Đạo Quân

Chương 147: Mật Đạo (1)




Ngưu Hữu Đạo dường như vứt chuyện này ra sau đầu, đổi đề tài: 
- Nếu tiện, ngày mai có thể đi bí cảnh bế quan rồi. 
Thương Triều Tông khẽ gật đầu: 
- Được! sẽ an bài giúp Đạo gia! 
Trong lòng vẫn đang thắc mắc rốt cuộc hậu lệ đối phương nói là hậu lễ gì, trong lòng hơi ngứa ngáy. 
Ngưu Hữu Đạo chắp tay cáo từ, quay người dẫn Viên Phương đi xuống khỏi gác cao. 
Ba người trên lầu các vẫn dựa vào lan can đưa mắt nhìn hai người kia trở về viện tử của mình. Lam Như Đình chợt cảm khái nói: 
- Vị Đạo gia này không đơn giản! 
Thương Triều Tông hỏi: 
- Tiên sinh chỉ chuyện gì? 
Lam Như Đình hỏi lại: 
- Vương gia không có phát hiện sao? Con gấu yêu kia đã bị hắn thuần phục nghe theo lệnh, chúng tang Nam Sơn tự vẫn có khoảng cách với chúng ta nhưng lại rất ngoan ngoãn và khá thân cận với hắn... Còn trẻ mà đã có thủ đoạn như vậy, đúng là yêu nghiệt! 
Đình viện u tối dưới ánh trăng, Viên Cương trở về, còn mang theo Lục Thánh Trung mặt mày ủ ê. 
Loading...
- Đã ổn thỏa rồi! 
Bốn chữ đơn giản tốt ra từ miệng Viên Cương coi như là một bàn giao viên mãn về những chuyện xảy ra trong thành. 
Ngưu Hữu Đạo nói với Viên Phương: 
- Lão Hùng, ông dẫn người đi, dặn dò người dưới trông kỹ, tuyệt đối đừng để hắn chạy, không cho phép bất kỳ ai nói chuyện với hắn, trong tình huống cần thiết có thể dùng thủ đoạn cực đoan! 
- Đạo gia, ngài yên tâm. 
Viên Phương cam đoan quay người kéo vạt áo Lục Thánh Trung, trực tiếp kéo đi. 
Đêm dài, trong một tòa đình viện ở thành Nam Châu, một con kim sí từ trên trời giáng xuống, rơi vào tổ ưng dưới mái hiên gõ lên gỗ “cộc cộc”. 
An Tiểu Mãn nhanh chóng chạy ra, bắt lấy nó, lấy mật tín trong ống trên chân nó ra. 
Trở lại trong phòng xem mật tín, là sư huynh Lục Thánh Trung đưa tin, nói mình không cẩn thận lộ sơ hở, vì tự vệ, đành phải bán đứng đệ tử Lưu Tiên tông Lưu Tử Ngư, lần này còn có những con cá lọt lưới của Lưu Tiên tông biết chuyện, chắc hẳn Lưu Lộc sẽ nhanh chóng biết được tin, bảo hắn ta nhanh chóng liên lạc để sư môn tránh họa. 
Sau khi xem hết mật tín An Tiểu Mãn sợ hãi, Lưu Lộc là ai? Đừng thấy Lưu Lộc chỉ là một quản gia của Tống phủ nhưng năng lực không thể khinh thường! Lưu Lộc chỉ có một nhi tử, giờ bị người của Ngũ Lương sơn hại chết, trong lúc nhất thời Lưu Lộc không động được Thương Triều Tông kia, còn một Ngũ Lương sơn nhỏ bé không thể đụng được sao? Tất nhiên lão ta sẽ dùng Ngũ Lương sơn để trút giận, cho dù Lưu Lộc không lên tiếng, tất nhiên Lưu Tiên tông cũng muốn cho Lưu Lộc một công đạo, Ngũ Lương sơn nguy rồi! 
- Lục sư huynh ơi Lục sư huynh, cớ sao lại sơ suất như vậy? 
An Tiểu Mãn bóp tay giẫm chân ai thán. 
Can hệ trọng đại, tình huống khẩn cấp, hắn ta không dám kéo dài, cấp tốc viết một đạo mật báo dưới ánh đèn, dùng kim sí khẩn cấp để liên hệ với sư môn báo tình hình đi. 
Sau đó, hắn ta đi qua đi lại trong phòng, đủ mọi tạp niệm suy nghĩ dâng lên trong đầu. Sức ảnh hưởng của Lưu Lộc đối với Chu Thủ Hiền lớn chừng nào? Sau khi cân nhắc các kiểu một phen, An Tiểu Mãn vẫn quyết định phải rời khỏi đâu, nếu không có chuyện gì trở lại cũng không muộn, nếu đợi có chuyện mưới rời đi e là đã không kịp. 
Ngay cả đèn dầu cũng không tắt, hắn ta thu dọn xong đồ đạc, chào hỏi đồng môn rồi biến mất trong bóng đêm mịt mờ... 
Ngoài cửa sổ, trong núi sương mù như ẩn như hiện. 
Trước bàn trang điểm, Ngưu Hữu Đạo ngồi ngay ngắn, nhìn nữ nhân đang chải đầu quấn tóc cho mình, độ rõ ràng của gương đồng có hạn, vốn muốn nói sau này có cơ hội sẽ làm một chiếc gương chiếu rõ hơn báo đáp cho đối phương, nhưng cân nhắc đến khuôn mặt của đối phương, tặng một chiếc gương chiếu rõ hơn há chẳng phải càng sỉ nhục người ta nên đành bóp nát suy nghĩ này. 
- Đạo gia, Lam tiên sinh đã an bài xong tất thảy, dùng xong bữa sáng là có thể xuất phát được rồi. 
Thương Thục Thanh nhắc nhở một tiếng. 
- Được rồi! 
Ngưu Hữu Đạo ứng tiếng, nhắm mắt yên lặng một hồi chợt mở mắt nói: 
- Chờ lát nữa ta đến chỗ vương gia dùng bữa. 
Thương Thục Thanh sửng sốt một chút, gật đầu nói: 
- Được! Ta trở về thông báo. 
Nàng sở dĩ sửng sốt một chút, là bởi vì mấy ngày nay, Thương Triều Tông đã ở cùng với Phượng Nhược Nam bình thường, ngày nào cũng sẽ dùng bữa với nhau. Mọi người đều cảm thấy Thương Triều Tông không còn là đàn ông độc thân như trước kia, cảm thấy thường xuyên cùng ngồi ăn cơm không thích hợp. đầu tiên là Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương rút lui, sau đó Lam Như Đình cũng rút lui, đợi sau khi Thương Thục Thanh nàng cũng rút lui thì dường như Bạch Diêu cũng cảm thấy mình hơi dư thừa cũng rút lui. 
Ngưu Hữu Đạo đột nhiên nói muốn quay về dùng bữa khiến nàng ít nhiều cảm thấy bất ngờ... 
Đến giờ cơm, Ngưu Hữu Đạo vừa đến đình viện của Thương Triều Tông liền thấy Lam Như Đình và Thương Thục Thanh cũng tới, xem chừng muốn xem thử hắn đột nhiên chạy về là có ý gì. 
Phượng Nhược Nam từ võ đài về cũng hơi sửng sốt, phát hiện tự nhiên sáng nay người lại nhiều rồi. Mỗi sáng sớm đi cưỡi ngựa, bắn tên, luyện võ đã thành thói quen của nàng ta rồi. 
- Gặp qua Vương phi! 
Ngưu Hữu Đạo chủ động xông tới chắp tay chào. 
Tuy nói đưa tay không đánh người mặt tươi cười, nhưng Phượng Nhược Nam vẫn chưa nhanh tiêu tan cơn tức với hắn như vậy, lúc trước còn bị hắn đùa một trận thê thảm nên chỉ lạnh lùng “ừ” một tiếng, nhưng phát hiện Ngưu Hữu Đạo đang đánh giá mình một cách không bình thường, hình như đang nhìn chằm chằm đánh giá bụng mình. 
Có cái kiểu nhìn chằm chằm nữ nhân như vậy sao? Sao cứ cảm thấy hắn không thèm coi mình là nữ nhân nhỉ! Phượng Nhược Nam lập tức phát hỏa, quát: 
- Nhìn cái gì? 
Ngưu Hữu Đạo sờ cằm nói nhỏ giọng nói: 
- Vẫn chưa mang thai sao? 
Đám Lam Như Đình ở bên hơi cạn lời, làm gì mà mang thai nhanh như vậy, cho dù có mang bầu thì giờ sao có thể nhìn ra được chứ! 
Thương Triều Tông đau đầu, phát hiện vị Đạo gia này hình như không hợp với Phượng Nhược Nam, vừa gặp là trêu chọc rồi. 
- ... 
Phượng Nhược Nam trố mắt, rất nhanh phản ứng lại, hiểu ra đối phương đang nói gì, thẹn quá thành giận nói: 
- Liên quan gì đến ngươi! 
Ngưu Hữu Đạo lập tức không có sắc mặt tốt: 
- Vương phi sao lại nói vậy? Chẳng lẽ ta nói sai sao? Vương gia dù sao cũng là nhi tử độc nhất của Ninh vương, nếu cưới người ngay cả sinh một đứa con cũng không được, há chẳng phải muốn vương gia đoạn tử tuyệt tôn? Vương phi, có phải lúc người chinh chiến trên chiến trường bị thương nên không sinh được không? Nếu như vậy... 
Hắn quay đầu nhìn về phía Thương Triều Tông mặt mày lúng túng nói: 
- Vương gia, hay để ta kiếm cho người hai mỹ thiếp nhé? 
Phượng Nhược Nam tức giận đến mức hai bàn tay siết chặt: 
- Thả cái rắm gì đấy! 
Ngưu Hữu Đạo: 
- Vương phi, nói chuyện cho tử tế việc gì phải mắng người vậy? Ta biết bên quận Quảng Nghĩa chưa hẳn đã để bên chúng ta vào mắt, nhưng người thì có hơn gì chứ? Người cho rằng bên quận Quảng Nghĩa rất quan tâm đến người sao? Bên Thái thú vì lợi ích, chẳng phải tặng người cho vương gia như một món quà, có thèm để ý đến cảm nhận của người sao? Ta chỉ muốn nhắc nhở Vương phi. 
Tương lai cơ nghiệp bên Thái thú sẽ truyền cho tôn tử của hắn hay là truyền cho dòng dõi của người? Ta khuyên vương phi nên suy nghĩ kỹ cho tương lai của mình, suy nghĩ thật kỹ xem mình nên đứng bên phe nào! 
Phượng Nhược Nam giận quá thành cười. 
- Ngươi đây là muốn châm ngòi ly gián sao? 
- Người thích nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao tương lai chịu khổ gặp nạn, ăn nhờ ở đậu, nhìn sắc mặt người khác để sống cũng không phải dòng dõi của ta, hối hận cũng không phải ta. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.