Chương 176: Nở mày nở mặt
Edit : Luna Huang
Nhớ lại vừa rồi hán tử kia gọi hắn là ‘Đạo gia’, Hiên Viên Đạo? Chẳng lẽ Hiên Viên Đạo mới là tên thật của hắn?
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, tỏ ra kỳ quái nói: “Đúng vậy, chưởng quỹ có gì phân phó sao?”
Chưởng quỹ tươi cười, “Tại hạ Sở An Lâu, để cho Hiên Viên tiên sinh đợi lâu, phòng của tiên sinh đã chuẩn bị tốt, xin mời tiên sinh đi theo ta.”
Vừa nghe được lời này, phản ứng của đám Bùi nương tử thì không nói, nhưng ẻo lả kia thì hai trợn to gần bằng quả trứng gà, lẩm bẩm … có lầm hay không?
Mấy người Hắc Mẫu Đơn thì âm thầm thổn thức không thôi, ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, cái gì gọi là ngưu nhân, đây mới gọi là ngưu nhân!
Nhưng Ngưu Hữu Đạo lại tỏ ra nghi ngờ nói: “Hình như không thấy có người trả phòng a?”
Chưởng quỹ mĩm cười nói: “Không sao, đã chuẩn bị xong hết cho tiên sinh rồi.”
Ẻo lả lập tức không kìm chế được, 100 vạn kim tệ a! Trách móc: “Chưởng quỹ, ngươi thật không có đạo lý, ta đã trả tiền đăng ký trước, dựa vào cái gì lại cho hắn vào ở trước chứ?”
Ba người Bùi nương tử bị lời này của nàng dọa chết khiếp, kém chút gào lên tổ tông nàng, cái khách sạn Thải Hồng này là chúng ta có thể trêu chọc sao?
Bùi nương tử vội vàng đưa tay ra giữ chặt lấy cánh tay nàng, nhéo mạnh một cái, ẻo lả bị đau, rốt cuộc phản ứng lại, khí thế hạ dần xuống, khóe miệng cũng xịu lại, lộ ra mấy phần ủy khuất.
Chưởng quỹ lặng lẽ liếc ẻo lả một cái, rồi lại tiếp tục bộ dạng tươi cười hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Đây là bằng hữu của Hiên Viên tiên sinh?”
Bên này Bùi nương tử cũng chú ý tới phản ứng của chưởng quỹ, nghe ra được thâm ý trong câu hỏi của chưởng quỹ, bằng hữu thì có phương pháp đối đãi của bằng hữu, không phải bằng hữu thì có phương pháp đối đãi của không phải bằng hữu, tiếng lòng siết chặt.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, “Là bằng hữu của ta, làm sao, có vấn đề sao?”
“Không có vấn đề, không có vấn đề.” Chưởng quỹ liên tục khoát tay, sau đó quay qua cười nói với ẻo lả: “Cô nương có chỗ không biết, Hiên Viên tiên sinh là khách quý, cái phòng này là phòng khách giành cho trường hợp đặc biệt, cũng không phải là phòng cho khách thuê.”
Đối phương vừa tỏ thái độ này, mấy người Bùi nương tử khẽ thở ra nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo lộ ra cảm kích, đồng thời cũng càng thêm kinh ngạc không thôi, vị ‘Lý công tử’ này đến tột cùng là ai, sao có thể được khách sạn Thải Hồng an bài thành khách quý đặc biệt như vậy?
Ẻo lả quệt miệng, đối với người ta gọi mình là ‘cô nương’ cũng không dám nói cái gì, cái câu mắng Ngưu Hữu Đạo mắt bị mù cũng không dám dùng trên đầu đối phương.
“Khách quý?” Ngưu Hữu Đạo có vẻ như hơi buồn bực, chỉ chỉ chính mình, “Ta? Ta tính là khách quý gì chứ, chưởng quỹ không có nhận lầm người chứ?”
“Đích thật là khách quý.” Chưởng quỹ mĩm cười gật đầu, đưa tay ra, nhường đường mời: “Mời tiên sinh theo ta đi tới phòng khách.”
Như vỏn vẹn chỉ có một cái tên ‘Hiên Viên Đạo’ mà thôi, có lẽ hắn còn có sai lầm, nhưng xác nhận tên đăng ký của đám Hắc Mẫu Đơn xong, hắn liền biết là không có lầm.
“Đi phòng khách ngược lại không cần gấp, nếu ta thật sự là khách quý, vậy đi, ta mới tới Băng Tuyết các, chưa quen cuộc sống nơi đây, chưởng quỹ bồi ta ra bên ngoài đi dạo khắp nơi xem thử chút được không?” Ngưu Hữu Đạo lên tiếng hỏi một câu, ngữ khí mang theo ý thăm dò thử xem.
Chưởng quỹ cười ha ha một tiếng, tự cho là mình hiểu hắn, hẳn là hắn có chút không thể tin được đi, gật đầu nói: “Có gì không thể, tốt, ta bồi tiên sinh đi xem vài vòng. Tiên sinh xin chờ một chút, ta đi bàn giao một chút.” Dứt lời đi lại quầy bên kia, phân phó gì đó với tiểu nhị ở phía sau quầy một hồi.
Trở lại, lại đưa tay ra mời Ngưu Hữu Đạo đi.
Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo vừa chỉ chỉ mấy người Bùi nương tử vừa hỏi: “Bằng hữu của ta, có thể an bài cho bọn hắn một chỗ ở luôn được không?”
“Nếu là bằng hữu tiên sinh, tự nhiên không để cho tiên sinh phải khó xử.” Chưởng quỹ mở miệng đáp ứng, quay đầu lại ngoắc, gọi mấy tên tiểu nhị tới, chỉ chỉ đám Bùi nương tử, “An bài bằng hữu của Hiên Viên tiên sinh đến ở phòng khách quý đi.”
Đám Ngưu Hữu Đạo được chưởng quỹ dẫn ra khỏi khách sạn, đi dạo cái gọi là Băng Tuyết các đi.
Đám người Bùi nương tử đứng tại chỗ mắt trợn tròn lên, đối mặt với tiểu nhị liên tục mời đi, phân vân không biết là có nên đi cùng tiểu nhị hay không.
Càng làm cho cả đám khiếp sợ là, chưởng quỹ khách sạn Thải Hồng thế mà tự mình bồi vị kia đi dạo Băng Tuyết các, trước đó tại dịch trạm, nhìn vị ‘Lý công tử’ này tiện tay ném ra một đống kim phiếu mua thanh tịnh, liền đã cảm thấy không phải người thường rồi, không dám đối xử tùy tiện, tình huống vừa rồi tựa hồ đã chứng minh cho suy đoán của bọn hắn.
Mấy người Bùi nương tử rất là kinh nghi bất định, đang suy nghĩ vị ‘Lý công tử’ này đến tột cùng là ai, đến tột cùng có lai lịch như thế nào, Hiên Viên Đạo? Thiên hạ này có ngưu nhân họ Hiên Viên sao? Hay là nói bối cảnh sư môn của vị này rất kinh người sao?
Tóm lại, bất kể thế nào, mấy người đều âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn lúc tại dịch trạm không có làm loạn, không phải vậy, thật sự là không dám đảm bảo liệu có gây ra rắc rối lớn nào không.
Ba người Bùi nương tử cùng nhìn về phía công tử của bọn hắn đang còn ngơ ngác sững sờ, trong lòng gào thét, đã bảo ngươi đừng có xúc động làm bậy, ngươi không nghe, hiện tại tốt rồi, 100 vạn kim tệ a! Cho dù đối với bất kỳ người nào, đây đều là món tiền khổng lồ a! Không phải là một chút xíu *tiền trinh a!(đồng tiền của Trung Quốc thời xưa)
Không đúng, không chỉ 100 vạn, là 200 vạn, còn có tiền đánh cược vụ tiến vào chỗ ‘đình vàng điện ngọc’ kia nữa, không khéo cũng muốn thua luôn.
Tình hình trước mắt, rõ ràng thái độ của chưởng quỹ khách sạn Thải Hồng ân cần như vậy, vị Hiên Viên Đạo kia muốn đi vào chỗ ‘đình vàng điện ngọc’ kia sợ là sẽ không quá khó.
Mấy người hiện tại tựa hồ minh bạch, trách không được vị kia dám lấy chuyện tiến vào ‘đình vàng điện ngọc’ kia ra đánh cược với công tử, người ta thật sự là có sức mạnh đó a!
Mấu chốt của vấn đề là, như Hiên Viên Đạo này thật sự có lai lịch kinh người, ai dám chơi xấu không trả tiền cược? Quay đầu vị kia bảo bên này lập tức trả tiền, nhìn tình huống trước mắt, bên này dám không trả sao? 200 vạn kim tệ a! Cứ như vậy không còn . . . . . .
“Mấy vị khách quý, mời đi theo ta.” Tiểu nhị vẫn kiên nhẫn, lần nữa mời.
Chân chính là ‘thịnh tình không thể từ chối’, không tiện cự tuyệt, mấy người Bùi nương tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ngược lại là nương nương khang sảng khoái nói: “Đi thôi, đừng làm khó dễ người ta!”
Mấy người sững sờ, công tử làm sao đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy?
Trên vách đá hẻm núi dựng đứng, Ngưu Hữu Đạo cùng đi song song với chưởng quỹ, chưởng quỹ một đường chỉ trỏ giới thiệu cho Ngưu Hữu Đạo.
Bốn người Hắc Mẫu Đơn từ từ đi theo ở phía sau, quả thực là nở mày nở mặt.
Không muốn nở mày nở mặt cũng khó, chưởng quỹ khách sạn Thải Hồng – Sở An Lâu tự mình tiếp khách, còn một bộ dạng hướng dẫn tham quan nữa, khiến cho không ít người trong hẻm núi này cảm thấy kinh ngạc, không biết là ai mà có thể để cho Sở An Lâu đích thân hướng dẫn du ngoạn.
“Hắc Mẫu Đơn, Đoàn huynh, Lôi huynh, Ngô huynh.”
Bên đường, chợt có tu sĩ cung kính chắp tay chào hỏi.
Bốn người cũng gật đầu với người kia xem như chào hỏi, cũng không quá quen thuộc đối phương, nhưng cũng coi như là nhận biết, là một tên tán tu.
Bốn người cũng không phải lần đầu tiên tới Băng Tuyết các, bọn hắn đã từng đến Băng Tuyết các để tìm cơ hội, chỉ bất quá chủ yếu điểm đến là thành Trích Tinh mà thôi, mà tán tu ở trong đó cũng có người ‘đồng đạo’, cùng đi thành Trích Tinh bên kia tìm cơ hội, nên nơi này có tán tu biết bọn hắn cũng không có gì lạ, lúc mới từ khách sạn đi ra liền có người chào hỏi rồi.
Bốn người có thể từ trong ánh mắt của những tán tu này nhìn thấy thần sắc hâm mộ vô cùng, thậm chí còn mấy phần hy vọng có thể được nịnh bợ, bọn hắn có thể hiểu được những người này ở đây hâm mộ cái gì, hâm mộ không nghĩ tới bọn hắn có thể lăn lộn tốt như vậy, thế mà mới đó đã đến được loại cấp bậc này.
Nhận biết nhưng cũng chỉ có gật đầu chào hỏi mà thôi, không có ý nói hay tuyên bố cái gì, về phần đối phương tỏ ra ý nịnh bợ, bốn người cũng không có ý định để ý tới.
Cũng không phải bọn hắn đi lên cấp bậc này liền tỏ ra thanh cao hay cao ngạo gì, mà là có một số chuyện bọn hắn không làm chủ được, cũng biết người bình thường rất khó gần Đạo gia, đừng nhìn Đạo gia ưa thích kết giao bằng hữu, kết giao bằng hữu cùng ở gần Đạo gia là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Lôi Tông Khang hiện tại có tình cảnh xấu hổ không nói, Hắc Mẫu Đơn lại là rõ ràng tình huống của chính mình, nhớ ngày đó lần đầu gặp Đạo gia, bị Đạo gia thử đi thử lại dò xét, mém chút làm cho nàng hỏng mất, ngược cho nàng khóc rối tinh rối mù, nàng biết Đạo gia người này lòng dạ quá sâu, nhìn người, không phải là ai cũng sẽ tiếp nhận.
Đương nhiên, hiện tại bốn người cũng đích xác có vốn liếng xem nhẹ những tán tu kia, không nói những cái khác, chỉ riêng kim phiếu trên người bọn hắn liền có thể để những tán tu kia hâm mộ chảy nước miếng.
“Người đi cùng Sở An Lâu kia là ai vậy?”
Chờ đến khi cả nhóm đi qua rồi, lập tức có người đi tới hỏi tán tu mới chào kia, nghe ngóng lai lịch của Ngưu Hữu Đạo.
“Lý chưởng quỹ, ta cũng không biết.”
“Không biết? Không phải ngươi mới vừa chào hỏi với bọn hắn sao?”
“Ta chỉ nhận biết bốn người đằng sau, bốn tên kia nguyên bản cũng là tán tu giống như ta, năm ngoái còn gặp bọn hắn tại thành Trích Tinh, lăn lộn chưa hẳn tốt hơn ta, chớp mắt một cái, cũng không biết đã leo lên được ‘cành cao’ nào. . . Ai, ‘đồng nhân không đồng mệnh’ a, không được tốt số như người ta!”
Không ít người ở cửa hàng hai bên bị kinh động, đi ra ngoài quan sát, cũng có rất nhiều tu sĩ thấy hành động của Sở An Lâu như vậy thì nhịn không được hỏi thăm tình huống.
Cửa hàng Lưu Tiên tông, chưởng quỹ Tiêu Thiết đang đứng ở cửa ra vào nhìn một nhóm Sở An Lâu đi qua, lúc đầu chỉ vì nguyên nhân Sở An Lâu mà chú ý Ngưu Hữu Đạo, sau khi nhìn thấy tướng mạo của Ngưu Hữu Đạo thì hơi có hồ nghi, đợi đến khi xem hết bốn người đi theo sau, nhất là trong đó có một nữ nhân da hơi đen, thì mí mắt giật một cái.
Nhìn thấy cách đó không xa có người hình như đang nghị luận cái gì đó, Tiêu Thiết bước nhanh tới, hỏi: “Vừa rồi người mà Sở An Lâu bồi theo là ai vậy?”
Có người đáp: “Không biết, bất quá nghe nói bốn tên đằng sau vốn là tán tu ở bên thành Trích Tinh bên kia, không biết đã leo lên được cái cây cao nào .”
Tiêu Thiết bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía mấy người đang dần dần đi xa, trong mắt lộ ra vẻ kinh nghi bất định, là Ngưu Hữu Đạo thật!
Hắn ở chỗ này trước đó cũng giống như cửa hàng Lưu Tiên tông ở thành Trích Tinh bên kia, cũng nhận được chân dung Ngưu Hữu Đạo sư môn truyền đến, vừa rồi nhìn qua cũng có chút giống, mà gần nhất cũng nhận được tin tức từ sư môn, nói là Ngưu Hữu Đạo muốn tới bên này, hắn càng tỏ ra hoài nghi, nhưng bởi vì có Sở An Lâu đi cùng, làm hắn có chút không dám chắc.
Tin tức sư môn truyền đến rất rõ ràng, đó chính là muốn xử lý Ngưu Hữu Đạo, nhân thủ ở các khu vực cách Băng Tuyết các gần nhất đã khẩn cấp chạy tới, tràn ra các nơi làm tai mắt, nhưng chỗ này lớn như vậy nhân thủ còn chưa đủ. Bất quá không sao, đại bộ phận nhân mã sư môn phái tới đã sắp đuổi đến rồi!
Đã phát hiện Ngưu Hữu Đạo, thế nhưng làm sao lại đi cùng với Sở An Lâu, Sở An Lâu thế mà còn đích thân tiếp đãi, tình huống gì đây?
Bối cảnh của Sở An Lâu là hàng ngũ đứng đầu thiên hạ, một câu nói liền có thể khiến cho Lưu Tiên tông phi hôi yên diệt, cũng không phải Lưu Tiên tông có thể trêu chọc, khắp thiên hạ cũng không có mấy người dám trêu chọc, đây cũng không phải là việc nhỏ, tình huống trọng đại, Tiêu Thiết cấp tốc trở về cửa hàng, tường thuật lại trong tin tức, khẩn cấp truyền về cho sư môn!
Xuống vách đá bên này, lúc băng qua dòng sông tiến về một vách đá khác, Sở An Lâu chỉ vào mấy cái hồ có hơi nóng bốc lên, giới thiệu: “Bên này có không ít hồ nước nóng, ngâm mình trong đó rất là dễ chịu, trong phòng đã chuẩn bị cho tiên sinh bể tắm có dẫn nước nóng nước từ đây vào, lát nữa tiên sinh có thể về ngâm thử một chút, xem xem cảm giác như thế nào.”