Đạo Quân

Chương 195: Ta muốn đầu Tống Cửu Minh




Chương 195: Ta muốn đầu Tống Cửu Minh
Edit : Luna Huang
Điều kiện thứ nhất liền khiến cho Bành Hựu Tại có hơi chút khó xử, nhưng mà cái khó xử này không phải là khiến Thiên Ngọc môn khó xử, mà là khiến bản thân hắn, người chưởng môn này khó xử, Phượng Lăng Ba là con rể hắn a! Tước đoạt hết quyền lực của con rể, hắn làm sao đi đối diện với nữ nhi đây?
Điều thứ hai hắn cũng cần phải suy tính lại một chút, từ bỏ chiếm lấy tiền tài từ hai quận cũng không phải là không thể được, mấu chốt là cần cân nhắc xem sẽ tổn thất bao nhiêu lợi nhuận, để tìm đường kiếm tiền mới bổ sung, việc liên can tới toàn bộ lợi ích của người Thiên Ngọc môn trên dưới, hắn không thể lỗ mãng một lời liền đáp ứng được, vạn nhất có ảnh hưởng gì đó, hắn người chưởng môn này cũng phải chịu trách nhiệm với quyết định của mình, đương gia cũng không phải là dễ làm như thế, trên trên dưới dưới toàn bộ người còn phải ăn nữa.
Về phần điều thứ ba, lúc Thương Triều Tông tiến đánh quận Thanh Sơn, đệ tử của bọn hắn cũng bị hi sinh không ít, còn có binh mã lương thực từ quận Quảng Nghĩa bên kia chuyển tới nữa, bọn hắn cũng không phải ‘ngồi không hưởng lộc’, cũng phải bỏ ra đại giới mới khiến quận Thanh Sơn trở thành ‘thịt’ trong miệng Thiên Ngọc môn, hiện tại hơi chút liền bắt Thiên Ngọc môn phun ra một nửa, về mặt tình cảm, e rằng trong môn sẽ có đệ tử khó mà tiếp nhận, thật muốn đáp ứng chuyện đó cũng phải đi thống nhất ý kiến mới được
Nhưng là cũng không tiện cự tuyệt, điều kiện và nguyên nhân của người ta nêu ra là bổ trợ cho  nhau, người ta nói cũng hoàn toàn có đạo lý.
Điều thứ nhất, như quận Quảng Nghĩa và quận Thanh Sơn cùng tranh đoạt quyền chủ đạo mà nói, một khi phát sinh chiến sự đích xác sẽ gây ra bất lợi, nếu như chiếm được Nam Châu rồi, Phượng Lăng Ba có thể đạt được chỗ tốt cũng đích thực là ngon hơn so với hiện tại ở quận Quảng Nghĩa, ở điểm này, chính hắn cũng sẽ không để cho nữ nhi hiền tế của hắn bị thiệt thòi, chính hắn tự nhiên sẽ thao tác.
Điều thứ hai, từ bỏ chiếm lấy tiền tài của hai quận, để bách tính nghỉ ngơi dưỡng sức, mở rộng nguồn chiêu mộ binh lính, thì lại càng không có sai, muốn đánh Nam Châu, nhất định phải có nguồn chiêu mộ binh lính, nếu đến địa bàn người khác chiêu mộ binh lính, người ta cũng sẽ không đồng ý.
Điều thứ ba, khi phát sinh chiến sự, Thiên Ngọc môn đích xác là không có đủ sức một mình gánh vác hết tất cả áp lực, cần phải có người chia sẻ, không có khả năng chỗ tốt thì ngươi hưởng hết, còn người ta lại chia sẽ áp lực giúp ngươi không công, nhất định phải nhường ra lợi ích.
Đủ các loại nguyên nhân, hắn một lời đáp ứng ngay cũng không tốt, hay một lời cự tuyệt liền cũng không tiện.
Chẳng những là hắn, mấy trưởng lão bên cạnh hắn cũng rơi vào trầm tư.
Phí Trường Lưu, Hạ Hoa và Trịnh Cửu Tiêu cũng đang suy nghĩ.
Tình huống bấy giờ, tình cảnh của ba phái xác thực quá lúng túng, Tống Cửu Minh vừa ngã, tân Đình úy vừa lên đảm nhiệm, đang từng bước đem người ba phái đá ra khỏi hệ phái Đình úy hàng loạt, tài lộ chủ yếu của ba phái đang bị chặt đứt từ bên trong, nhu cầu cấp bách hiện tại là tìm kiếm đường ra mới.

Mà ba phái lại một mực phụ thuộc vào quyền thế, còn chưa có chân chính nắm giữ địa bàn lần nào, thật sự có thể cầm được địa bàn thuộc về môn phái của mình mà nói, việc này đối với ba phái có ý nghĩa rất là trọng đại, ai mà không có quá trình từ nhỏ đến lớn chứ. Mặc dù địa bàn không lớn lắm, mấu chốt là viễn cảnh tiếp đằng sau, một phần ba địa bàn Nam Châu!
Có thể nói đi thì nói lại, viễn cảnh tuy tươi đẹp, thế nhưng có thể thực hiện được hay không còn chưa chắc chắn, coi như Thiên Ngọc môn đồng ý điều kiện đầu tiên này, một nửa địa bàn quận Thanh Sơn phân cho ba nhà bọn hắn chia, đích thật là hơi nhỏ chút, hiện tại còn không biết cái điều kiện bắt Thiên Ngọc môn từ bỏ chiếm lấy tiền tài trên địa bàn, có hay không cũng áp luôn trên đầu bọn hắn.
Nhìn ý tứ của Ngưu Hữu Đạo, cần nghỉ ngơi dưỡng sức, sợ là không tránh khỏi rồi, nhưng nếu không cho bọn hắn chiếm lấy tiền tài, ba phái bọn hắn rất khó cung cấp đủ chi tiêu cho đệ tử.
Mọi người đều đang suy nghĩ lợi ích cho nhà mình.
Bành Hựu Tại chợt lên tiếng hỏi, “Ngưu Hữu Đạo, phương pháp cất rượu này của ngươi là từ đâu ra?”
Ngưu Hữu Đạo khẽ cười, việc này cho dù đối phương không hỏi, hắn cũng muốn nhắc đến, nếu đã hỏi thì càng tốt: “Không cần quản từ đâu tới, tóm lại chỉ cần biết một điều, người cho phương pháp này là người Thiên Ngọc môn ngươi không chọc nổi, nếu không ta cũng không dám trốn trong nhà người lấy ra để tự tìm họa sát thân, Bành chưởng môn không có động ý niệm gì xấu xa trong đầu chứ hả? Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có nghĩ nhiều, không có nắm chắc ta cũng không dám đi làm việc này. Ta mà xảy ra chuyện, lập tức sẽ toát ra một đống người ủ chế rượu này, thứ ai ai cũng biết làm, coi như muốn bán cũng không được bao nhiêu tiền đâu.”
Bành Hựu Tại đang buồn bực chuyện này, tên này gan lớn có đủ, giờ nghe được lời ấy, lại thử thăm dò tiếp: “Là Băng Tuyết các đưa cho ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo cười giả tạo nói: “Không biết, trong mộng có người chỉ cho biết.”
Hắn cố ý tạo ra sự mập mờ, đám người này trái lại càng tỏ ra hoài nghi là của Băng Tuyết các, nếu không vì sao có con đường kiếm tiền này, lại không sớm lấy ra, để sau khi ngươi tới Băng Tuyết các rồi mới đột nhiên có là sao?
Đều có chút ‘kìm lòng không nổi’ mà nghĩ lệch đi.
“Như vậy đi, cho ta cân nhắc một ngày, qua ngày mai ta sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn.” Bành Hựu Tại thở dài một hơi, phát hiện lần này tới, thật sự là đụng tới chuyện chính sự rồi.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười gật đầu, “Được!”

Bành Hựu Tại lại quay sang ba người Phí Trường Lưu, hỏi: “Ba vị, ba vò rượu kia tạm thời cho ta mượn trước được không?”
Đường đường là chưởng môn Thiên Ngọc môn mở miệng xin, chút mặt mũi này há có thể không cho, ba người Phí Trường Lưu tự nhiên là đồng ý.
Lúc đám người giải tán, Trịnh Cửu Tiêu bước nhanh đuổi kịp Ngưu Hữu Đạo: “Ngưu lão đệ, có thể ‘mượn một bước’ nói chuyện hay không?”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại, nhìn thấy Phí Trường Lưu với Hạ Hoa cũng cùng đi theo sau lưng hắn, bèn gật đầu, đưa tay ra mời: “Chư vị mời đi theo ta.”
Người ba môn phái liền đi theo hắn.
Trong phòng khách, Bành Hựu Tại chắp một cái tay ra sau lưng, liếc nhìn đám Ngưu Hữu Đạo đi vào trong, rồi quay lại nhìn về phía mấy vò rượu, phất tay ra hiệu cho Trần Đình Tú, nói: “Bảo Ngô Không đem mấy vò rượu này đi bán thử, cố gắng nâng giá lên thật cao, trước tiên thử xem giá cả thị trường thế nào.”
Trần Đình Tú hiểu ý của hắn, đây mới là điểm mấu chốt liên quan đến việc thực hiện một loạt quyết định đằng sau, bèn khẽ gật đầu, cấp tốc đi làm theo.
Đám người Ngưu Hữu Đạo tạm thời mượn một cái phòng khách nhỏ trong Thiên Ngọc môn, một đám ghé vào túm tụm lại một chỗ.
“Lão đệ, ngươi có thể làm chủ chuyện ở quận Thanh Sơn bên kia sao?” Trịnh Cửu Tiêu trước tiên thử dò hỏi ngọn nguồn, việc này hắn luôn có chút cảm giác hoang đường, quận Thanh Sơn bên kia rõ ràng là địa bàn của Thiên Ngọc môn, làm sao biến thành của tên này mà hắn khoa tay múa chân?
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười hỏi lại: “Ta có thể làm chủ hay không có trọng yếu không? Như Thiên Ngọc môn cũng đã đáp ứng, ngươi cảm thấy quận Thanh Sơn bên kia còn có vấn đề gì sao?”
Cũng đúng! Trịnh Cửu Tiêu phát hiện chính mình đã đi hỏi một câu ngu ngốc, lại hỏi tiếp: “Sau khi địa bàn được phân cho chúng ta, chúng ta cũng không thể chiếm lấy tiền tài nơi đó sao?”
Ngưu Hữu Đạo quả quyết nói: “Không được! Cùng ở trong quận Thanh Sơn, một bên đãi ngộ tốt, một bên đãi ngộ không tốt, nếu các ngươi thật muốn làm như vậy, người trên địa bàn của các ngươi lập tức chạy hết sạch, người cũng không có, còn chiếm cái rắm tiền tài, chiếm của ai đây?”

Cũng đúng ha! Ba vị chưởng môn quay mặt nhìn nhau, câm lặng.
Phí Trường Lưu nhíu mày, “Trên một mảnh đất nhỏ như vậy, sản xuất linh thảo có đủ dùng tu luyện hay không còn chưa biết, nhưng chúng ta còn phải đảm bảo quyền lợi cơ bản cho đệ tử trong môn nữa a? Nếu không có nơi tạo ra tiền tài, ngay cả chi tiêu tối thiểu của đệ tử ba phái, chúng ta cũng không duy trì được, đầu nhập vào Dung Bình quận vương lại có ý nghĩa gì?”
Hạ Hoa gật đầu, “Đúng vậy!”
Trịnh Cửu Tiêu: “Nếu con đường bán rượu kiếm tiền kia có thể phân chúng ta một chút mà nói, có lẽ là còn có khả năng.”
Ngưu Hữu Đạo: “Điều này ta tự nhiên còn đang cân nhắc, nhưng mà rượu này có thể bán ra ngoài giá bao nhiêu còn chưa ai biết, chính Bành Hựu Tại cũng còn đang cân nhắc. Ta cũng đã đưa ra một đống điều kiện tranh thủ lợi ích cho các ngươi rồi, còn về chuyện rượu này, một khi còn chưa có rõ ràng lại tiếp tục cắt xén ‘thịt’ của Thiên Ngọc môn, bọn hắn có khả năng đáp ứng sao? Lui một bước mà nói, giá cả thị trường còn chưa biết, thì làm sao cắt đây, nên cắt bao nhiêu cũng không biết, tâm lý mọi người cũng chưa có ngọn nguồn, các ngươi nói cho ta biết, làm thế nào thương lượng đi?”
Ba vị chưởng môn trầm mặc, cái này cũng đúng, nên muốn bao nhiêu phân ngạch cũng khó nói.
Ngưu Hữu Đạo: “Cho nên nói, hết thảy chờ có kết quả xong rồi lại bàn, nếu Thiên Ngọc môn bọn hắn dám ‘ăn thịt’ một mình, mặc kệ người khác sống chết, bọn hắn cũng phải tự lường xem hậu quả.”
Trịnh Cửu Tiêu vuốt râu nói: “Theo ta thấy, rượu này hẳn là sẽ bán rất chạy!”
Ngưu Hữu Đạo tận tình khuyên bảo nói: “Trịnh chưởng môn, hiện tại cũng đừng nhớ thương đến rượu nữa, chờ Thiên Ngọc môn thực hiện một loạt các điều kiện đã đồng ý kia xong lại nói sau, chờ sự tình kết thúc, khống chế sản xuất rượu nằm trên tay ta, các ngươi còn sợ không có chỗ thương lượng sao? Sở dĩ ta kéo các ngươi theo, chính là không muốn để cho một nhà Thiên Ngọc môn được phát triển an toàn, ta đã nói rõ ràng như vậy, các ngươi còn không hiểu ý của ta nữa sao?”
Trịnh Cửu Tiêu gật đầu, “Tốt, vậy thì chờ sự tình có kết quả lại nói sau.”
Ngưu Hữu Đạo ‘ừ’ một tiếng, lông mày chợt cau lại, lời nói xoay chuyển, “Có một số sự tình có thể đợi có kết quả lại nói, nhưng có một số sự tình thì cũng nên có cái bàn giao đi.”
Ba người nhìn nhau, đại khái đều đoán ra được hắn muốn nói tới ‘cái sự tình’ gì.
Quả nhiên, Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: ” Chuyện giữa ta và Tống gia bên kia, thái độ của các ngươi là gì? Tuyệt đối đừng nói cho ta biết là, đến mức này rồi còn muốn ‘chân đạp hai đầu thuyền’.”
Hạ Hoa: “Như Thiên Ngọc môn đã đáp ứng, chúng ta cũng đã đầu phục vào Dung Bình quận vương, đều là người một nhà, đương nhiên sẽ không để ý tới Tống gia nữa.”

Ngưu Hữu Đạo: “Hai đầu dù sao cũng nên triệt để đoạn đi một đầu, ta đã lấy ra thành ý giải quyết vấn đề này, các ngươi có phải hay không cũng nên có chút thành ý chứ? Ta cũng không quanh co lòng vòng, ta muốn đầu Tống Cửu Minh! Chỉ cần đem đầu một đám người chủ chốt Tống gia đưa đến quận Thanh Sơn, khúc mắc giữa chúng ta xem như đã qua, cũng coi như là công trạng ra mắt của ba phái đi!”
“. . .  . . .” Ba người im lặng.
Phí Trường Lưu trầm giọng nói: “Mặc dù Tống Cửu Minh đã xuống đài, thế nhưng trước đó dù sao cũng là đại quan triều đình, triều đình cũng sẽ không bỏ mặc cho người khác làm loạn, nếu không những mệnh quan trên triều đình kia đều sẽ lo lắng tương lai, đều sẽ cảm thấy bất an, huống chi Tống Cửu Minh lại đang ở kinh thành nữa, trong kinh cao thủ đông đảo, không cẩn thận sẽ gặp đại phiền toái, thật sự là không tiện động thủ!”
“Thời điểm giết ta có thể không từ thủ đoạn, hiện tại ngược lại là ngại phiền toái rồi, để ta làm sao thoải mái nổi đây?” Ngưu Hữu Đạo lặng lẽ liếc xéo: “Đây không phải là vấn đề ta quan tâm, ta chỉ nhìn kết quả! Ta không thích miễn cưỡng người khác, mọi người tự mình xem mà xử lý, ta tuyệt không miễn cưỡng!”
Người ba phái cáo từ trong trầm mặc.
“Về sau chuẩn bị đổi nghề đi chưng cất rượu ha?” Không có người ngoài, Viên Cương lạnh nhạt lên tiếng chọc ghẹo.
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, nói “Trước kia ngươi luôn cảm thấy ta làm mấy chuyện tạp nham này không có ý nghĩa, hiện tại thế nào? Vẫn có chút tác dụng a? Chuyện xưa nói không sai, ‘nghệ nhiều không đè thân’, học thêm chút gì đó cũng không có gì xấu cả!” Vỗ vỗ bả vai Viên Cương.
Ra khỏi cửa hàng Thiên Ngọc môn, chưởng môn ba phái trầm mặc đi song song cùng nhau, những người còn lại đi theo sau lưng.
“Các ngươi thật sự coi trọng việc buôn bán rượu kia sao?” Hạ Hoa nhịn không được mở miệng hỏi, nàng không thích rượu mạnh này, cho nên không có chắc chắn lắm.
“Tuyệt đối bán chạy, là một đầu đại tài lộ!” Trịnh Cửu Tiêu khẳng định.
Phí Trường Lưu trầm mặc khẽ gật đầu.
Chờ đến khi đám người đang đi tới ở đối diện đi qua hết, Hạ Hoa mới hạ giọng nói: “Nói như thế, thật sự có khả năng chúng ta phải đi đối phó Tống gia sao?”
Trịnh Cửu Tiêu thổn thức lắc đầu, không nói lời nào.
Trong lòng Phí Trường Lưu cũng đang buồn bực chuyện này, cực độ phiền muộn, Lưu Tiên tông huy động đệ tử chạy đến đây, mục đích rõ ràng là phụng lệnh Tống gia tới giết Ngưu Hữu Đạo, làm sao chỉ chớp mắt liền muốn biến thành phụng lệnh Ngưu Hữu Đạo đi tru diệt Tống gia? Hai bên đều không phải, chuyện này gọi là cái gì đây . . .  . . .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.