Đạo Quân

Chương 160: Không biết xấu hổ




Chương 160: Không biết xấu hổ
Edit : Luna Huang
Trên đường đi, Ngưu Hữu Đạo dành sự quan tâm đến nhất cử nhất động của Thiệu Bình Ba, dần dần phát hiện ra có mùi khác lạ trong chuyện lần này.
Ngoại trừ lúc ở trong rừng núi đối mặt nói chuyện với nhau ra, thì suốt đoạn đường này, căn bản Thiệu Bình Ba không có để ý gì đến hắn nữa, ngay cả nhìn hắn cũng không thèm nhìn, lúc nghỉ ngơi ở dọc đường, hắn cũng không có cơ hội để tiếp cận Thiệu Bình Ba.
Ngẫm lại, từ lúc mới gặp Thiệu Bình Ba thì đối phương rất là khách khí, đến hiện tại thì hắn cũng đã dần dần minh bạch, cũng không phải bởi vì đồ ăn bọn hắn làm ngon, mà bởi vì không biết rõ lai lịch của bọn hắn.
Trước thì khách khí sau lại ngạo mạn, vậy bước ngoặt của việc thay đổi thái độ này là ở đâu? Hắn hơi chải vuốt sắp xếp lại dữ kiện liền dần dần hiểu rõ.
Không phải vì hắn thừa nhận mình chỉ là tán tu, mà vì đối phương đột nhiên có hành động vô lễ, trực tiếp ‘đảo khách thành chủ’ tiêu diệt sạch sẽ nồi thịt kia.
Đạo lý rất đơn giản, lúc mới gặp, đối phương lịch sự lễ phép, cái này nói rõ đối phương cũng không phải là người không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, nhưng đột nhiên lại vô lễ như vậy, quá khác thường!
Sự tình ra khác thường tất có ‘yêu’!(quái lạ)
Hiểu rõ được điểm này, Ngưu Hữu Đạo nhéo nhéo cái trán, bị người lặng yên không một tiếng động thăm dò một phen, do bên này không có phản ứng gì, nên bị người ta xem thấu cân lượng.
Mấu chốt là, lúc ấy hắn cũng nghĩ là không cần thiết phải đi phản ứng gì, vì không muốn gây phiền toái, ai ngờ đối phương thế mà chơi trò thăm dò để kéo hắn đi làm đầu bếp, ai mà có thể nghĩ đến chứ.
Ngưu Hữu Đạo có chút đau đầu, đụng phải tên khó chơi rồi.
Tiếp xúc với Thiệu Bình Ba, thông qua đủ loại chi tiết, hắn có thể cảm nhận được, đây là loại người cao ngạo từ tận trong xương cốt.
Từ chuyện hắn báo mình là người của Gia Cát Tầm, cần phải đi kinh thành để bàn giao công việc, thế mà Thiệu Bình Ba vẫn không khách khí kéo hắn đi làm đầu bếp, liền biết người này căn bản không coi Gia Cát Tầm hoặc cũng có thể nói là không coi triều đình Hàn quốc ra gì, độ cao ngạo của người này là có thể nghĩ.
Mà lại người ta cao ngạo không chỉ bởi vì cậy có gia thế bối cảnh, từ thủ đoạn ‘trước thì khách khí sau lại ngạo mạn’ của người ta liền có thể nhìn ra, đây cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, mà là người biết tiến thối, khống chế rất có chừng mực, không phải loại người ỷ có gia thế bối cảnh mà tự cao một cách mù quáng, sự cao ngạo của người ta là đến từ chính sức mạnh và lực khống chế của bản thân, loại người này thường thì rất khó đối phó, bởi vì đầu óc của người ta rất là minh mẫn và bình tĩnh!
Mà loại người này thông thường rất lý trí rất vô tình, khi cần phải quyết đoán thì sẽ rất quyết đoán, thuộc loại kiểu ‘động vật máu lạnh’, hắn đã từng quen biết với loại người này trước đây, rất khó dây vào.

Kiểm tra rõ ràng ‘sâu cạn’ mấy người bọn hắn xong, lập tức chẳng thèm ngó tới, không cho chút thể diện nào hết, bởi vậy liền có thể thấy được lốm đốm!
Chải vuốt mạch suy nghĩ một lượt, trái lại Ngưu Hữu Đạo nâng cao tinh thần lên đến mười hai phần(120%), dọc đường cẩn thận quan sát.
Càng quan sát càng âm thầm kinh hãi, thấy ở trong nhóm tu sĩ đi theo, có hai vị tu sĩ, thế mà có thể làm cho hai tên tu sĩ Kim Đan kia tỏ ra cung kính, nói cách khác, có thể hai vị này cũng là tu sĩ Kim Đan, đồng thời địa vị còn cao hơn cả hai người kia. Còn có hai tên tu sĩ nữa, trong lúc nói chuyện với nhau, tựa hồ là ngang hàng với hai tên tu sĩ Kim Đan kia luôn, như vậy hai tên này cũng có thể là tu sĩ Kim Đan nữa.
Rồi từ thái độ của những tu sĩ khác đối với 6 người này, cộng thêm một vài chi tiết khác, hắn dần dần xác nhận, bên người Thiệu Bình Ba thế mà có tới 6 tên tu sĩ Kim Đan bảo hộ!
Thử hỏi trước kia Thương Triều Tông mang theo bí mật ’10 vạn Nha Tướng’ trong người, thì Thiên Ngọc môn mới phái ra được mấy tên tu sĩ Kim Đan bảo hộ trên đường đi đâu?
Bởi vậy có thể thấy được, Thiệu Đăng Vân là cực kỳ coi trọng đứa con trai này .
Đối với tình huống của Thiệu Đăng Vân, Ngưu Hữu Đạo không hiểu rõ lắm, chỉ mơ hồ nghe nói hình như có ba bốn đứa con gì đó, chẳng lẽ bên cạnh mỗi đứa con đều có nhiều cao thủ bảo hộ như vậy sao? Tu sĩ Kim Đan cũng không phải là cải trắng a, tựa hồ rất không có khả năng này, thế thì chẳng lẽ là do Thiệu Bình Ba cần để ra ngoài làm việc?
Lập tức mạch suy nghĩ của Ngưu Hữu Đạo lại suy ra phạm vi rộng hơn để đối chiếu.
Tình huống đại khái của Bắc Châu hiện ra ở trong đầu Ngưu Hữu Đạo, kỳ thật tình huống cụ thể của Bắc Châu thì hắn cũng không rõ cho lắm.
Thiệu Đăng Vân, nguyên là đại tướng trấn thủ biên quan của Yến quốc, sau lại phản bội Yến quốc, đầu nhập vào Hàn quốc, mở quan ải thả cho đại quân Hàn quốc chạy thẳng một mạch vào công thành chiếm đất, cuối cùng đem trọn cái Bắc Châu cắt ra khỏi địa đồ của Yến quốc, tựa hồ  phần thưởng dành cho việc đầu nhập vào Hàn quốc, là Thiệu Đăng Vân được phong thành thứ sử Bắc Châu, cai quản đất đai của một châu.
Nghe nói Thiệu Đăng Vân thì mượn thế của Hàn quốc làm cho Yến quốc không dám có hành động thiếu suy nghĩ ở phía Bắc, phía Nam lại mượn thế của Yến quốc làm cho Hàn quốc sợ ‘ném chuột vỡ bình’.
Bấy giờ Ngưu Hữu Đạo cẩn thận suy nghĩ về nó, thân là tướng địch đi đầu nhập vào nước người ta, ở trình độ nào đó, sợ là sẽ không tránh khỏi bị thế lực nội bộ của Hàn quốc bài xích, nhưng mà Thiệu Đăng Vân cự nhiên có thể cai quản được đất đai của một châu, rồi tiến tới ủng binh tự lập, khiến cho ai cũng không làm gì được hắn, điều này thật sự không đơn giản!
Hình như Thiệu Đăng Vân lúc trước là đại tướng dưới trướng của Ninh Vương Thương Kiến Bá, nghe nói bởi vì triều đình thanh tẩy bộ hạ cũ của Ninh Vương, buộc Thiệu Đăng Vân phải làm phản!
Bộ hạ cũ của Ninh Vương cũng có không ít, cũng nghe nói đã bị thanh tẩy không ít, nhưng dám quả quyết phản quốc tựa hồ cũng chỉ có vị Thiệu Đăng Vân này!

Không hiểu sao, Ngưu Hữu Đạo cảm giác cái phong cách ‘khi cần phải quyết đoán thì sẽ quyết đoán’ này của Thiệu Đăng Vân, làm sao có chút giống như là của Thiệu Bình Ba vậy, kết hợp những điều nhìn thấy ở trước mắt, hắn ẩn ẩn hoài nghi, việc Thiệu Đăng Vân quả quyết phản bội có liên quan đến Thiệu Bình Ba chăng?
Bỗng lại cảm thấy có thể mình đã nghĩ quá nhiều rồi, có lẽ là do phụ tử di truyền đi, tính cách giữa cha và con có điểm tương đồng, cũng là điều hoàn toàn có khả năng……
Bắc Châu, trước kia là thuộc quyền sở hữu của Yến quốc, cùng ngăn cách với Hàn quốc bằng một con sông, bây giờ thì sông đã thành sông Hàn, mà đất cũng là đất Hàn rồi.
Trên một con sông lớn, có mấy chiếc thuyền lớn đã sớm đậu chờ sẵn, nhân mã cùng tiến lên thuyền, mấy người lái thuyền kéo buồm lên, hai hàng mái chèo bên mạn thuyền cùng chuyển động một nhịp, đưa thuyền vượt qua sông.
Sông rộng mênh mông, lái thuyền anh dũng chèo liên tục hơn một khắc (2 tiếng 20 phút), mới tới được bờ bên kia.
Thuyền cập vào bến, người trên thuyền ném sợi dây thừng lên bờ, có người trên bến chộp lấy, móc vào cọc neo thuyền lại, rồi bắc ván làm cầu, tất cả lần lượt xuống thuyền.
Trên bến tàu đã có không ít người đứng chờ từ sớm nghênh đón, sau khi Thiệu Bình Ba xuống thuyền thì khẽ gật đầu với đám người chắp tay nghênh đón, không có đi tiếp chuyện với những người này, lại một mình bước đến trước mặt một nữ tử.
Đằng sau Ngưu Hữu Đạo cũng xuống thuyền, muốn không nhìn thấy nữ tử ở trong đám người kia cũng khó, không nói tới do được Thiệu Bình Ba đối đãi đặc biệt, mà thật sự là nữ tử kia rất xinh đẹp, giống như hạc giữa bầy gà, quá bắt mắt.
Tóc búi thả rủ xuống vai(thanh loa phát kế phi sa), một đôi mắt phượng sáng tỏ, vẻ mặt đoan trang lãnh diễm, da trắng như sứ, tư thái thướt tha, mặc một bộ váy dài bằng lụa màu xám, khí chất xuất trần.
Ngưu Hữu Đạo không biết phải nói gì, không khó để nhận ra nữ nhân này, cự nhiên là Đường Nghi!
Hắn vòng qua Bắc Châu vào Hàn quốc, chính là không muốn gặp phải người Thượng Thanh tông. Hắn không muốn đi cùng với Thiệu Bình Ba, chính vì lo lắng sẽ gặp phải người Thượng Thanh tông, dù sao nghe nói Thượng Thanh tông đã đầu phục vào Thiệu Đăng Vân, đi theo Thiệu Bình Ba thì xác suất đụng phải rất là cao.
Ai ngờ sợ cái gì thì gặp ngay cái đó, Đường Nghi thế mà đích thân ra bến sông nghênh đón Thiệu Bình Ba, chuyện này gọi là sao?
Nhìn chung quanh, không có nơi nào để trốn cả, trừ phi trở lại trên thuyền, hoặc là trốn vào trong nước.
Nhưng mà hắn chỉ hơi chậm chân lại chút, liền có tu sĩ ở đằng sau đụng hắn một cái, ra hiệu cho hắn tiến lên.

Còn có hai người đứng hai bên Đường Nghi, hắn cũng nhận biết, một người là Tô Phá, còn một người khác thì là người nhiều lần muốn đẩy hắn vào chỗ chết – Đường Tố Tố, thật đúng là ‘oan gia ngõ hẹp’.
Cũng không biết có phải nguyên nhân bởi vì Đường Nghi là chưởng môn Thượng Thanh tông,  hay có thể là bởi vì dáng dấp xinh đẹp, mà thái độ của Thiệu Bình Ba đối với nàng ta rõ ràng tốt hơn so với những người khác.
May mắn thay, lực chú ý của ba người Đường Nghi đều tập trung ở trên người Thiệu Bình Ba đối diện, Ngưu Hữu Đạo liền thừa cơ bước ra đứng ở sau lưng người khác, tránh khỏi tầm mắt của ba người, trước tiên cần phải vượt qua cửa ải này đã, lại tìm cơ hội thoát thân sau.
Núp ở sau lưng người khác xong, lắng nghe Thiệu Bình Ba nói, Ngưu Hữu Đạo minh bạch, Thiệu Bình Ba để ý Đường Nghi!
Trong lời nói của Thiệu Bình Ba có ý ái mộ rõ ràng, căn bản là không cần che giấu, nên không khó để nghe ra được.
May mắn thay, trong lời nói của Đường Nghi cũng rõ ràng có ý từ chối khéo, nếu không Ngưu Hữu Đạo chẳng phải sẽ bị chán ngấy chết luôn cũng có thể.
Không sai, đích thật là hắn chưa bao giờ ưa thích Đường Nghi, cũng không có cảm giác gì với Đường Nghi, càng không có loại tình cảm nam nữ kia, trước mắt, trên đời này còn chưa có nữ nhân để cho hắn thực sự ưa thích, thế nhưng dù gì Đường Nghi trên danh nghĩa cũng là người đã cùng hắn bái thiên địa.
Hắn lại không ưa thích Đường Nghi, cũng không thể nào tiếp thụ nổi việc ‘lão bà trên danh nghĩa’ lại ở trước mặt mình liếc mắt đưa tình với nam nhân khác a!
Tâm tính của hắn còn chưa rộng rãi đến mức độ ‘vô dục vô cầu’ kia.
“Đúng rồi, mang cho ngươi một lễ vật này.”
“Hảo ý của đại công tử ta xin tâm lĩnh, không cần đâu, ta là phụ nữ đã có chồng!”
Trong lúc nói chuyện, Đường Nghi liên tục cường điệu mình đã là phụ nữ có chồng, có vẻ như muốn cho Thiệu Bình Ba biết khó mà lui.
“Biết ngươi sẽ không thu đồ vật gì mà, loại lễ vật này rất đặc biệt, ta đã mời đầu bếp giỏi đến, món ngon hắn làm ra chắc ngươi cũng chưa từng dùng qua đâu, không ngại nếm thử xem.”
Thiệu Bình Ba cười cười, quay đầu lại hô: “Trương huynh.” Tựa hồ lúc này mới nhớ tới Ngưu Hữu Đạo.
Người phía sau lập tức tách ra hai bên nhường đường, đem Ngưu Hữu Đạo bại lộ ra, Ngưu Hữu Đạo câm lặng.
Đường Nghi, Tô Phá, Đường Tố Tố đồng loạt nhìn chăm chú về phía Ngưu Hữu Đạo, trong nháy mắt đều khẽ giật mình, nằm mơ cũng không nghĩ tới là Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo thần sắc lạnh nhạt đi tới, chống kiếm trước người, nhìn chằm chằm Đường Nghi từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: “Tốt một cái mỹ nhân!”

Thiệu Bình Ba hơi nhíu mày lại, lạnh lùng nói: “Còn xin Trương huynh cẩn thận lời nói.”
Ngưu Hữu Đạo nhếch miệng lên nở nụ cười, “Thiệu đại nhân, đây chính là khách quý ngươi muốn mở tiệc chiêu đãi sao?”
Thiệu Bình Ba gật đầu: “Đúng vậy!”
Ngưu Hữu Đạo: “Thiệu đại nhân kéo ta từ rất xa tới đây, chính là vì nàng, tấm lòng thành tâm là có thể thấy được, ta nhìn đại nhân cùng với vị mỹ nhân này, quả nhiên là xứng vô cùng.”
Thiệu Bình Ba nhắc nhở: “Trương huynh, giới thiệu trước, vị này là chưởng môn Thượng Thanh tông!”
Nghe được xưng hô ‘Trương huynh’ ‘Trương huynh’, ba người Đường Nghi có chút hoài nghi là có phải mình đã nhận lầm người rồi hay không, chỉ là người giống nhau mà thôi, nhưng mà thanh kiếm Ngưu Hữu Đạo chống ở trước người kia, chính là bội kiếm của Đông Quách Hạo Nhiên trước kia, ba người đều nhận biết.
Ngoại hình giống thì cũng đành, ngay cả bội kiếm cũng y chang, không phải Ngưu Hữu Đạo mới là lạ.
Ngưu Hữu Đạo nói lời này, không hề nghi ngờ là đang đánh mặt Đường Nghi tại trước mặt mọi người.
Không có cách, hắn cũng không muốn gặp mặt Đường Nghi, thế nhưng muốn tránh cũng không thể tránh khỏi, hắn chỉ có thể ‘lấy tiến làm lùi’, ném ra một vài lời trước đã, để cho bên kia không có ý bại lộ thân phận của hắn.
Trong lòng Đường Nghi thẹn đến độ không còn mặt mũi gặp người, bất kể nói thế nào, Ngưu Hữu Đạo cũng là chồng trên danh nghĩa của nàng, ở trước mặt chồng mình, trước mặt mọi người lại đi có quan hệ thật không minh bạch với nam nhân khác, trên đời này làm gì có cái đạo lý nào như thế? Những lời kia của Ngưu Hữu Đạo, đối với nàng mà nói, không thể nghi ngờ là cực kỳ mỉa mai!
Tô Phá hơi cúi đầu, cũng có chút hổ thẹn.
Liền ngay cả người hận không thể giết phứt Ngưu Hữu Đạo đi Đường Tố Tố cũng có chút khó xử, nếu mà lúc này Ngưu Hữu Đạo công khai thân phận mà nói, thì Đường Nghi liền sẽ trở thành trò cười cho người trong thiên hạ, cả đời bị người ta đâm chọt sau lưng!
Ngưu Hữu Đạo đột nhiên xuất hiện, lại dưới loại tình huống này xuất hiện, giống như là từng cái tát, hung hăng vỗ thẳng vào trên mặt của ba người.
Chưởng môn Thượng Thanh tông ? Bốn người Hắc Mẫu Đơn quay mặt nhìn nhau, vị này chính là chưởng môn Thượng Thanh tông sao?
Vừa rồi nếu như nghe không lầm mà nói, hình như vị chưởng môn này tự thừa nhận nàng là phụ nữ đã có chồng, chỉ là không biết người ‘chồng’ kia có phải là vị ở trong lời đồn đại hay không, hay là về sau lại có người khác, nếu thật là vị ở trong lời đồn, vậy thì vị chưởng môn này cũng không khỏi quá không biết xấu hổ đi?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.