Đạo Quân

Chương 163: Hỏa thiêu tửu lâu




Chương 163: Hỏa thiêu tửu lâu
Edit : Luna Huang
Mấy người đã hiểu, đây là muốn thừa dịp người ta không nghĩ rằng bọn hắn sẽ rời đi mà rời đi.
Chỉ là mấy người không rõ, vẫn chưa tiếp xúc gì nhiều với Thiệu Bình Ba, cớ gì Đạo gia cứ nhất định nói tên Thiệu Bình Ba này rất nguy hiểm?
Ngưu Hữu Đạo cũng không cùng bọn hắn dông dài nữa, đi đến cái bàn dài dùng để chế biến thức ăn bên cạnh, cúi người kéo một tấm nắp đậy trên sàn nhà, mở tấm nắp đậy lên, có thể nhìn thấy nước sông phía dưới.
Phòng bếp này không nhỏ, như là một cái tửu lâu, một nửa ở trên bờ, một nửa trên mặt nước.
Mà sở dĩ tại phòng bếp làm cái lỗ dưới sàn như thế, chính là chỗ vứt rác thải phòng bếp xuống sông, rác rưởi phòng bếp quét dọn thanh lý xong đều là từ lỗ cống này đổ trực tiếp vào sông.
Trên thực tế toàn bộ rác thải sinh hoạt của tửu lâu này đều trực tiếp đổ vào trong con sông này, mới đầu Ngưu Hữu Đạo tiến vào phòng bếp quan sát, liền đã chú ý đến cái này đầu tiên, nếu không có lòng muốn chạy thì thật sự sẽ không đi chú ý tới cái tấm nắp y như những tấm sàn khác này.
“Đi mau! Cố gắng đừng gây ra động tĩnh gì.” Ngưu Hữu Đạo mở tấm nắp lên tiếng thúc giục.
Mấy người Hắc Mẫu Đơn liền lần lượt nhảy xuống, nhẹ nhàng lặn xuống nước lướt đi, biến mất ở trong dòng sông.
Đậy cái tấm nắp lại xong, Ngưu Hữu Đạo bước nhanh đến cửa phòng bếp, đứng sau cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài một hồi, sở dĩ để bọn Hắc Mẫu Đơn đi trước, cũng là muốn thử thăm dò tình huống một chút, như bọn Hắc Mẫu Đơn bị phát hiện, hắn vẫn còn ở phòng bếp, cũng có thể kiếm cớ giải thích một chút.
Xác nhận không có động tĩnh gì, lại cấp tốc đến góc tường, mở nắp một cái thùng gỗ ra.
Trong thùng gỗ đều là dầu hỏa phòng bếp dùng để nhóm lửa, xách thùng gỗ, tìm cái bầu múc nước, múc dầu hỏa hắt trực tiếp lên trên tường trên bàn của phòng bếp.
Lấy một sợi dây gai có sẵn trong phòng bếp, nhúng dầu hỏa, đặt xuống một bên, kéo một đầu dọc tới lối cống xuống nước, thổi cháy cây châm lửa đốt đầu sợi dây gai cháy lên, kéo tấm nắp đậy lỗ thải thức ăn thừa cao lên, tự mình chui xuống, lặng yên không một tiếng động lặn xuống nước rồi cũng biến mất trong dòng sông.

Mà sợi dây gai ngâm dầu hỏa kia cũng đã bùng cháy lên, lửa lan theo sợi dây hướng về phía góc tường, lan tới góc tường, bén vào dầu hỏa rưới ở trên tường bùng cháy lên, lại lan ra vách tường chung quanh bốn phía.
Tốt xấu gì Đường Nghi và hắn còn có danh phận kia, Thiệu Bình Ba còn muốn sai hắn đi nấu đồ ăn cho hai người chúng ăn? Hắn còn không hào phóng được đến như vậy!
Đương nhiên, hắn cũng không có nhỏ mọn thế, đồ ăn không có nấu, nhưng đốt một tửu lâu cho các ngươi thì có thể, liền xem các ngươi có thể hưởng dụng được hay không thôi.
Ngay từ đầu, người bên ngoài đã ngửi được mùi cháy khét, còn tưởng rằng là mùi khói trong phòng bếp, về sau phát hiện không đúng, có rất nhiều khói tràn ra bên ngoài, thậm chí có khói bay tràn vào trong tửu lâu nữa.
Lập tức có người chạy tới phòng bếp, nhìn xem chuyện gì xảy ra, kết quả nhìn thấy có ngọn lửa phụt ra bên ngoài.
Một cước đá văng cửa phòng bếp, tức khắc đứng hình, phòng bếp được thông gió, thế lửa lập tức bùng phát lên, tu sĩ kinh hãi nhảy lùi ra tránh.
Rất nhanh, người bên ngoài tửu lâu cũng phát hiện đám cháy.
“Cháy rồi! Cháy rồi!”
Có người lớn tiếng hô to, lão bản tửu lâu thậm chí la hét điên cuồng, trên cơ bản toàn bộ tửu lâu đều được làm bằng gỗ, do xây ở bờ sông nên vì phòng bị ẩm mốc, mặt ngoài gỗ đều bôi trét một lớp dầu cây Vông Đồng, bị cháy một phát liền xong đời!
Thiệu Bình Ba đang cùng đàm luận với mấy tên tướng lĩnh trên đài ngắm cảnh cũng chú ý tới, một bên tửu lâu cháy lớn khói đặc bốc lên, ngọn lửa bùng phát cháy lan ra bên ngoài.
Khói đặc bay tới, làm bên này bị hun ho khan liên tục.
Một người tu sĩ lướt đến, “Đại công tử, tửu lâu này không an toàn, xin mời dời đi!”
Thiệu Bình Ba quát: “Chuyện gì xảy ra?”

Tu sĩ nói: “Phòng bếp cháy rồi.”
“Chỗ đó là phòng bếp?” Thiệu Bình Ba sửng sốt một chút.
Bên trên mặt sông vốn là chỗ có gió mạnh thổi, ngọn lửa vừa nhú ra liền bị gió thổi, lập tức bùng cháy, từng luồng khói đặc bay về phía này.
Tu sĩ nói: “Đại công tử, thế lửa không dễ khống chế, nơi này nguy hiểm, còn xin rời đi.”
Thiệu Bình Ba nắm tay che miệng ho khan, vung tay áo quét bay khói đặc, bước nhanh vào trong tửu lâu xuống.
Khói đặc trong tửu lâu càng làm cho người ta khó mà mở mắt ra được, tên tu sĩ túm lấy cánh tay hắn nhanh chóng dẫn hắn ra ngoài.
Mọi người vừa ho khan vừa chạy tới đầu gió đứng mới tránh được khói đặc, quay đầu lại, mới một tích tắc, khói đặc đã bao phủ cả tòa tửu lâu, thậm chí thế lửa đã bao phủ hơn phân nửa tòa tửu lâu rồi.
Thiệu Bình Ba ho khan hai cái xong từ từ ổn định lại, nhìn chung quanh, hỏi: “Bọn Trương Tam trong phòng bếp đâu?”
Có tu sĩ nói: “Đại công tử, bọn hắn tốt xấu gì cũng là tu sĩ, lửa này đốt không được bọn hắn, mà ngọn lửa này bắt đầu từ phòng bếp, theo lẽ thường thì lửa cháy ở chỗ bọn hắn, bọn hắn hẳn là có thể kịp thời dập tắt được, không đến mức để lửa cháy lớn lan rộng, theo ta thấy, không khéo trận hỏa hoạn này chính là do bọn hắn phóng.”
Thiệu Bình Ba bỗng nhìn chằm chằm về phía phòng bếp đang cháy, chớp mắt đôi mắt hắn sáng rờn dọa người, lộ ra vẻ lạnh lùng, lại hờ hững liếc nhìn bọn người Đường Nghi đứng bên cạnh, lại nhìn về phía tửu lâu đang bốc cháy, con mắt hơi híp lại một chút, nhàn nhạt lên tiếng, ngữ khí không cho phép nghi ngờ, “Đoán chừng lặn xuống sông chạy rồi, soát!”
Trên bờ có nhân mã trông coi, không có khả năng từ đường đó chạy, chạy tới liền sẽ bị người nhìn thấy.
Nghe được hỏa hoạn có thể là do Ngưu Hữu Đạo phóng, mấy người Đường Nghi ngạc nhiên, đến khi lại nghe được mệnh lệnh của Thiệu Bình Ba, Đường Nghi đột nhiên bừng tỉnh, mới hiểu được Ngưu Hữu Đạo chỉ phiến rừng núi ở bờ bên kia là có ý gì, tên kia vậy mà đã chuẩn bị hỏa thiêu tửu lâu từ trước rồi, lo không thể thoát thân được, muốn bên này hỗ trợ che giấu một chút đây.

“Vâng!” Đám người lĩnh mệnh.
Đường Nghi ngoắc ngoắc, dẫn Đường Tố Tố và Tô Phá cùng bay về một hướng, bay lướt trên mặt sông đi, phụ trách tìm kiếm một hướng.
Bọn hắn đã bay về hướng này rồi, không có khả năng có người khác cũng chen vào bay về hướng này nữa, những người đi truy tìm còn lại tự nhiên là chọn hướng khác bay đi.
Thấy Đường Nghi lại ‘tự thân xuất mã’, Thiệu Bình Ba lạnh lẽo liếc nhìn qua, hai tay vòng ra sau lưng áo khoác, gác bàn tay lên nhau, nhắm thẳng hướng đi của Đường Nghi, ánh mắt lấp lóe, chợt nghiêng đầu qua ra hiệu cho 2 người bên cạnh chú ý phía Đường Nghi bên kia, “Hai người các ngươi tự mình đuổi theo nàng, một khi nhìn thấy bọn Trương Tam, không cần hỏi nhiều, một tên  không lưu, giết!”
Một tu sĩ nói: “Đại công tử, đó là người của nhà Gia Cát, trực tiếp giết không ổn đâu?”
Thiệu Bình Ba lạnh lẽo nhìn về phía tửu lâu đang bốc cháy, dựa theo ước định, bọn Trương Tam làm cho mình một bữa cơm xong, mình liền sẽ thả cho bọn hắn rời đi, nhưng mà hắn phát hiện ra mấy người Đường Nghi và nhóm Trương Tam có dị thường, đâu còn muốn tuỳ tiện thả ra nữa, tự nhiên là muốn biết có chuyện gì xảy ra giữa nhóm Trương Tam và mấy người Đường Nghi đã, rồi mới tính sau.
Ai ngờ đối phương thế mà chơi trò hỏa thiêu tửu lâu chạy trốn, đã nói là làm cơm xong sẽ thả bọn hắn đi liền, tại sao phải mạo hiểm chạy trốn? Chỉ có một nguyên nhân, lo sợ không đi được cho nên muốn chạy trốn!
Chính mình căn bản không nhúc nhích động đậy gì, cũng không có đi làm cái gì cả, lại có người nhìn thấu được tâm tư của mình!
Đám người Đường Nghi có bao nhiêu cân lượng, nhiều lần tiếp xúc qua, trong lòng hắn đã có nắm chắc, người nhìn thấu tâm tư của hắn hẳn không phải là đám Đường Nghi, mà là bọn Trương Tam, về phần là tên nào trong mấy người này, tạm thời hắn còn chưa thể xác định.
Nhưng là, người kia nhìn thấu tâm tư của hắn làm cho hắn rất không thoải mái, thậm chí để cho hắn cảm nhận ra được một loại nguy hiểm vô danh, rất ít khi hắn có loại cảm giác này, bèn lần nữa trầm giọng khẳng định nói: “Xảy ra chuyện ta phụ trách, giết!”
“Vâng!” Hai tên tu sĩ Kim Đan vút không bay đi, đạp sóng bay lượn thẳng một mạch, đuổi theo hướng Đường Nghi đi.
Sắc trời đã sắp chập choạng tối, phía chân trời ráng chiều đỏ như lửa thiêu, còn tửu lâu ở bờ sông là chân chính ở trong liệt hỏa thiêu đốt.
Ở một bờ sông khác cách ánh lửa không xa, ráng chiều chiếu xuống trên người Thiệu Bình Ba đang đứng chắp tay sau lưng, trong mắt tỏ ra suy tư.
“Đại công tử, tửu lâu của ta a! Đại công tử, đây chính là toàn bộ gia sản của ta a! Một nhà già trẻ lớn bé của ta còn trông cậy vào nó để sống qua ngày a!”
Lão bản tửu lâu chạy tới, quỳ gối bên cạnh kêu rên, gia sản này đúng là của hắn, nhưng cũng không xem như là toàn bộ gia sản được, hắn khóc lóc thảm một chút, là hi vọng vị Đại công tử này bồi thường cho chút tiền thôi.

Bị nhiễu loạn mạch suy nghĩ, Thiệu Bình Ba nhàn nhạt liếc xuống lão bản đang quỳ ở trên đất, thuận tay đưa sang bên cạnh, bắt lấy bội kiếm trên hông một tướng lĩnh, ‘xoẹt’ một tiếng rút ra!
Phốc! Lão bản tửu lâu mở to hai mắt nhìn, mặt đầy khó tin, hai tay bụm ngực, nắm lấy thanh kiếm đang đâm xuyên qua trái tim mình, bờ môi run run nhìn lên Thiệu Bình Ba đang hờ hững nhìn xuống.
Bảo kiếm mang theo máu, Thiệu Bình Ba rút ra ném sang bên cạnh cho tướng lĩnh kia, hất áo choàng lên, xoay người bước đi.
Tướng lĩnh bên cạnh tiếp bảo kiếm, tra lại vào vỏ, quay người bước nhanh đuổi theo.
“Về chuyện quân nhu, không cần sử dụng phần được phủ thành bên kia phân phối cho, lần này đi kinh thành, ta đã phí hết tâm tư yêu cầu được một nhóm quân nhu, qua chút thời gian sẽ đưa tới Bắc Châu, sau khi nhận được đồ, bên này các ngươi phân phối ngay tại chỗ luôn, cũng tiết kiệm được cả đi cả về một chuyến, nếu không, phải đi về một chuyến như vậy sẽ bị hao tổn không ít, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó. Năm trước Bắc Châu gặp nạn hạn hán trên diện rộng, năm nay lại có lũ lụt, dân chúng đã lầm than lắm rồi, phía thứ sử bên kia cứu tế cho toàn châu cũng đã không dễ.”
“Đương nhiên, chúng ta bị kẹp ở giữa ba cường quốc Triệu Hàn Yến, nên quân bị* là chủ vị, thứ sử đại nhân bạc đãi ai cũng sẽ không bạc đãi huynh đệ bên dưới, không thể để cho bọn hắn đói, đồ đạc vừa đến sẽ lập tức phát bổ sung cho bọn hắn, các ngươi phải đi thuyết phục trấn an cho thật tốt, để huynh đệ bên dưới lại kiên trì nhẫn nại thêm một chút.” (*vũ khí trang bị cho quân đội)
“Còn có, cần phải khuyên bảo cấp dưới, Bắc Châu là căn cơ của chúng ta, không thể để căn cơ bị loạn, khó khăn đi nữa cũng không cho phép đi cướp của bách tính, trong địa phận Bắc Châu không cho phép xảy ra nạn trộm cướp, phát hiện ai trộm cướp, cần phải đi bình diệt bằng tốc độ nhanh nhất cho ta, quyết không cho phép xuất hình tình huống quấy nhiễu bách tính, nếu không sẽ làm cho bách tính đều sợ chạy hết, sau này ruộng đồng ai sẽ đi gieo trồng đây? Là ta đi trồng, hay là các ngươi đi trồng? Đều biến thành nạn dân chạy nạn hết rồi, nguồn chiêu mộ binh lính lấy từ đâu đây?”
“Không còn người nào mà nói, năm sau ‘đã lạnh vì sương lại càng thêm rét vì tuyết’, sẽ lại càng khó khăn hơn, đối với ai trong chúng ta mà nói, cũng không có chỗ nào tốt cả, cho nên đây là chuyện rất rất quan trọng. Không cho phép bất luận kẻ nào quấy nhiễu bách tính trồng trọt sau thiên tai, lương thực cứu trợ tai ương phải kịp thời, phải đúng chỗ, lúa giống cần phải kịp thời phát xuống, các ngươi cũng phải điều động nhân mã giám sát quan phủ địa phương, không cho phép bất luận kẻ nào nuốt làm của riêng, phát hiện có thể ‘tiền trảm hậu tấu’. Các ngươi cũng phải ước thúc tốt thân quyến của mình, nếu ai dám thừa cơ quốc nạn muốn phát tài, ta mặc kệ hắn có quan hệ gì, phát hiện một tên ta xử một tên! Ta không ngại công khai nói cho các ngươi biết, gần nhất ta là muốn chặt đầu một nhóm làm gương cho người ta nhìn, các ngươi không nên đụng vào đầu đao của ta, nếu không, dù có ai đến cầu tình đi nữa đều không được.”
“Cố gắng vượt qua tình cảnh này, chúng ta liền tốt hơn! Bắc Châu là Bắc Châu của tất cả chúng ta, các ngươi phải hiểu, làm như vậy cũng là vì tốt cho các ngươi, đều quản cho tốt người phía dưới cho ta!”
Thiệu Bình Ba vừa đi vừa nói.
“Vâng! Đại công tử nói rất phải!” Tướng lĩnh theo sau lên tiếng đáp.
Bờ sông, Ngưu Hữu Đạo nhảy ra khỏi mặt nước rơi xuống đất, trong rừng, mấy người Hắc Mẫu Đơn lập tức ló đầu ra gọi: “Đạo gia, chỗ này!”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn lại, thấy được cột khói bay lên ở con sông phía xa, chợt vỗ đầu ‘bốp’ một phát, lén lút rời đi thẳng một mạch cho rồi, vẽ vời đốt tửu lâu làm gì cho thêm chuyện, phát hiện chính mình vẫn là bị đôi cẩu nam nữ kia ảnh hưởng tới cảm xúc, không thể tĩnh táo lý trí được.
Hắn nhanh chóng chui vào trong rừng, vẫy tay nói: “Nhanh, đi mau!”
(Luna: Ta có thắc mắc, vì sao mọi người cũng đọc chung với ta mà có mỗi mình ta hối chương, còn lại ai cũng an tĩnh xem là thế nào nhỉ??? Nói gì thì nói mọi người nhớ ủng hộ ta bằng cách … nhé, nó không cho nhắc mấy chữ đó khổ quá đi)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.