Đạo Quân

Chương 215: Hàn Băng giá lâm




Chương 215: Hàn Băng giá lâm
Edit : Luna Huang
Hải Như Nguyệt nghe xong lòng hoảng sợ, chẳng lẽ Ngưu Hữu Đạo thật sự chạy tới Băng Tuyết các lấy trộm Xích Dương Chu Quả, đây là gan lớn cỡ nào mới có thể làm ra chuyện như vậy?
Nàng đúng là có chút hoài nghi, Ngưu Hữu Đạo đích xác ngầm nói với nàng, muốn lấy Xích Dương Chu Quả cho nàng, đằng sau cũng đích xác là đi Băng Tuyết các, hiện tại Xích Dương Chu Quả bên kia lại xảy ra chuyện.
Thế nhưng nghĩ lại, nàng lại cảm thấy không thể nào, đầu tiên Ngưu Hữu Đạo cũng chưa đưa Xích Dương Chu Quả cho nàng, thứ yếu là, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo không ngốc, thì hẳn phải biết rằng, Xích Dương Chu Quả lấy trộm từ Băng Tuyết các nàng làm sao dám dùng chứ? Muốn chết còn tạm nói được!
“Là ai thả tin đồn này ra để hại người?” Hải Như Nguyệt hỏi: “Chẳng lẽ lại là Thiệu gia Bắc Châu?”
Trước đó chính là Thiệu gia chọc thủng chuyện Xích Dương Chu Quả muốn hại Ngưu Hữu Đạo, việc này nàng sẽ không quên.
Lê Vô Hoa: “Bất kể là ai muốn hại ai, ‘người ngay không sợ lý gian’, chỉ cần chúng ta bên này không có vấn đề, thì sẽ không rơi vào đầu chúng ta. . .” Đang khi nói chuyện, ánh mắt lại rơi vào trên người Hải Như Nguyệt đang mặc y phục mỏng manh, mồ hôi ẩm ướt, trên da thịt trắng nõn lấm tấm mồ hôi, vẻ mềm mại như ẩn như hiện.
Vẫn là lần đầu bắt gặp bộ dạng trêu người này của nàng, hô hấp hắn dần dần trở nên dồn dập khác lạ.
Hải Như Nguyệt đã nhận ra không đúng, thấy hắn còn có cái tâm tư này, đoán là không có chuyện gì nữa rồi, cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi báo hại nàng khẩn trương quá.
Lườm Lê Vô Hoa một cái, quay người rời đi.
Lê Vô Hoa túm lại cánh tay nàng, kéo nàng trở về, nhấn nàng nằm ngửa lên trên một cái bàn dài bên cạnh. . .  . . .
Nghe được âm thanh kì lạ mà quen thuộc ở trong phòng, hai nha hoàn đang đứng cúi đầu ở cửa ra vào quay mặt nhìn nhau, cùng quay người lại, nắm lấy cửa phòng đóng lại, miễn cho có người nhìn thấy một màn bất nhã này.
Kỳ thật, có một số việc đối với một vài người trong phủ mà nói, đã là ‘bí mật’ công khai, không cảm thấy kinh ngạc, đều biết ở phương diện này trưởng công chúa có chút loạn.
Chỉ là việc này cũng không ai dám nói lung tung, mấy loại hạ nhân không hiểu quy củ đã bị đánh chết tươi mấy cái rồi.
Nói đi thì nói lại, một nữ nhân xinh đẹp như hoa, cơm áo không lo, rất không có khả năng thủ tiết.
Nhưng đúng lúc này, từ trong phủ truyền tới một tiếng quát lớn chói tai: “Người nào!”

Trong phòng, hai người quần áo nửa kín nửa mở, xuân quang lấp ló, đang quấn quýt lấy nhau bị giật mình, cấp tốc tách ra đứng dậy, nhã hứng bay sạch, nhanh chóng chỉnh sửa lại y phục cho gọn gàng.
Lê Vô Hoa mở cửa lao ra ngoài đầu tiên, bắt gặp trên vài mái ngói hàng hiên bên ngoài, đã có mấy tên đệ tử Vạn Động Thiên Phủ đứng đó, đang ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
Lê Vô Hoa lách người bay lên nóc nhà, nhìn thấy trên không trung phủ thứ sử, có ba con phi cầm to lớn đang bay vòng quanh hạ xuống, trên mỗi con phi cầm đều có hai người đứng.
Loại phi cầm này, động một tí là giá ngàn vạn kim tệ, huống chi một lần lại xuất hiện ba con, mà nhìn bộ dáng *thần tuấn của ba con phi cầm kia, tựa hồ còn không phải là phi cầm bình thường nữa. (* đẹp thông minh )
Người nào? Trong phủ, tất cả đệ tử Vạn Động Thiên Phủ lộ diện đều kinh nghi bất định, đầu tiên suy đoán có phải hay không là người trong hoàng cung kinh thành Triệu quốc.
Trận thế của người tới làm cho người bên này trong lúc nhất thời không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Ba con phi cầm tựa hồ tìm được địa điểm hạ cánh, hướng hoa viên từ từ bay vòng hạ xuống.
Những đệ tử Vạn Động Thiên Phủ đứng trên nóc nhà, một bộ phận tiếp tục lưu thủ, phòng bị lỡ có người thừa cơ chui vào, một bộ phận giống như là Lê Vô Hoa, cấp tốc lướt về phía hoa viên.
Một đám người vọt thẳng tới trong hoa viên, nhìn thấy người trên phi cầm cũng nhảy xuống.
Một tên phụ nhân tóc hoa râm, mặc áo xám, từ từ rảo bước trong hoa viên, sau lưng có một nữ bốn nam đi theo.
Thần thái phụ nhân áo xám nhìn rất bình thản, nội tâm lại rõ ràng ẩn chứa ý vị không coi ai ra gì, căn bản không coi đám đệ tử Vạn Động Thiên Phủ đang vây đến chung quanh ra gì, làm như đây chính là hoa viên của nhà nàng ý, bước bước nhìn coi, bộ dạng không ai có thể quản.
Chẳng những là phụ nhân áo xám này, liền ngay cả mấy người đi theo sau, trong ánh mắt cũng rõ ràng không coi những người ở đây ra gì.
Lê Vô Hoa cảnh giác cao độ, tiến lên tra hỏi: “Các ngươi là ai?”
Phụ nhân áo xám đi đến trước một khóm hoa, đỡ một nhánh hoa lên ngắm, cũng không quay đầu lại, hững hờ cho một câu, “Băng Tuyết các, Hàn Băng!”
Hàn Băng? Đã nghe danh từ lâu, nhưng chưa thấy qua người, Lê Vô Hoa hít sâu một hơi, đích thân Đại tổng quản Băng Tuyết các tới sao?

Mà nữ tử sau lưng Hàn Băng, đã trực tiếp giơ ra một khối lệnh bài Băng Tuyết các sáng lóng lánh cho hắn nhìn, dùng để chứng minh thân phận.
Trách không được thế trận lớn như vậy! Đệ tử Vạn Động Thiên Phủ chung quanh nhìn nhau, nháy mắt khí thế mất hết sạch sẽ.
Cái khí phách trưởng lão của Lê Vô Hoa nháy mắt cũng tan biến, mặt mũi tràn đầy lo lắng bất an, bước nhanh về phía trước, chắp tay khom mình hành lễ, “Trưởng lão Vạn Động Thiên Phủ, Lê Vô Hoa, bái kiến Đại tổng quản!”
Đúng lúc này, Hải Như Nguyệt cũng dẫn mấy người Chu Thuận vội vàng đuổi tới, đến đây xem thử tình huống.
Một đám người đột nhiên lộn xộn xông đến, Lê Vô Hoa vội vàng nháy mắt với Hải Như Nguyệt, ra hiệu không nên vô lễ.
Hải Như Nguyệt nhìn thấy ba con phi cầm thần tuấn kia, lại thấy Lê Vô Hoa bình thường vênh vang đắc ý, lại trở nên ngoan ngoãn như đứa cháu trai, lập tức ý thức được người tới không đơn giản, đưa tay lên ra hiệu một chút, cả nhóm đều dừng bước lại đó, yên lặng nhìn.
“Vạn Động Thiên Phủ?” Hàn Băng thì thầm một tiếng, khẽ gật đầu, bỏ tay ra khỏi nhánh hoa, hỏi: “Đương gia làm chủ phủ thứ sử này có ở đây không?”
Lê Vô Hoa lập tức bước nhanh đến trước mặt Hải Như Nguyệt, nhỏ giọng báo cho nàng biết thân phận người đến.
Hải Như Nguyệt giật mình, nơm nớp lo sợ tiến lên hành lễ: “Kim Châu góa phụ Hải Như Nguyệt bái kiến Đại tổng quản.”
Hàn Băng như nghĩ tới điều gì, từ từ quay người lại, nhìn chằm chằm nàng từ trên xuống dưới một lượt, “Hảo một giai nhân vũ mị, ngươi chính là trưởng công chúa Triệu quốc Hải Như Nguyệt?”
Hải Như Nguyệt hơi khụy chân đáp, “Vâng ạ.”
Hàn Băng nhìn nàng thật kỹ, rồi gật đầu: “Chúng ta cũng không phải là lần đầu gặp mặt rồi.”
Lê Vô Hoa kinh ngạc, hai người đã từng gặp nhau sao? Hắn cũng không biết, sao không nghe Hải Như Nguyệt nhắc đến?
Hải Như Nguyệt gật đầu: “Nghe mẫu hậu kể lại, khi ấy Như Nguyệt vẫn còn nhỏ.”
“Đúng vậy ha!” Hàn Băng đột nhiên cảm khái nói: “Nhìn thấy ngươi, mới biết được bản thân đã già rồi. Hẳn là hơn 30 năm trước đi, phụ thân ngươi vừa mới đăng cơ làm đế, lúc đó ta đi theo chủ nhân tới hoàng cung Triệu quốc, ngươi đi theo bên người phụ mẫu ngươi, khi đó ngươi đại khái cao mới được chừng này.” Đưa tay đặt ngang tại phần eo ước chừng chiều cao, “Chớp mắt cũng đã lớn như vậy rồi. Năm đó vừa nhìn liền biết là một mầm non mỹ nhân, quả nhiên, rất là xinh đẹp.”

Lê Vô Hoa giờ mới hiểu được, cái gọi là ‘nhận biết’ là ra cái gì.
Hải Như Nguyệt vội nói: “Tại trước mặt Đại tổng quản chính là son phấn tầm thường thôi ạ.”
Hàn Băng: “Nghe nói ngươi có hài tử, thân thể hài tử còn không được tốt?”
Trong lòng Lê Vô Hoa với Hải Như Nguyệt đều hơi hồi hộp một chút, quả nhiên là nhằm vào chuyện Xích Dương Chu Quả, đều lo sợ bất an.
Nội tâm Hải Như Nguyệt rất là thấp thỏm, đáp: “Vâng! Hài tử một mực bị bệnh hoạn quấy nhiễu.”
Hàn Băng: “Để cho ta nhìn xem hài tử được không?”
“Vâng!” Hải Như Nguyệt nào dám cự tuyệt, vội vàng phất tay ra hiệu cho Chu Thuận đi dẫn con tới.
Chu Thuận vội vàng rời đi, Hải Như Nguyệt lại thử mời Hàn Băng đi dùng trà.
Hàn Băng khoát tay áo, không có hứng thú, tản bộ ở trong hoa viên chờ, đám người Hải Như Nguyệt đành phải im lặng đứng hầu bên cạnh, nội tâm thừa nhận áp lực cực lớn.
Mặc dù biết đối phương đến là vì cái gì, cũng biết trên người Tiêu Thiên Chấn không có vấn đề gì, nhưng ai cũng không biết Băng Tuyết các sẽ có quyết định gì nữa.
Không bao lâu sau, Tiêu Thiên Chấn mặc y phục thật dày dù trời đang ấm, được dẫn đến chào.
Nhìn thiếu niên trước mắt mặt tái nhợt không có chút máu, nhìn sơ liền biết là bị bệnh hoạn quấy nhiễu lâu ngày.
“Là nhi tử của ngươi sao?” Hàn Băng ý vị thâm trường hỏi.
Bên này hiểu ý của nàng ta, đừng có mà lấy một người giả đến lừa ta.
Hải Như Nguyệt vội nói: “Chính là khuyển tử, trong thành rất nhiều người đều đã thấy qua.”
Hàn Băng gật đầu, thách những người này cũng không dám làm gia với nàng về chuyện này, duỗi một tay ra với Tiêu Thiên Chấn, vẻ mặt hòa ái cười tủm tỉm nói: “Hài tử, đến đây, đưa tay cho ta.”
Tiêu Thiên Chấn đã được Chu Thuận phân phó, biết người đến là người toàn bộ Triệu quốc đều không chọc nổi, ngậm miệng, ngoan ngoãn đưa tay ra.
Hàn Băng bóp cổ tay nó bắt mạch, hai mắt nhắm lại yên lặng một hồi, cuối cùng mở mắt ra, khẽ thở dài một hơi, buông tay ra, sờ lên đầu Tiêu Thiên Chấn thương hại nói, “Khổ thân đứa nhỏ này.”

Quay đầu lại nói với Hải Như Nguyệt: “Nha đầu ngươi cũng không dễ dàng.”
Hải Như Nguyệt bậm môi, cũng bởi vì câu nói này, mém chút nàng bật khóc, cố nén lại, nhưng hốc mắt cũng đã đỏ lên.
Thấy nàng như vậy, Hàn Băng hơi trầm ngâm chút, tựa hồ làm ra quyết định gì, thở dài: “Thời gian trôi qua hơn 30 năm lại có thể gặp lại, chúng ta cũng coi như là hữu duyên, có một số việc ta không thể làm chủ được, cũng không tiện can thiệp lung tung, bất quá xử lý chút việc không gây ảnh hưởng đến toàn cục vẫn là không sao. Nha đầu à, nếu ngươi nguyện ý buông bỏ một vài thứ, nếu nguyện ý mang theo hài tử về lại kinh thành, an phận thủ thường sinh sống, ta có thể nói giúp ngươi, chắc hẳn sẽ không có ai lại tới quấy rầy ngươi nữa.”
Lê Vô Hoa lập tức liếc nhìn Hải Như Nguyệt, nếu nữ nhân này thật sự trở về kinh thành, quan hệ của hai người sợ là phải chấm dứt.
Quản gia Tiêu gia Chu Thuận cũng đang nhìn Hải Như Nguyệt, không biết nàng quyết định thế nào.
Hải Như Nguyệt cắn môi, trong lúc nhất thời có chút muốn đồng ý, nhưng lại xoắn xuýt.
Nàng minh bạch ý tứ của Hàn Băng, trước kia nàng lo lắng từ bỏ quyền lực trở về kinh thành sẽ có phiền phức, nếu vị Đại tổng quản này mở miệng nói giúp, thì những phiền phức kia hẳn là sẽ không còn tồn tại.
Thế nhưng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng không muốn từ bỏ quyền lực trong tay, nàng đã chịu đủ tư vị không có quyền lực bị người bài bố, giống như vật phẩm bị người tùy ý đưa tới đưa lui, cũng đã hưởng thụ qua tư vị nắm quyền lực trong tay.
Đang thật tốt, bảo nàng đem quyền lực chắp tay nhường cho người sao?
Chuyện tương lai không ai nói trước được, một câu nói của người ta có thể đảm bảo được trong nhất thời, có thể đảm bảo được cả đời sao? Hiện tại từ bỏ quyền lực thì dễ dàng, tương lai gặp phải khó khăn, lại muốn lấy về là rất khó khăn, không có chuyện thuận buồm xuôi gió dễ như vậy.
“Dù sao gia nghiệp Tiêu gia đều ở chỗ này, gả gà theo gà, gả chó theo chó, là phúc ta hưởng, là tội ta chịu!” Hải Như Nguyệt cúi xuống đáp, chung quy là từ chối khéo khả năng có thể thay đổi vận mệnh của nàng, uyển chuyển từ chối ý tốt của Hàn Băng.
Hàn Băng ý vị thâm trường liếc nàng một cái, sau đó khẽ gật đầu, không có miễn cưỡng, tay lại vuốt ve đầu Tiêu Thiên Chấn, “Tốt, đi ngang qua nơi đây, cố nhân cũng đã gặp, cũng nên đi.” Dứt lời quay người rời đi.
Hải Như Nguyệt vội vàng bước nhanh đuổi theo, “Đại tổng quản sao vội vàng như thế, cho Như Nguyệt một cơ hội bày tỏ hiếu kính của chủ nhà. . .”
Hàn Băng đưa tay cắt ngang, “Không cần phiền phức, ta ở chỗ này, các ngươi cũng không được tự nhiên.”
Nói đến là đến, đi nói liền đi, ba con phi cầm to lớn vỗ cánh bay lên không, chở sáu người lướt về phía chân trời.
Đưa mắt nhìn theo, Hải Như Nguyệt mờ mịt, vẻ mặt thất vọng mất mát.
Chu Thuận trầm mặc, nắm lấy tay Tiêu Thiên Chấn, yên lặng dẫn nó rời đi.
Ba sư huynh đệ Lê Vô Hoa nhìn nhau, đều cùng thở phào nhẹ nhõm, sự tình tựa hồ đã qua, hình như đã không sao rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.