Đạo Quân

Chương 213: Tin đồn đột nhiên nổi lên




Chương 213: Tin đồn đột nhiên nổi lên
Edit : Luna Huang
Hai quai hàm Thôi Viễn căng cứng lại, đưa mắt nhìn hai người rời đi, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, người ta nói điểm đến là dừng, hắn lại không thể không theo.
Lúc sắp chia tay, Viên Phương đi theo Ngưu Hữu Đạo rời khỏi, lại quay đầu lại nhìn hắn một lần nữa, lại lần nữa cười ‘hắc hắc’. Đi theo Đạo gia về sau, Viên Phương càng ngày càng phát hiện, ý nghĩ trước kia của mình hoàn toàn sai, trước kia hắn luôn coi những người có pháp lực cao thâm kia mới là người lợi hại nhất, bây giờ dần dần đã minh bạch, người lợi hại nhất, không phải là tu vi, mà là đầu óc của một số người, diệt người trong vô hình. Ở trong này, người có tu vi cao hơn Đạo gia rất nhiều, nhưng lại đều nghe theo hiệu lệnh của Đạo gia.
Hắn hiện tại cũng đã hiểu, vì sao Đạo gia phải cố giết tên phàm nhân Thiệu Bình Ba kia cho bằng được, cũng đã hiểu, vì cái gì Thiệu Bình Ba không chịu buông tha Đạo gia.
Đã hiểu những thứ này rồi, đổi lại hắn nếu là Thiệu Bình Ba, thì sợ là cũng sẽ không bỏ qua cho Đạo gia, nếu không hắn cũng sẽ ăn ngủ không yên.
Càng quan trọng hơn là, hắn phát hiện Đạo gia còn có một thứ càng ‘thâm tàng bất lộ’ hơn nữa, đó chính là thực lực tu hành của Đạo gia.
Tại Nam Sơn tự, hắn tận mắt nhìn thấy Đạo gia xuất thủ qua, khiến cho người ta kinh diễm!
Tại bên ngoài thành Trích Tinh, hắn cũng tận mắt thấy Đạo gia xuất thủ qua, hung ác bưu hãn, thực lực mạnh mẽ, một đám người không ai có thể đỡ được quá mấy chiêu của Đạo gia, một đám người lần lượt bị Đạo gia xử.
Kỳ thật Đạo gia rất là am hiểu chém chém giết giết, nhưng là từ trước tới nay chính Đạo gia cũng không thường dùng, ngay cả hắn, thân là người bên cạnh Đạo gia, thời gian lâu dài cũng dễ dàng sinh ra ảo giác.
Lúc trở lại nhà tranh bên này, có một đám thiếu niên đang còn gánh nước lên sườn núi, hoặc đang còn chẻ củi, Ngưu Hữu Đạo ngừng chân quan sát một lúc, hỏi: “Hầu Tử còn chưa trở về sao?”
Viên Phương đáp: “Còn chưa về, trước mắt chỉ đưa mười mấy thiếu niên này lục tục về đây, chỉ nhắn lại một câu, nói tìm việc cho bọn nhóc làm, cũng cho bọn nó được ăn no, nói là muốn giúp bọn nó rèn luyện gân cốt một chút.” Gãi gãi cái đầu trọc, “Đạo gia, Hầu Tử đây là muốn làm gì a?”
Ngưu Hữu Đạo yên lặng nói: “Mỗi người đều có nỗi lòng riêng, liền y như ngươi, tên yêu quái Nam Sơn tự này, kỳ thật ta rất hâm mộ các ngươi.”
“Hâm mộ chúng ta?” Viên Phương ngạc nhiên, không biết vì sao nói như vậy.
Ngưu Hữu Đạo không có nói cho hắn biết đáp án, quay người rời đi. . .  . . .
Phủ thứ sử Bắc Châu, Thiệu Bình Ba người mặc áo trắng, khoác áo choàng đen, bước nhanh ra phủ, một đám người ở hai bên cửa ra vào hành lễ.
Trở mình lên ngựa, cưỡi ngựa trên đường phố, ở trong một đám hộ vệ rất là dễ nhận thấy.

Trên đường phố, không biết có bao nhiêu nữ tử hoặc là *nháy nháy mắt thả thính, hoặc là vẻ mặt động xuân tình lén lút quan sát, lại có thiếu nữ núp sau cửa sổ cắn cắn môi xinh rình xem.(*chế : nguyên : trong mắt phóng ra dị sắc)
Tuổi trẻ triển vọng, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, nắm giữ đại quyền, phú quý thoải mái, xuất thân hào môn (nhà quan), quan trọng nhất là nghe nói vẫn còn độc thân, chưa lập gia đình, loại nam nhân này thử hỏi có nữ nhân nào mà không thích.
Mỗi lần Thiệu Bình Ba xuất hiện trên đường phố phủ thành, tất nhiên không biết sẽ hấp dẫn bao nhiêu nữ tử không kềm nổi tình cảm.
Mỗi lần mở tiệc chiêu đãi, cũng không biết có bao nhiêu tiểu thư khuê các nghĩ cách tiếp cận, hoặc nghĩ biện pháp gây sự chú ý của hắn.
Nhưng lại không có một ai có thể làm cho Thiệu Bình Ba động tâm, chính xác mà nói, hắn có khát vọng to lớn hơn, chí hướng còn cao vời vợi, cũng không thiếu nữ nhân, tâm tư cũng sẽ không đặt ở trên người nữ nhân.
Hắn càng không chịu cưới, thì càng có một đám nữ nhân ngày đêm trăn trở trằn trọc vì hắn.
Những nữ nhân kia lại không biết, các nàng chỉ nhìn thấy một mặt phong quang của hắn, nào có ai thấy được cảnh hắn dốc hết tâm huyết, ngày đêm vất vả, mỏi mệt vô cùng đâu.
Trở lại Lăng Ba phủ, dùng qua bữa tối, lúc đang tản bộ trong hoa viên, Thiệu Bình Ba lên tiếng hỏi, “Phác Vân Phương đã đến Kim Châu được bao lâu rồi?”
Đi theo sau Thiệu Tam Tỉnh đáp: “Đã hơn nửa tháng.”
Thiệu Bình Ba: “Phía Hải Như Nguyệt bên kia vẫn chưa có động tĩnh gì sao?”
“Theo tin tức bên kia truyền về, vẫn chưa có bất cứ động tĩnh nào.” Thiệu Tam Tỉnh lắc đầu, lại thử hỏi: “Có muốn thử tự tiến cử tới cửa luôn hay không?”
Thiệu Bình Ba: “Không cần phải làm vậy, tự tiến cử tới cửa ngược lại dễ bị ‘đánh cỏ động rắn’, phản ứng của Hải Như Nguyệt đã rất là không bình thường, xem ra Xích Dương Chu Quả có hiệu quả không tệ.”
Nói xong dừng bước, quay sang nhìn chằm chằm Thiệu Tam Tỉnh, từng chữ rõ ràng: “Không sai biệt lắm, có thể thu lưới, động thủ đi!”
Ngưu Hữu Đạo tự cho là hắn núp ở một nơi bí mật quan sát rõ, Thiệu Bình Ba là ở ngoài sáng.
Mà trong mắt Thiệu Bình Ba, Ngưu Hữu Đạo thì là ở ngoài sáng, còn bản thân hắn thì đang âm thầm quan sát rõ ràng, tùy thời mà động.
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh gật đầu.

Đại Tuyết sơn, giữa thiên địa hỗn hỗn loạn loạn, bão tuyết rít gào.
Trong một gian tửu lâu, lúc gió to tuyết lớn chính là thời điểm tốt để đun một bình rượu ấm nhâm nhi.
Một bàn đầy người ngồi, đang còn đàm luận không biết cơn bão tuyết này khi nào sẽ ngừng lại, bàn bên cạnh có một hán tử râu ngắn chợt cười nói chứa đầy thâm ý: “Bão tuyết tuy lớn, nhưng lại sắp có trò hay để xem rồi.”
Người ngồi bàn bên này đều quay sang, một người hỏi: “Trong lời nói của bằng hữu có hàm ý khác, không biết có trò hay gì để xem vậy?”
Hán tử râu ngắn quay sang hỏi lại: “Chẳng lẽ bằng hữu không biết đoạn thời gian trước, có vụ tuyết lở rất lớn ở trên ngọn núi đằng sau kia sao?”
Người hỏi ‘à’ một tiếng, “Trò hay này có liên quan gì đến trận tuyết lở kia sao?”
Hán tử râu ngắn: “Bằng hữu chẳng lẽ không biết, trên núi tuyết kia có cái gì sao?”
Bên cạnh có người nói chen vào, “Là chỉ Xích Dương Chu Quả sao?”
Trong góc sảnh, có một bàn hai người, cùng nghiêng đầu nhìn sang phía bên này, rồi quay mặt lại nhìn nhau một cái, lại lần nữa quay đầu nhìn chằm chằm sang bên này.
Hán tử râu ngắn cười nói: “Chỗ viên thiên thạch kia rơi xuống có chút kỳ quái a, vừa vặn lại rơi xuống ngay chỗ sinh trưởng của Xích Dương Chu Quả. Nghe nói đoạn thời gian trước, ở Kim Châu Triệu quốc bên kia, cũng có một viên thiên thạch rơi xuống, trùng hợp hay sao Thứ sử Kim Châu cũng đang mắc phải quái bệnh, cần có Xích Dương Chu Quả để trị liệu. Vừa vặn trước khi có tuyết lở, một người có giao tình không tệ với Kim Châu đã đến Băng Tuyết các, sau đó Băng Tuyết các bên này cũng bởi vì thiên thạch mà xuất hiện tuyết lở, việc này có chút ý tứ, chẳng lẽ không phải là có trò hay để xem a?”
Lời này vừa nói ra, có người như nghĩ tới điều gì, có người châu đầu ghé tai xì xào bàn tán hỏi thăm gì đó.
Có người bàn bên cạnh hiếu kỳ hỏi: “Bằng hữu, người có giao tình không tệ với Kim Châu tới Băng Tuyết các kia là ai?”
“Chuyện không liên quan đến chúng ta, chúng ta xem náo nhiệt là được rồi, nói nhiều tất hớ, chúng ta hà tất tự tìm phiền phức làm gì.” Hán tử râu ngắn cười thần bí khiêm tốn, đứng dậy, ném tiền rời đi.
Trong góc sảnh, một bàn hai người cũng đứng dậy, lặng lẽ không một tiếng động cùng đi ra ngoài.

Hán tử râu ngắn ra khỏi tửu lâu, vội vàng bước đi nhanh, nhanh chóng rời khỏi hẻm núi lớn.
Tin đồn đã thả ra, dựa theo bên trên phân phó, thả tin đồn xong lập tức rời đi ngay.
Nhưng vừa mới lướt nhanh ở trong gió tuyết không bao lâu, trái phải có hai cái bóng người nhanh chóng lướt qua, phi thân rơi xuống đất, chắn ở trước mặt hắn, ở trong gió tuyết lạnh lùng theo dõi hắn.
Hán tử râu ngắn giật mình, cấp tốc quay đầu lại, kết quả phát hiện phía sau cũng có hai người bay lượn đến, đã chắn đứt đường lui của hắn.
Trong gió tuyết, một trận chém giết kịch liệt vừa bùng nổ liền ngừng, dưới bốn người liên thủ vây công, hán tử râu ngắn đã mất đi một cánh tay, ngã xuống trong đống tuyết, một tay đỡ lấy ngực, mồm sặc máu.
Một người lướt tới, một cước đá hắn bay sang phía người đối diện, người sau ôm hán tử râu ngắn lại, cấp tốc xuất thủ chế trụ hắn.
Một cái túi vải đen, trùm hán tử râu ngắn từ đầu xuống chân.
Bốn người khiêng hán tử râu ngắn lên, cấp tốc rời đi, ở trong gió tuyết trở về lại hẻm núi lớn, trực tiếp tiến vào cửa hàng Lưu Tiên tông.
Phía sau quầy, chưởng quỹ Tiêu Thiết đứng lên, nhíu mày nhìn xem mấy người khiêng cái túi vải đen tiến đến, bên trong rõ ràng trùm lấy một người.
Tiêu Thiết trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Một người trong bốn người nói: “Sư thúc, sư môn thần cơ diệu toán, đoán không sai, quả nhiên có người ở trong này muốn mượn Xích Dương Chu Quả gây sự, theo phân phó, đã bắt được một tên.”
Tiêu Thiết lập tức rời khỏi quầy, tự tay giật bao vải đen xuống, lộ ra khuôn mặt hán tử râu ngắn đang kéo dài hơi tàn kia, nhìn kỹ một chút, không nhận ra.
Đúng lúc này, bên ngoài lại có mấy tên đệ tử Lưu Tiên tông tiến đến, đồng dạng cũng khiêng một cái túi vải đen tiến vào.
Tên vừa rồi lên tiếng cười ‘hắc’ một tiếng, “Xem ra lại bắt được một tên.”
Tiêu Thiết lại tiến lên, giật bao vải đen xuống nhìn thử xem, vẫn là không nhận ra, phất tay về gian phòng phía sau, cười lạnh nói: “Tách ra thẩm, cạy miệng của bọn hắn ra.”
Mấy người lập tức xách hai tên bị thương đi vào. . .  . . .
Băng Tuyết các, bão tuyết tuy lớn, nhưng chỗ này bông tuyết vừa rơi xuống đất lại lập tức hòa tan, tuyết không đọng lại được.
Sở An Lâu bước nhanh đi tới, tiến vào trong một cái đình, chắp tay với Hàn Băng đang chậm rãi thưởng thức trà: “Đại tổng quản.”
Hàn Băng lạnh nhạt nói: “Đã tìm được đầu nguồn tin đồn chưa?”

Hiện tại khắp nơi ở Băng Tuyết các đều đang còn nghị luận chuyện tuyết lở cùng với Xích Dương Chu Quả, nơi này không có khả năng không có nghe được phong phanh.
Sở An Lâu đáp: “Đã bắt một số người, đều nói là nghe phong phanh, hẳn là người rải tin sau khi thả tin đồn ra ngoài, cũng không đợi có phản ứng đã lập tức rời đi rồi, việc này rõ ràng là đã lên kế hoạch tỉ mỉ, đã có chuẩn bị từ trước.”
Hắn phụ trách khách sạn Thải Hồng, cũng phụ trách những việc vặt vãnh trong hẻm núi lớn.
Hàn Băng cười, “Tin đồn đột nhiên nổi lên, xem ra có người muốn gây sự, lá gan không nhỏ! Ngươi cảm thấy việc này là nhằm vào ai?”
Sở An Lâu trầm ngâm xong nói: “Theo lời đồn truyền ra mà phán đoán, cái này hoặc là nhằm vào Kim Châu, hoặc là nhằm vào. . . Ngưu Hữu Đạo đi.”
“Lời đồn sao?” Hàn Băng lẩm nhẩm rồi hừ lạnh một tiếng, “Không có lửa thì làm sao có khói, ta làm sao nghe lại thấy có mấy phần đạo lý? Ngươi cảm thấy việc này có phải ha không là do Kim Châu, hay là do Ngưu Hữu Đạo làm hử?”
Sở An Lâu giật mình, hỏi lại: “Đại tổng quản, vậy là Xích Dương Chu Quả thật sự đã xảy ra chuyện rồi sao?”
Hắn còn không biết tình huống cụ thể trên đỉnh núi, hắn kinh doanh khách sạn, phụ trách chuyện ở hẻm núi bên này, chuyện ở phía sau núi không liên quan đến hắn, lúc tuyết lở hắn không được gọi nên cũng không có tham dự, tin tức cây Xích Dương Chu Quả bị hủy cũng bị phong tỏa, cho nên hắn cũng không hiểu rõ tình hình.
Hàn Băng khẽ gật đầu.
Sở An Lâu lập tức nguyền rủa tổ tông mười tám đời Ngưu Hữu Đạo, hối hận không nên thu món tiền kia, lúc thu món tiền kia, hắn cho rằng sự tình đã nằm trong phạm vi khống chế của hắn, cho rằng Ngưu Hữu Đạo đã nằm ở trên tay mình, cũng không lật ra nổi cái gì sóng gió tới, sẽ không có chuyện gì, ai ngờ thế mà lại liên lụy đến loại sự tình này.
“Ngưu Hữu Đạo với Kim Châu không có khả năng có gan lớn như vậy a?” Sở An Lâu chần chờ đáp lại một câu, nhưng trong lòng lại không chắc lắm, súc sinh kia gan lớn vô cùng, dám can đảm ở trước mặt hắn lợi dụng Băng Tuyết các, còn có cái gì là hắn không dám làm, không chừng thật sự là có khả năng này.
Hắn hiện tại hối hận phát điên, hận không thể tự vả miệng mình, làm sao hối hận cũng vô ích, nếu thật sự là do Ngưu Hữu Đạo làm, người ta là có chủ mưu, rõ ràng không sợ hắn tuỳ tiện làm loạn, tám chín phần mười là có lưu lại chuẩn bị ở đằng sau, hắn dám làm loạn mà nói, khẳng định phải kéo hắn xuống nước.
Hàn Băng bình tĩnh, từ từ nói: “Không có lửa làm sao có khói, xem ra lão thân phải đích thân đi  Kim Châu một chuyến.”
Ông nội ngươi! Sở An Lâu mặt ngoài thì khúm núm, nhưng trong lòng đang điên cuồng chửi rủa Ngưu Hữu Đạo.
Cũng đang thầm cầu nguyện, hi vọng tuyệt đối không phải thật sự là chuyện tốt do tên khốn kia làm, nếu không sợ là sẽ bị nó hố chết. . .  . . .
Thanh Sơn quận, mặt trời chói chang, Hắc Mẫu Đơn đứng trước cửa nhà tranh bẩm báo: “Đạo gia, Phí chưởng môn tới.”
Trong phòng, Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, chậm rãi thở ra, thu công, mở hai mắt ra, thả hai chân xuống giường.
(Luna: Khoan, có thắc mắc, lúc núi tuyết xảy ra chuyện, nam chủ không chút dấu vết quay lại BTC đâu có ai biết đâu, sao SAL lại sợ liên lụy đến bản thân được?)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.