Đạo Quân

Chương 218: Ngưu Hữu Đạo, xem như ngươi lợi hại!




Chương 218: Ngưu Hữu Đạo, xem như ngươi lợi hại!
Edit : Luna Huang
Thấy mẫu thân chậm chạp không cho câu trả lời chắc chắn.
Thiệu Phục Ba thúc giục: “Mẫu thân, không thể do dự nữa, chậm thì sinh biến! Tên cẩu tặc đó có rất nhiều thủ đoạn, một khi để hắn phản ứng lại, còn không biết sẽ nảy sinh ra chuyện gì, thật muốn bỏ qua cơ hội lần này, thì không còn có cơ hội nào tốt được như vậy đâu!”
Nguyễn Thị rất xoắn xuýt, “Việc này có thể thành công sao?”
Thiệu Vô Ba: “Lần này tất nhiên tuyệt đối ăn chắc, trước kia thất thủ là bởi vì hắn còn có đường lùi, lần này hắn đối đầu với Đại Thiền sơn thì sẽ không giống lúc trước, chọc giận Đại Thiền sơn ra tay, ngay cả phụ thân cũng không bảo hộ được hắn, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”
Cứ việc hai huynh đệ liên tục cam đoan, thế nhưng Nguyễn thị y nguyên vẫn rất lo lắng, khổ sở nói: “Các con đây là đang dồn hắn vào chỗ chết, cũng là đang không chừa đường lui cho chính mình a!”
Thiệu Phục Ba trầm giọng nói: “Mẫu thân yên tâm, có chừa đường lui, chúng con đã thương lượng xong, việc này không cần cả hai huynh đệ chúng con ra mặt, chỉ cần một mình con ra mặt xuyên phá là được, người với Nhị ca thì sẽ giả bộ như không biết gì cả, một khi chuyện có lập lại, thì mình con gánh chịu là được!”
Lão nhị Thiệu Vô Ba cúi đầu trầm mặc.
Nguyễn Thị nhìn nhìn lão nhị, rồi lại nhìn sang lão tam, lo lắng nói: “Để cho người khác ra mặt xuyên phá không được sao? Vì sao cứ phải tự bản thân mình xông trận?”
Nàng thật sự là sợ hãi Thiệu Bình Ba, trải qua nhiều năm nay, thật sự là bị Thiệu Bình Ba làm cho sợ.
Thiệu Bình Ba vì muốn ổn định hậu phương, ra tay luôn luôn tàn nhẫn, rất có lực uy hiếp, khiến cho ‘phường đạo chích’ không dám tùy tiện động đậy!

Thiệu Vô Ba trầm giọng nói: “Đây là một trận sinh tử chiến, không thể để cho hắn có đường lui, cũng phải đề phòng Đại Thiền sơn với phụ thân bên kia muốn bao che cho hắn, chỉ có huynh đệ chúng con tự mình ra mặt tạo áp lực, mới có thể triệt để bức hắn lên tử lộ!”
Nguyễn Thị: “Các con bức tử hắn, chính là ‘thủ túc tương tàn’, để phụ thân các con làm sao chịu nổi, để phụ thân các con nhìn các con sẽ nghĩ như thế nào? Phụ thân các con có khả năng tha thứ sao?”
Thiệu Phục Ba: “Lúc hắn ép buộc chúng ta, phụ thân có nói cái gì không? Không tha thứ cho chúng ta thì thế nào? Ông ấy cũng chỉ có mấy cái nhi tử chúng con mà thôi, cũng không thể vì lão đại chết lại đi giết sạch chúng ta a? Sau này ai sẽ đưa tang cho ổng? Lại sinh thêm một đứa nữa, sợ là cũng không chờ nổi đến lúc nó trưởng thành a? Trẻ con há lại có thể chưởng khống được tất cả mọi sự trong ngoài của Bắc Châu sao? Lại nói, có chuyện gì một mình con gánh chịu, không liên lụy đến đại ca, sau đó chỉ cần đại ca có thể ra mặt, những người khác cũng phải nhìn sắc mặt đại ca, sẽ không dám làm gì con, con tạm thời chịu chút ủy khuất cũng không tính là gì!”
Thiệu Vô Ba: “Mẫu thân yên tâm, chỉ cần có thể quật ngã hắn, Nhị đệ sẽ không có chuyện gì, nhiều lắm là chịu chút trách phạt. Nếu mà bỏ qua cơ hội như vậy, chúng ta sớm muộn cũng bị hắn bức đến chết! Mẫu thân, khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán, không thể có lòng dạ đàn bà!”
“Thôi được rồi! Tùy các con vậy!” Nguyễn Thị bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Tốt!” Thiệu Vô Ba gật đầu, chắp tay nói: “Còn xin mẫu thân lập tức đi qua chỗ phụ thân bên kia nhìn chằm chằm vào, tùy thời phối hợp chúng con!”
Chuyện đã đến mức độ này, Nguyễn Thị cũng bị hai nhi tử làm cho hết cách, đành phải tuân theo ý của nhi tử rời đi.
Hai huynh đệ đứng dưới mái hiên, Thiệu Vô Ba ngẩng đầu lên nhìn trời, “Thành bại ngay tại hôm nay, lão tam, cần phải cẩn thận!”
Thiệu Phục Ba cười gian, “Nhị ca, sau khi chuyện thành công, đệ phải ngủ với nữ nhân của hắn!”
“Ủa, Ai vậy?” Thiệu Vô Ba ngạc nhiên, theo hắn biết, lão đại không có nữ nhân, chỉ có mấy cái nha hoàn thị tẩm, đây không tính là nữ nhân của lão đại a?

Thiệu Phục Ba cười hắc hắc nói: “Đường Nghi! Bộ dạng nữ nhân kia đích thật rất xinh đẹp, muốn mặt có mặt, muốn dáng có dáng, muốn khí chất có khí chất, sau khi được chuyện hả, đệ mà không ngủ một phát với nữ nhân hắn ưa thích là không được rồi, nếu không khó mà tiết hết mối hận tồn đọng trong lòng đệ bao nhiêu năm qua!”
“Cái này. . . Thượng Thanh tông phụ thuộc Bắc Châu, ta cũng có thể xử lý được, thế nhưng Đường Nghi kia là ‘người’ của Ngưu Hữu Đạo. Thủ đoạn của lão đại ngươi cũng biết, tên kia có thể đọ tay đôi với lão đại, chắc chắn không đơn giản, vô duyên vô cớ trêu chọc một cái cừu nhân như thế là không cần thiết. . .” Trong lúc trầm ngâm Thiệu Vô Ba liếc thấy vẻ mặt đệ đệ có thất vọng, lập tức thay đổi thái độ, đưa tay ra vỗ vỗ bả vai hắn, “Được rồi! Chuyện này ta sẽ nghĩ biện pháp, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp bắt nàng thư phục đệ, coi như đệ bị phụ thân nhốt vào trong lao, ta cũng sẽ nghĩ cách giải nàng vào trong lao tự cởi y phục cho đệ thống khoái!”
“Ha ha, tốt, chờ tin tức tốt của đệ!” Thiệu Phục Ba mặt mày hớn hở, vỗ vỗ ngực, bước nhanh rời đi . . .  . . .
Lăng Ba phủ, trong thư phòng, Thiệu Bình Ba đang ‘múa bút thành văn’, từng chữ từng chữ thể hiện sự giận dữ, mắng mỏ quan viên nơi nào đó làm việc bất lợi!
Đúng lúc này, quản gia Thiệu Tam Tỉnh vội vội vàng vàng chạy vào thư phòng, cũng không đoái hoài tới quy củ, thất kinh nói: “Đại công tử, đại sự không ổn rồi!”
Thiệu Bình Ba ngẩng đầu lên nhìn một cái, lại tiếp tục cúi xuống viết viết, lạnh lùng nói: “Gấp cái gì, từ từ nói, trời không sập được!”
Thiệu Tam Tỉnh căn bản không có ý từ từ nói, gặp bộ dạng Thiệu Bình Ba vẫn cứ từ từ tốn tốn, ngược lại càng tỏ ra sốt ruột, vô cùng lo lắng nói: “Đại công tử, thật xảy ra chuyện! Nguyễn Thị bên kia đã biết chuyện Đại công tử lợi dụng Băng Tuyết các diệt trừ Ngưu Hữu Đạo, Nhị công tử, Tam công tử cùng với Nguyễn Thị đang bí mật mưu đồ chọc phá việc này ra, lúc này, bọn hắn đã đi chỗ Chung Dương Húc bên kia, đã không kịp ngăn cản nữa rồi!”
Chung Dương Húc, là trưởng lão Đại Thiền sơn, đã ở nơi đây rất lâu, là người phụ trách trông coi Bắc Châu bên này của Đại Thiền sơn, cũng là pháp sư tùy tùng đứng đầu bên người Thiệu Đăng Vân.
Vừa mới chấm chấm bút vào nghiên mực xong tính viết sắc mặt Thiệu Bình Ba đại biến, giật mình, ngón tay buông lỏng, bút rơi ‘lạch cạch’, vấy một đống mực lên trên tờ giấy trắng.
Rốt cục ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Trong nháy mắt Thiệu Bình Ba sắc mặt tái nhợt chầm chậm đứng lên, từ từ bước ra khỏi bàn, bước tới gần Thiệu Tam Tỉnh, hai mắt như muốn phun ra lửa, trầm giọng nói: “Bọn hắn làm sao biết được chuyện này?”
Người bên cạnh mẫu tử Nguyễn Thị cơ hồ đã bị hắn dời đi sạch, đừng nói không có tu sĩ lui tới, liền hạ nhân tâm phục bên cạnh trên cơ bản cũng đã bị hắn âm thầm khống chế. Huống chi chuyện này làm cực kỳ bí ẩn, ngay cả Đại Thiền sơn cũng không biết chút nào.
Sở dĩ hỏi như vậy, là vì mọi nhất cử nhất động của mẫu tử Nguyễn Thị, trên cơ bản là không thoát khỏi tầm mắt của hắn, ngấm ngầm nói cái gì về hắn, đã mắng hắn cái gì, trên cơ bản hắn biết được hết.
‘Ẩn mà không phát’, không động ba mẫu tử đó, là bởi vì kiêng kị phụ thân Thiệu Đăng Vân, đem sự tình làm quá tuyệt, ảnh hưởng thanh danh cũng không tốt lắm, bất lợi đối với việc tương lai hắn tiếp thu Bắc Châu, hắn mặc kệ không được thoải mái, hắn muốn đợi đến khi thuận lợi tiếp chưởng đại quyền Bắc Châu đã rồi tính, hiện tại hắn cũng cần uy tín của phụ thân, để trấn trụ những tên binh sĩ mạnh mẽ kia.
Chỉ cần tình thế nằm trong vòng khống chế của hắn, một số chuyện tạm thời hắn cũng không cần thiết đi so đo.
Thiệu Tam Tỉnh lắc đầu, hắn cũng không biết đối phương làm sao biết được, đau thương nói: “Đại công tử, đi thôi! Sợ là sợ người một nhà đâm dao sau lưng, Nguyễn Thị bên kia đang chơi ‘đại nghĩa diệt thân’, bảo Đại Thiền sơn phải làm sao giờ? Hoàng Liệt cũng đã cam đoan với Băng Tuyết các bên kia, việc này vừa ra, Đại Thiền sơn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Đại công tử! Thừa dịp bên kia còn chưa kịp phản ứng, tranh thủ thời gian thoát thân. Chỉ có tránh thoát được hôm nay, mới có cơ hội mưu đồ sau này, ‘lưu được núi xanh không lo thiếu củi đốt’! Đại công tử, đi nhanh đi, để chậm sẽ đi không kịp nữa!”
Một câu ‘Hoàng Liệt cũng đã cam đoan với Băng Tuyết các’, trong đầu Thiệu Bình Ba cấp tốc hiện lên một sự kiện là Ngưu Hữu Đạo mời Hoàng Liệt đến Băng Tuyết các.
Trước sau, nhân quả, hiện tại lại so sánh liên tưởng một lượt, nếu lại không kịp phản ứng nữa, vậy hắn không phải là Thiệu Bình Ba rồi, môi hắn có chút run run, “Mẫu tử Nguyễn Thị nằm dưới sự khống chế của ta, thật muốn mưu đồ chuyện này, không có khả năng ta trước đó ngay cả một chút manh mối cũng không biết. Tin đồn ở Băng Tuyết các vừa ra, bên này lập tức động thủ theo liền, không cho ta cơ hội thở dốc xoay chuyển, tuyệt đối không phải trùng hợp, mà là có người ở sau lưng âm mưu hại ta!”
Thiệu Tam Tỉnh giật mình: “Ai?”
“Ngưu Hữu Đạo! Ta trúng cái bẫy của gian tặc kia. . .” Nói đến đây, đột nhiên Thiệu Bình Ba đưa tay bấu chặt ngực trái, chớp mắt sắc mặt trở nên đỏ bừng.
Phát hiện trạng thái của hắn không đúng, Thiệu Tam Tỉnh kinh hô, “Đại công tử!”
“Phốc!” Hai quai hàm đang cắn chặt của Thiệu Bình Ba đột nhiên buông lỏng, lại bị ‘khí huyết công tâm’ phun ra một ngụm máu, hai mắt trợn trắng dã, cả người thẳng tắp ngã ngửa ra sau.
May mắn Thiệu Tam Tỉnh đã sớm phát hiện không đúng, một tay kịp đỡ lấy hắn, không để hắn ngã đập đầu vào cái bàn phía sau, đỡ hắn tới ngồi xuống trên ghế, liên tục xoa vuốt ngực hắn, giúp hắn bình ổn khí huyết, “Đại công tử, người làm sao vậy?”

Sau khi mặt Thiệu Bình Ba đỏ lên rồi phun ra một ngụm máu, thì sắc mặt lại trở nên trắng bệch, nháy mắt mặt hoàn toàn không còn chút máu, trắng bệch dọa người.
Thật vất vả thở ra hơi, Thiệu Bình Ba cười, dựa thành ghế cười thảm, cười ha ha nói: “Vì đối phó ta, lại náo ra động tĩnh lớn như vậy, diễn y như thật, náo loạn nửa ngày ngươi mới là người núp trong bóng tối đào hố, lại đào cái hố lớn như vậy để cho ta nhảy vào, thật là có kiên nhẫn, Ngưu Hữu Đạo, xem như ngươi lợi hại, lần này ta tâm phục khẩu phục!”
Thiệu Tam Tỉnh nói: “Bất kể có phải là Ngưu Hữu Đạo làm hay không, Đại công tử, việc đã đến nước này, chạy là thượng sách, nếu người không đi ngay sẽ không kịp nữa!”
Thiệu Bình Ba thở hổn hển vung tay đẩy hắn ra, khóe miệng dính máu lắc đầu, “Đi? Đi đâu? Ta dốc bao tâm huyết mới có được cục diện Bắc Châu hôm nay, bảo ta chắp tay tặng cho người khác sao? Hôm nay mà rời đi, tội danh của ta liền xác định, ta sẽ không còn khả năng xoay chuyển người, Đại Thiền sơn tất nhiên sẽ muốn truy sát ta đến cùng, sẽ không bỏ qua cho ta! Ai dám thu lưu người đã đắc tội Băng Tuyết các? Không đi đâu được, cũng không thể đi. . . Ta còn chưa có thua!”
Thiệu Tam Tỉnh gấp rồi, “Đại công tử, không nên hành động theo cảm tính, Đại Thiền sơn vì mình, sẽ không để ý người chết sống, thứ sử đại nhân cũng không bảo vệ được người! Tạm thời thoát thân trước đã, tin đồn đã thả ra, chờ đến khi Băng Tuyết các bên kia tra ra Tiêu Thiên Chấn phải chăng có sử dụng Xích Dương Chu Quả, nói không chừng sẽ có cơ hội xoay chuyển.”
“Rõ ràng là cái bẫy, Ngưu Hữu Đạo sao có thể cho Tiêu Thiên Chấn sử dụng Xích Dương Chu Quả được?” Thiệu Bình Ba chống hai tay vào tay vịn ghế, dùng sức đứng lên, cố gắng ổn định thân hình, mặt lộ vẻ dữ tợn, chỉ vào hắn, “Để người phủ thứ sử bên kia động thủ, lập tức đem hai thằng mưu đồ bất chính kia ra giải quyết!”
Thiệu Tam Tỉnh giật mình, đương nhiên biết ‘hai thằng’ này là ai, đây là muốn giết huynh đệ ruột sao? Vội nhắc nhở: “Đại công tử nghĩ lại, một khi tiếng xấu giết huynh đệ ruột bị truyền ra ngoài, sẽ rất bất lợi cho Đại công tử!”
Thiệu Bình Ba bước chầm chậm tới trước, tay vin góc bàn, cười lạnh nói: “Bọn hắn không chết, Bắc Châu sẽ phải rơi vào tay của bọn hắn, bọn hắn muốn ‘đại nghĩa diệt thân’ sao? Không phải liền tính toán cái này à? Bắc Châu thật sự mà rơi vào tay bọn hắn, bọn hắn căn bản không có năng lực khống chế, sớm muộn sẽ bị đổi chủ, Thiệu gia ta sẽ chết không có chỗ chôn, vô luận Hàn quốc hay là Yến quốc, cũng sẽ không buông tha cho Thiệu gia ta, thậm chí Đại Thiền sơn, cũng sẽ nghĩ biện pháp đổi Thiệu gia đi. Nhanh đi làm, lập tức, đây là một tia cơ hội thắng cuối cùng của ta, để chậm thì không kịp nữa, nhanh!”
Nghe hắn nói như vậy, lúc này Thiệu Tam Tỉnh mới quay người đi làm theo.
Nhưng mới vừa đi tới cửa thư phòng, lại nghe Thiệu Bình Ba lạnh lùng nói, “Nếu đã làm, không bằng làm cho sạch sẽ chút, để tránh hậu hoạn, miễn cho về sau lại tìm cớ. . . Còn có tiện nhân kia, cùng xử lý luôn, nhanh!” Một chữ cuối cùng hầu như là rống lên.
Chẳng những muốn giết sạch huynh đệ, còn muốn giết cả kế mẫu (mẹ kế)! Thiệu Tam Tỉnh vừa nghe, trong lòng liền khẽ run rẩy, bất quá vẫn là đáp ứng, nhanh chóng rời đi.
Tựa hồ như hao hết khí lực, Thiệu Bình Ba lảo đảo lui lại, ngã ngồi lại xuống trên ghế, lại che miệng lại “khụ khụ” không ngừng ho khan một hồi, mở lòng bàn tay ra, thấy trong lòng bàn tay dính vết máu đỏ thẫm chói mắt, không khỏi cười thảm lần nữa, “Ngưu Hữu Đạo, xem như ngươi lợi hại!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.