nàng một tiếng muội tử mà, mẫu thân hắn chết sớm, Chung huynh xem mặt mũi mẫu thân nó cho. . .”

“Tuân theo pháp chỉ tông môn làm việc đi!” Chung Dương Húc cùng Thiệu Đăng Vân bốn mắt nhìn nhau xong, sau đó chậm rãi nói, vung tay ra hiệu cho tùy tùng sau lưng, không có cho đối phương nói hết lời.
Hắn không thể cầm vận mệnh Đại Thiền sơn ra bồi Thiệu gia đánh cược được, hắn cũng không có quyền đi cược, làm người trong cuộc, dám gây chuyện liền phải dám gánh trách nhiệm.
“Vâng!” Tùy tùng kia chắp tay lĩnh mệnh, bước nhanh rời đi.
Thiệu Đăng Vân nhất thời như sức lực mất hết, lảo đảo lui lại, ngã ngồi xuống trên ghế chủ tọa, không còn sức để ngăn cản nữa!
Hai mẹ con vẫn còn đang quỳ ôm nhau khóc rống.
Thiệu Phục Ba vừa thút thít, trong lòng lại vừa mừng rỡ không thôi, Chung Dương Húc nói chuyện, hành động, hắn đã nghe rõ ràng, cũng nhìn thấy rõ ràng, thằng chó lão đại chuyên ức hiếp mẹ con bọn hắn nhiều năm kia, cuối cũng cũng đã gặp quả báo!
Chung Dương Húc lườm hai mẹ con một cái, từ từ quay người rời đi, lúc vừa đi tới cửa, chợt nghe tiếng Thiệu Phục Ba kinh hô từ sau lưng truyền đến, “Mẫu thân, mẫu thân, người sao vậy?”
Chung Dương Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người Nguyễn Thị co co run rẩy ngã nhoài xuống sàn, mặt mũi tràn đầy đau đớn khổ sở.
Hai mẹ con này làm cái quỷ gì vậy? Chung Dương Húc nói thầm trong lòng, ngay sau đó con ngươi hắn lại co rụt lại, nhìn thấy máu đen từ trong lỗ mũi Nguyễn Thị rịn ra.
Chung Dương Húc kinh hãi, xoay người phóng trở lại, cấp tốc ngồi xổm xuống bắt mạch cho Nguyễn thị.
Quân sĩ trong phòng cũng kinh hãi vây tới.
Cứ như vậy một lát sau, mặt mày Nguyễn thị đã dần biến thành màu đen, rõ ràng là trúng độc, Chung Dương Húc nhanh chóng điểm mấy chỉ trên người Nguyễn thị, muốn ngăn chặn độc tính lan ra, cũng cấp tốc lấy ra một bình sứ nhỏ từ trên người, đổ ra một viên Giải Độc Hoàn, nhét vào trong miệng Nguyễn thị.
Nhưng mũi đang còn chảy máu đen Nguyễn thị chợt “Ọe” một phát, phun ra một ngụm máu đen, thân thể co quắp kịch liệt, hai mắt dần dần vô lực trắng dã, ngón tay bấu chặt lấy ống tay áo nhi tử, tựa hồ như hiểu ra gì đó, miệng ọc ọc ngáp ngáp gắng sức nói: “Không. . . cần. . . chọc hắn. . . Các con không phải. . . là đối. . . đối thủ. . . của hắn. . .”
Viên Giải Độc Hoàn kia được thi pháp đi vào trong người Nguyễn thị nhưng cũng đã chậm, Nguyễn thị co rút thân thể mấy cái liền mềm nhũn, triệt để mất hết sức sống.

Chung Dương Húc hít sâu một hơi lạnh lẽo, kịch độc! Không phát tác thì thôi, một khi phát tác dù có phát hiện cũng đã chậm!
“Mẫu thân, mẹ, mẹ, người sao vậy?” Thiệu Phục Ba lung lay thi thể Nguyễn thị đau thương hò hét, lại quay sang chộp lấy chân Chung Dương Húc, cầu khẩn: “Pháp sư, cứu mẹ ta, cầu ngươi cứu mẹ ta, ngươi mau cứu mẹ ta đi!” Lần này là khóc thật sự.
Chung Dương Húc lắc đầu, hắn cũng không có cách nào.
Lúc này, đang hai mắt mờ mịt Thiệu Đăng Vân tựa hồ mới bị tiếng kinh hô í ới làm cho tỉnh táo lại, ánh mắt dần dần tập trung, nhìn thấy rõ tình huống, lập tức lao đến, đẩy đám người ra, ôm đỡ Nguyễn thị lên, la hét gọi: “Tiểu Hoàn, tiểu Hoàn. . .  . . .”
Nhớ tới lời nói của mẫu thân trước khi lâm chung, Thiệu Phục Ba đột nhiên ngửa mặt lên trời đau xót gào thét: “Cẩu tặc! Ta thề không đội trời chung với ngươi. . . Ưm!” Đột nhiên hắn cũng bụm lấy phần bụng, kêu rên đau đớn.
Thiệu Đăng Vân với Chung Dương Húc còn chưa có phát hiện dị thường của hắn, ngược lại là đám người phía dưới phát hiện ra trước, kinh ngạc hét lên, “Tam công tử! Tam công tử!”
Hai người mãnh liệt quay đầu lại, nhìn thấy Thiệu Phục Ba đang còn run rẩy, miệng mũi còn có máu đen không ngừng chảy ra, nằm ở trong ngực người khác co giật.
“Lão tam!” Thiệu Đăng Vân bi thiết.
Chung Dương Húc khẩn cấp xuất thủ thi cứu, nhưng mà tình huống khác khác gì so với Nguyễn thị, không phát hiện thì thôi, vừa phát hiện đã không thể cứu vãn được nữa!
Chung Dương Húc cảm thấy kinh dị, bèn thò tay đổ ra một viên Giải Độc Hoàn tự ăn vào, lại cấp tốc bắt lấy Thiệu Đăng Vân, cũng nhanh chóng nhét vào miệng hắn một viên.
Nếu Thiệu Đăng Vân lại xảy ra chuyện, Bắc Châu liền phiền phức lớn rồi, tất cả tướng sĩ từ trên xuống dưới đều nghe lệnh của Thiệu Đăng Vân, Đại Thiền sơn không thể khống chế được nhiều người như vậy, đến lúc đó Thiệu Đăng Vân sao lại chết Đại Thiền sơn nếu không thể giải thích rõ, không cẩn thận chính là một trận binh biến, Hàn quốc và Yến quốc tất nhiên sẽ nhân cơ hội chui vào!
Đúng lúc này, bên ngoài có người la hét chạy tới: “Lão gia, không xong rồi, Nhị công tử xảy ra chuyện, Nhị công tử xảy ra chuyện. . .” Tiếng la hét chợt im bặt, người chạy tới cũng nhìn thấy tình huống trong phòng, sợ ngây người.
Một đám người trong phòng cũng nhìn sang hắn. . .  . . .

Lăng Ba phủ, trên một cái ghế trong sân, khóe miệng còn vết máu Thiệu Bình Ba ngồi lẳng lặng ở dưới ánh tà dương.
Bốn phía, một đám đệ tử Thiên Ngọc môn theo dõi hắn, Hoàng Đấu và Lâm Hồ cũng đứng hai bên, đã phụng mệnh khống chế Thiệu Bình Ba lại.
Ở dưới ánh tà dương, Thiệu Bình Ba nhắm mắt dưỡng thần, trái lại là không tỏ ra chút gì là sợ hãi, vẻ mặt bình thản, chỉ là khóe miệng dính vết máu có chút bắt mắt.
Hoàng Đấu và Lâm Hồ thỉnh thoảng than nhẹ một tiếng, ở chung nhiều năm, không nghĩ tới sẽ có ngày xảy ra cớ sự hôm nay.
Hai người cũng đã cảnh cáo hắn, nhắc hắn không được có ý đồ với Băng Tuyết các, vị này gan to bằng trời, thế mà không nghe, náo thành thế này, sao phải tự làm khổ mình vậy!
Đúng lúc này, có người nhanh chóng đi vào, trầm giọng nói: “Hai vị sư huynh, sư bá truyền lệnh, tuân theo pháp chỉ tông môn làm việc!”
Hoàng Đấu, Lâm Hồ nhìn nhau, Lâm Hồ thở dài: “Đại công tử, sư mệnh khó cãi, xin lỗi!”
Hoàng Đấu cũng thở dài: “Đại công tử, về sau nếu có cơ hội, chúng ta sẽ không bỏ qua cho tên Ngưu Hữu Đạo kia, nhất định báo thù cho ngươi!”
Thiệu Bình Ba lạnh nhạt nói: “Lý giải! Báo thù thì không cần, thù này tự ta mang đi. Trước khi đi, ta muốn tắm rửa một chút, muốn giữ một chút thể diện, yêu cầu này không tính quá phận a?”
Hai người nhìn nhau, cùng khẽ gật đầu, loại tình huống này, cũng không sợ hắn chơi ra trò gì.
Hai người cùng đưa tay ra mời: “Đại công tử, mời!”
Sau đó cùng đứa tay ra muốn dìu hắn, Thiệu Bình Ba mở mắt ra, đưa tay cản, “Ta không ngã được, để ta tự đi!”
Hai người chỉ có thể coi như thôi, nhìn hắn chống thân thể đứng dậy, đi theo sau lưng hắn ‘hộ tống’ hắn đi tới phòng tắm.
Đến phòng tắm, hai người xem như được ‘vinh hạnh’, tự tay cởi áo nới dây lưng cho hắn, cũng xem như là trả hết tình cảm tương giao những năm nay.
Còn sót lại mỗi cái quần cộc, hai người tự mở màn lụa che bể tắm cho hắn, Thiệu Bình Ba đi vào xong cười nói: “Các ngươi không tính đứng đó nhìn xem ta tắm rửa chứ? Sợ ta chạy, hay là sợ ta tự vẫn?”
Hai người nghĩ một chút, muốn chạy là chạy không thoát, tự vẫn thì cũng không sợ, thật muốn tự vẫn mà nói, ngược lại bọn hắn khỏi phải động thủ, chỉ cần kết quả cuối cùng giống nhau là được.
Hai người thả màn lụa xuống, lui ra sau mấy bước, đứng nhìn bóng người phía sau màn lụa bước vào bồn tắm, nghe tiếng tắm rửa.

Cứ như vậy chờ một lúc sau, Thiệu Tam Tỉnh tay bưng một bộ y phục tiến vào, khẽ gật đầu chào hai người, sau đó đi vào bên trong.
Lúc đặt y phục cạnh bồn tắm, Thiệu Tam Tỉnh liếc nhìn Thiệu Bình Ba rồi khẽ gật đầu, ra hiệu mọi chuyện đã làm xong.
Thiệu Bình Ba nhắm mắt ngẩng đầu, thở phào ra một hơi, hắn còn đang lo phủ thứ sử bên kia có chuyện gì ngoài ý xảy ra dẫn đến thất thủ.
Bèn nghĩ cách trì hoãn thời gian, cuối cùng cũng thấy được kết quả hắn mong muốn.
Lần nữa mở hai mắt ra, trong mắt cũng đã khôi phục thần thái ban đầu, trầm giọng nói: “Vẫn là câu nói kia, trước đó mẫu tử bọn hắn nếu là có động tĩnh gì, không có khả năng ta không biết được chút manh mối gì, chỉ có thể nói chuyện đột nhiên xảy ra này, khẳng định có người ở phía sau bày mưu xui khiến, gần nhất bọn hắn có chuyện gì dị thường, hay gặp người nào không?”
Thiệu Tam Tỉnh ngơ ngác một chút, bất quá lại nhìn thấy thần thái này của hắn, đã mang lại cho hắn lòng tin, bèn trả lời: “Trước đó vội vàng quá không để ý, Đại công tử nói thế này, ta đã nhớ ra, ngay hôm nay, Võ Thiên Nam, công tử Huyện thừa huyện Bình Xuyên có tiến vào phủ thứ sử gặp mặt hai vị công tử, việc này có chút kỳ quặc, theo lý thuyết, Võ Thiên Nam kia không có tư cách vào phủ thứ sử.”
Mọi động tĩnh ở phủ thứ sử bên kia là không thể qua mặt được bên này, huống chi là chuyện Võ Thiên Nam gặp mặt hai huynh đệ Thiệu thị.
Thiệu Bình Ba bình tĩnh nói: “Là ngươi sơ sót, lập tức tra cho ta!”
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh lĩnh mệnh rời đi, trước mặt hai người kia rời khỏi.
Hoàng Đấu và Lâm Hồ lại liếc nhìn nhau, loại chuyện này có thể tra ra rõ ràng đương nhiên là tốt, bọn hắn cũng không cần thiết đi ngăn cản, chỉ là không rõ, vị Đại công tử này đã sắp…, còn cần phải quan tâm tới loại chuyện này sao?
Thiệu Bình Ba không chút hoang mang ngâm ở bên trong kì cọ tắm rửa.
Chờ một lúc sau, Thiệu Tam Tỉnh trở về, đi vào bẩm báo: “Đại công tử, đã phân phó xuống.”
“Thay y phục!” Thiệu Bình Ba từ trong bồn nước đứng lên.
Thiệu Tam Tỉnh vội vàng hầu hạ.
Bên trong cò cưa một hồi xong, đã tắm rửa sạch sẽ đổi mới y phục hoàn toàn Thiệu Bình Ba đẩy màn lụa đi ra, vết máu trên mặt đã mất, khôi phục lại thần thái Đại công tử ngọc thụ lâm phong trước kia.
Còn không đợi cho Hoàng Đấu với Lâm Hồ làm cái gì, Thiệu Bình Ba đã lên tiếng nói trước: “Quên nói cho hai vị biết, phủ thứ sử bên kia, Nguyễn Thị, Thiệu Vô Ba, Thiệu Phục Ba, ba mẫu tử bọn hắn đã gặp chuyện bỏ mình rồi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.