Đạo Quân

Chương 210: Mông Sơn Minh




Chương 210: Mông Sơn Minh
Edit : Luna Huang
Phượng Nhược Nam trở về, mang theo một bụng biệt khuất trở về.
Cũng có thể nói là bị nhà mẹ đẻ khuyên trở về, bởi địa thế không cường bằng người ta, quyền chủ đạo hai quận đều đã tới tay Thương Triều Tông.
Thành như lời Bành Hựu Tại nói, vì tốt cho Phượng gia, Phượng gia không thể không khuyên nữ nhi quay trở về.
Khuyên trở về không nói, còn muốn nàng chịu thua, nguyên nhân rất đơn giản, không biết Thương Triều Tông sẽ phân bổ bố trí lại quyền lực hai quận như thế nào, không biết sẽ đá hay không đá Phượng gia ra khỏi thế cục đây.
Theo lý thuyết, Thương Triều Tông cũng phải cho Bành Hựu Tại mặt mũi, không dám làm quá tuyệt.
Nhưng nếu đòi hỏi thật sự là quá vô lý, thật sự chọc cho Thương Triều Tông giận quá, có một số việc Thiên Ngọc môn sợ là cũng không tiện can thiệp quá nhiều.
Thiên Ngọc môn đại đa số là tu sĩ, tinh lực chủ yếu tập trung vào thứ khác, Ngưu Hữu Đạo cũng giống như vậy, không hiểu nhiều về phương diện quản lý quân chính sự vụ, đã giao đại quyền lại cho Thương Triều Tông rồi, cũng không tiện can thiệp lung tung nữa.
Thương Triều Tông thật muốn tìm lý do để giẫm lên Phượng gia mà nói, sợ là ngay cả Bành Hựu Tại cũng khó mà làm gì.
(Luna: Đột nhiên thấy tội bả quá, còn chờ ngày ổng đi lạy bả về hóa ra thành thế này)
Mắt thấy đã sắp đến quận thành quận Thanh Sơn, đen đủi hay sao thời tiết cũng không tốt, đột nhiên trời đổ một trận mưa to, đem Phượng Nhược Nam đang ngồi trên lưng ngựa xối cho ướt nhẹp, càng làm cho tâm tình của nàng hỏng bét.
Tâm tình khá hơn một chút là lúc đến cửa thành, thấy được Thương Triều Tông đang đứng dưới cửa thành, đích thân dẫn người ra nghênh đón.
Bất quá nàng nhanh chóng phát hiện, người Thương Triều Tông muốn nghênh đón hình như không phải là nàng, gặp lại nàng cũng chỉ hàn huyên đơn giản, đồng thời ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía con đường mưa mịt mờ đằng trước.
Chờ một chút, Lam Nhược Đình lên tiếng nhắc: “Vương gia, đến rồi!”
Thương Thục Thanh đang giũ giũ một cái áo choàng, giúp tẩu tử choàng lên người che chắn, nghe vậy, bèn cùng Phượng Nhược Nam nghiêng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong màn mưa, một hàng đội ngũ xuất hiện, mấy chục người đang bảo hộ một chiếc xe ngựa đi đến.
Thương Thục Thanh rời khỏi tẩu tử, đang muốn cùng với Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình đội mưa chạy ra ngoài nghênh đón, lại có một kỵ sĩ nhanh chóng chạy tới, nhảy xuống, người tới đội mũ rộng vành, nói với Thương Triều Tông: “Tiên sinh nói, không nên trương dương, mời Vương gia về trước, vào trong phủ lại gặp cũng không muộn.”
Bên này nghe phân phó, cấp tốc rút lui.
Phượng Nhược Nam đang cùng rút lui theo có chút hiếu kỳ, không biết người đến là ai, thế mà có thể làm cho bên này có phản ứng lớn như thế.
Bạch Diêu đi theo hộ vệ, trong lòng cũng hiếu kỳ, người vừa đến là ai?

Mấy chục người đội mũ rộng vành bảo hộ xe ngựa tiến vào thành, có người dẫn đường, dọc theo con đường bị phong tỏa tới phía sau thủ phủ quận thành, xe ngựa dừng tại cửa sau thủ phủ.
Một cái xe lăn được lấy ra từ phía sau xe ngựa, từ trong xe ngựa một người chui ra, là được bế ra.
Lam Nhược Đình đang đứng trong mưa đợi ở cửa ra vào khom người, cung kính chắp tay hành lễ: “Mông soái!”
Người vừa tới không phải ai khác, chính là Mông Sơn Minh, hiện tại bên này cần hắn, nên mời hắn rời núi.
“Tiểu Lam, đã lâu không gặp.” Một đầu tóc bạc Mông Sơn Minh mỉm cười gật đầu với Lam Nhược Đình.
“Mông bá bá!” Huynh muội Thương thị cũng cùng hành lễ, bất kể mình bị mưa ướt, hai huynh muội đích thân cầm dù, đứng ở hai bên che mưa.
“Không dám làm phiền vương gia, quận chúa như vậy.” Mông Sơn Minh vội vàng phất tay ra hiệu cho người đi theo sau lưng tiến lên giành làm, không để cho huynh muội cầm dù che cho hắn, sau đó mới chắp tay đáp lễ: “Thân thể tàn phế không thể chu toàn lễ nghĩa, còn thỉnh vương gia, quận chúa thứ tội!”
“Mông bá bá, đi vào tránh mưa trước đã.” Thương Triều Tông đưa tay mời.
Có người bế Mông Sơn Minh lên đặt ở trên xe lăn, lại nâng cả người cả xe đi vào trong phủ.
Bạch Diêu ôm kiếm đứng ở dưới mái hiên, nhìn xem một đám người tiến vào.
Phượng Nhược Nam thì ngay cả y phục ướt trên người cũng chưa có thay, cũng quanh quẩn một chỗ ở dưới mái hiên.
Đều muốn biết người đến là ai, cư nhiên có thể khiến đích thân huynh muội Thương thị ra đứng dưới mưa nghênh đón.
La An đội mũ rộng vành đẩy sau xe lăn, xe lăn đến lối vào sảnh chính, lại được nhấc lên, trực tiếp mang vào trong sảnh chính.
Bạch Diêu và Phượng Nhược Nam đi vào theo xem tình hình.
Trong sảnh, Thương Thục Thanh tự thân cầm khăn mặt hạ nhân đưa tới, giúp Mông Sơn Minh phủi nhẹ mưa bụi bắn lên trên người .
Mông Sơn Minh nhìn chung quanh chút, hỏi: “Vì sao không thấy đồ đệ của Đông Quách tiên sinh?”
Thương Triều Tông nói: “Đạo gia đang ở trong núi ngoài thành tu luyện, vẫn chưa biết ngài đã tới.”
Mông Sơn Minh gật đầu, ánh mắt rơi trên người Phượng Nhược Nam, mắt lấp lóe, hỏi: “Vị này chẳng lẽ là vương phi?”
Phượng Nhược Nam nhìn chằm chằm người đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt gầy gò thanh nhã này, nghe vậy bèn đáp rồi hỏi lại, “Đúng ạ, ngài là ai?”
Ánh mắt ôn hòa hữu lực, Mông Sơn Minh chắp tay hành lễ: “Mông Sơn Minh, bái kiến vương phi! Thân thể tàn phế không thể hành lễ chu toàn, còn thỉnh vương phi thứ tội!”

Mông Sơn Minh? Phượng Nhược Nam giật nảy cả mình, người này chính là Mông Sơn Minh sao?
Nàng xuất thân cũng là thống lĩnh quân đội, tại Yến quốc có thể chưa từng nghe qua người khác, nhưng há có thể chưa nghe qua Mông Sơn Minh, người này là Đại tướng, thủ hạ số một của Ninh Vương Thương Kiến Bá, văn võ song toàn, nghe nói Anh Dương Võ Liệt vệ dưới trướng Ninh Vương chính là do một tay người này tạo ra, cả đời đánh đâu thắng đó, chưa từng thất bại!
Đối với quân nhân Yến quốc mà nói, Mông Sơn Minh chính là một tồn tại giống như chiến thần, là thần tượng mà tướng lĩnh to to nhỏ nhỏ của Yến quốc sùng bái, nàng cũng là như thế.
Phượng Nhược Nam có thể không coi Thương Triều Tông ra gì, nhưng đối với nhân vật Mông Sơn Minh này, đó là tuyệt đối tôn kính, vô luận là uy vọng, hay là tư lịch, kể cả chiến tích, tuyệt đối đều có thể nghiền ép nàng, không tới lượt đứa tiểu bối như nàng giương oai ở trước mặt người ta.
Chỉ là, nàng hơi nghi hoặc một chút, không phải nói người này đã chết trận rồi sao? Làm sao vẫn còn sống nhỉ?
Bất quá cuối cùng cũng đã rõ, nguyên lai là người này, trách không được đám người Thương Triều Tông cung kính như thế, bèn vội vàng chắp tay đáp lễ: “Phượng Nhược Nam gặp qua Mông soái!”
Mông Sơn Minh khoát tay, “Không dám, không dám, một thân tàn phế không đáng để vương phi cho đại lễ như vậy!”
Ánh mắt hắn đánh giá Phượng Nhược Nam, trong lòng thở dài, đối với tướng mạo thô cuồng của Phượng Nhược Nam có chút thổn thức, thầm cảm khái cho Thương Triều Tông .
Cũng không phải ‘trông mặt mà bắt hình dong’, mà là đã hiểu rõ, nếu Thương Triều Tông mà không có nghèo túng, tuyệt đối không thể nào lấy loại nữ nhân có ‘sắc đẹp’ cỡ này, căn bản là chẳng có sắc đẹp.
Đứng một bên Bạch Diêu cũng thầm giật mình, nhân vật Mông Sơn Minh này hắn tự nhiên là đã nghe nói qua, không nghĩ tới Thương Triều Tông cho mời người này ra.
Mặc dù bình thường hắn không có liên quan đến quân vụ, bất quá hắn cũng mơ hồ đoán được, Thương Triều Tông mời người này rời núi, sợ là muốn chấn chỉnh lại Anh Dương Võ Liệt vệ!
Đây không phải là chuyện nhỏ, hắn chuẩn bị trở về thì lập tức báo cáo cho Thiên Ngọc môn biết.
Thối lui qua một bên đứng, trong lòng Phượng Nhược Nam gào thét, nếu Thiên Ngọc môn mà biết Thương Triều Tông mời người này rời núi, sợ là sẽ càng muốn ủng hộ Thương Triều Tông, cũng khó trách Thiên Ngọc môn muốn Phượng gia cúi đầu, ‘côn trùng trăm chân chết còn giãy giụa’, nội tình Thương gia còn bày ra đó, cũng không biết Thương gia còn có ‘át chủ bài’ nào chưa lấy ra nữa hay không.
Người không phận sự có quá nhiều, có mấy lời tự nhiên là không tiện nói.
Rất nhanh, Mông Sơn Minh được đẩy tới thư phòng Thương Triều Tông.
Nhìn sơ bày biện trong thư phòng của Thương Triều Tông, rất đơn giản, Mông Sơn Minh buông tiếng thở dài, “Vương gia có thể nhanh chóng mở ra cục diện như vậy, tiên vương nếu có linh thiêng, tất nhiên cũng vui mừng.”
Thương Triều Tông cười khổ: “Nói đến đều may nhờ có Đạo gia, nếu không khó mà có hôm nay, hắn một mực trải đường cho ta, ta mới có thể đi được trót lọt.”
Mông Sơn Minh khẽ gật đầu, một ít chuyện hắn cũng đã đọc được trong mật tín, cũng có biết chút ít, cười ha ha nói: “Xem ra từ nơi sâu xa, Đông Quách tiên sinh đã có an bài, không nghĩ tới sau lần rời đi bí địa kia, thế mà có thể làm ra một loạt sự tình như thế, hồi sau nên đi bái kiến.”
Lam Nhược Đình liếc Thương Triều Tông, rồi nói: “Như đã mời Mông soái rời núi rồi, có một số việc cũng không cần thiết phải che giấu. Lần này mời Mông soái rời núi, đầu tiên tự nhiên là muốn chấn chỉnh Anh Dương Võ Liệt vệ, thứ yếu là hi vọng mượn nhờ uy tín Mông soái, liên hệ bộ hạ cũ của Vương gia! Dưới triều đình thanh tẩy, có ít người bị buộc hết cách, không thể không ủng binh tự lập, không ít người đều đã từng là bộ hạ cũ của Mông soái, Mông soái gửi một phong thư kêu gọi, chư tướng tất nhiên sẽ động dung!”

Mông Sơn Minh hơi lặng yên chút, chợt khẽ lắc đầu: “Có lẽ sẽ cho ta mấy phần mặt mũi, nhưng xưa đâu bằng nay, ‘dưa hái xanh không ngọt’, ‘thế’ không ở tại phía Vương gia bên này. Trước mắt thực lực Vương gia vẫn là quá yếu, không thể nóng vội, trước làm lớn mạnh mình đã, chờ đến khi ‘thế’ đã thành, tự nhiên sẽ ‘nước chảy thành sông’, nếu không có làm khó người ta cũng không có ý nghĩa, làm không khéo lại nháo cái trở mặt thành thù, chừa chút chỗ trống mà đợi tương lai đi. . .  . . .”
Trong mưa gió, đỉnh núi, Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt ngồi xếp bằng một mình, mặc cho gió táp mưa sa, toàn thân ướt đẫm, nước mưa chảy xuống cằm rơi tí tách.
Hắn đang tu luyện thân pháp Càn Khôn Na Di trong Càn Khôn Quyết.
Ngồi bất động trong mưa gió để tu luyện thân pháp không khỏi quá kỳ quái, cái này tự nhiên là không thoát khỏi liên quan đến công pháp tu luyện của hắn rồi.
Chỗ đặc thù của bộ này thân pháp, là ở giữa động với không động, ở giữa đó có một thế giới khác.
Thế giới rộng lớn biết bao nhiêu, động với không động, thành với không thành, tất cả đều do tự thân lĩnh ngộ, sai một ly đi ngàn dặm.
Muốn luyện Càn Khôn Na Di, cần luyện Càn Khôn Chân Khí trước, biết Âm Dương biến hóa thế nào, biết cân bằng, mới có thể luyện thành Càn Khôn Hóa Kình, có thể hóa thành Càn Khôn Chi Lực, mới biết Na Di Thốn Gian. Càn là trời, Khôn là đất, ở giữa động với không động tự có một mảnh Càn Khôn (trời đất), sau khi luyện thành mới là Càn Khôn Na Di.(tóm lại gọi là phép độn: độn thiên, độn thổ, độn thủy, độn .. silicon ^^)
Nói cách khác, Càn Khôn Na Di cũng không phải là thân pháp gì đó thay đổi chỗ rất nhanh, mà là một loại phương thức khống chế cùng với Càn Khôn Hóa Kình hỗ trợ lẫn nhau .
Trong thân pháp Càn Khôn Na Di có câu, ‘người gặp nước thì bị cản trở, cá gặp nước thì lại bơi lội tự nhiên’.
Như thế nào hóa giải lực cản để có thể tự nhiên, chính là chỗ ảo diệu Càn Khôn Na Di.
Vì sao nói thân pháp Càn Khôn Na Di cùng với phép Càn Khôn Hóa Kình hỗ trợ lẫn nhau?
Một trận chiến bên ngoài thành Trích Tinh lúc trước chính là ví dụ, tại dưới tình huống tu vi không chênh lệch nhiều với địch nhân, còn có thể đón đỡ một chưởng, cưỡng ép hóa giải lực công kích của đối thủ, nếu tu vi đối phương hơn xa chính mình, vô luận là lực công kích hay là tốc độ công kích, đều làm cho mình trở tay không kịp, căn bản không kịp hóa giải thì phải làm sao giờ?
Trong Càn Khôn Na Di có lời giải đáp, vẫn là câu nói kia, ở giữa động với bất động tự có một mảnh thế giới!
Lúc này Ngưu Hữu Đạo chính là muốn cảm ngộ cái này, mặc cho mưa gió, đi cảm thụ mỗi một cơn gió thổi qua, cảm thụ mỗi một giọt mưa rơi vào người, cả quá trình là thấy gì biết đó.
Lĩnh ngộ cái nhỏ bé, mới có thể từng bước đối diện với cái lớn.
Thứ này huyền diệu rất khó giải thích, huyền diệu lại tuyệt vời, *pháp quyết trên đó là không có ngôn ngữ nào có thể diễn giải rõ được, chỉ có thể chỉ dẫn cho ngươi tự đi lĩnh hội.( ~*từ khóa )
Loại phương thức tu luyện này cũng là loại phương thức luyện tập Viên Cương ghét nhất. . .  . . .
Bên ngoài phủ thành Bắc Châu, trong một mảnh rừng núi tĩnh mịch.
Hai bóng người dừng chân, Lục Thánh Trung đưa tiễn Ngô Tam Lưỡng tới đây bèn chắp tay nói: “Thứ cho không thể tiễn xa được, sau này còn gặp lại, thay ta vấn an Đạo gia với!”
Hắn đến đây chính là thay thế Ngô Tam Lưỡng, Ngô Tam Lưỡng đã đưa tất cả tình báo thăm dò được cho hắn, giờ phải trở về quận Thanh Sơn.
Ngô Tam Lưỡng chắp tay nói: “Cáo từ, bảo trọng!”
Đưa mắt nhìn nó đi xa, Lục Thánh Trung chắp tay sau lưng khẽ thở dài một hơi, đối với Thiệu Bình Ba hắn không hiểu gì nhiều, dù sao Ngưu Hữu Đạo có nói tên Thiệu Bình Ba này rất nguy hiểm, liên tục nhắc nhở hắn cẩn thận.
Ngưu Hữu Đạo cũng không có đặc biệt hạn chế hắn làm thế nào, cho hắn quyền tự chủ rất lớn, tóm lại chính là: Lấy giết chết Thiệu Bình Ba làm mục đích! Không ‘chơi’ chết hắn cũng muốn làm cho hắn khó sống, để Thiệu Bình Ba không được tự tại!

Tổng hợp skill của Ngưu Hữu Đạo
– Nội tại : Thái ất chân khí (Âm Dương nguyên khí) : nguyên khí có hai đặc tính, một cực lạnh và một cực nóng đan xen. Rất bá đạo, người không phòng bị để nhập vào người là sình bụng ngay. ý.. là trọng thương ngay! 
– Skill 1 : Thái Ất Phân Quang Kiếm: Chủ động : Bắn ra một loạt kiếm quang cực mạnh.
(nạn nhân đầu tiên : Tống Diễn Thanh)
– Skill 2 : Càn Khôn Hóa Kình : Chủ động : Hóa giải một phần lực lượng của địch.
– Skill 3 : Càn Khôn Na Di : Chủ động : Phép độn, có thể độn đất, độn nước, độn lửa .v.v. kể cả độn silicon. 
– Skill 4 : ?????? chưa tiết lộ.
Sơ lược lại các thế lực: 
1/ Phe Thương Triều Tông : Địa bàn Quận Thanh Sơn + Quận Quãng Nghĩa
– Thương Thục Thanh : Muội muội Thương Triều Tông
– Lam Nhược Đình : Quân sư
– Mông Sơn Minh : Tướng quân
– La An : Cấp dưới Mông Sơn Minh.
– Phượng Nhược Nam : Vợ Thương Triều Tông
*Phe Ngưu Hữu Đạo : Nhà Tranh trong sơn cốc : Tu vi Trúc Cơ
– Viên Cương + 4 chàng trai Phong, Lâm, Hỏa, Sơn,
– Viên Phương và chúng tăng Nam Sơn tự
– Hắc Mẫu Đơn và 3 tên đồng bọn Ngô Tam Lưỡng, Đoàn Hổ, Lôi Tông Khang
* Ba phái : 
Lưu Tiên tông :  Phí Trường Lưu : Kim đan 
Phù Vân tông :   Trịnh Cửu Tiêu : Kim đan
Linh Tú sơn :     Hạ Hoa : Kim đan
Ngũ Lương Sơn : Công Tôn Bố : Kim đan 
+ Lục Thánh Trung : Trúc cơ, đệ tử Ngũ Lương Sơn, ám sát hụt Ngưu Hữu Đạo xong bị thu phục sai đi ‘vật tay’ với Thiệu Bình Ba.
Và một vài trưởng lão khác.
*Thế lực Thiên Ngọc Môn : Bành Hữu Tại (kim đan) và các trưởng lão (kim đan) Trần Đình Tú .v.v.v
2/ Nhà vợ Thương Triều Tông : Phượng Lăng Ba, Bành Ngọc Lan, và 2 con trai : Phượng Nhược Tiết , Phượng Nhượng Nghĩa. cùng con gái Phương Nhược Nam.
3/ Thiệu Đăng Vân : Bắc Châu ( nước Hàn )
– Thiệu Bình Ba : Con trai trưởng : Rất thông minh
– Thiệu Liễu Nhi : Con gái út : Thích thơ và đang ‘fall in love with’ Đàm Diệu Hiển
– Nguyễn Thị : Vợ thứ
– Thiệu Phục Ba : Con trai đầu của vợ thứ
– Thiệu Vô Ba : Con trai thứ 2 của vợ thứ
– Thiệu Tam Tỉnh : Quản gia của Thiệu Bình Ba.
– Tô Chiếu : biểu tỉ của Thiệu Bình Ba .. thế lực : ?? Bí ẩn .
*Thế lực nâng đỡ : Đại Thiền sơn : Hoàng Liệt và các trưởng lão.
4 / Nam Châu : Chu Thủ Hiền và Triều đình nước Yến.
5/ Kim Châu : Hải Như Nguyệt và Vạn Động Thiên Phủ. ( nước Triệu )



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.