Đao Phong Dữ Thi Hành

Chương 62:




Bà trở vào phòng một lát, đưa cho tôi một tờ giấy được cất giữ cẩn thận. Vốn bà định đưa nó cho tôi, nhưng tôi nghĩ trong tương lai có lẽ không thể an bài ổn thỏa những gì bà cất giữ, nên chỉ yêu cầu xem qua tại chỗ. Bà gật đầu đồng ý, lại đi pha trà mới cho tôi. Lúc này tôi mở tờ giấy kia ra, thận trọng nhìn dòng đầu tiên. Nội dung trên ấy không nhiều, nhưng chữ viết hơi lộn xộn, tôi đọc rất chậm.
“Chen Yang——ngày 28 tháng 2 năm 840
Ngày mai sẽ là khoảnh khắc tổ của chúng tôi có thể kiểm nghiệm thành quả. Có rất nhiều chìa khóa dẫn tới đáp án, và ‘chuỗi mật mã’ chân chính cũng chỉ là một trong số đó. Tôi cho rằng sự lựa chọn của chúng tôi là một trong những cái có tỷ lệ thành công cao nhất.
(Chữ viết phía sau bị người gạch một đường)
Những đứa trẻ bị cha mẹ tự nguyện đưa tới nghĩ thế nào về việc này? Trước đây tôi chưa bao giờ cân nhắc đến vấn đề này. Trẻ con có nhánh ma pháp là đầu vào thí nghiệm tốt hơn một đứa bé bình thường nhiều——chỉ cần xác định chính xác chuỗi mật mã ở bước này, thì có thể thay đổi đối tượng thí nghiệm ở bước tiếp theo, cố gắng xây dựng từ không tới có. Đó là một mục tiêu vĩ đại. ‘Kế hoạch gây trồng’ sẽ thay đổi được vận mệnh của biết bao người bình thường, vì lẽ đó cá nhân hi sinh…

Đúng thế. Cho nên tôi vẫn đang kiên định viết mấy dòng chữ này, là bởi người hy sinh cũng không phải tôi”
Dòng cuối cùng kia bị người dùng bút tô lại rất nhiều lần, lại dùng một cách lộn xộn hơn gạch lung ta lung tung. Chữ “tôi” cuối cùng kia đè nặng nhất. Tôi vừa nghĩ tới người thay thế chữ “tôi” đó ám chỉ, tim lại không nhịn được như bị dao cắt.
Tôi phát hiện mình dựng đứng tờ giấy kia lên. Hình thức của những chữ được viết trong đó, sức lực tích lũy trong đó làm tôi không thể dời mắt. Tôi quét những chữ kia từ đầu tới cuối, một lần rồi lại một lần.
Cuối cùng tôi đã biết mình đã đâm đầu vào hiểu lầm như thế nào. Tiêu đề của quyển sách tôi nhìn thấy lúc đầu kia đã gạt tôi. Sở dĩ giáo sư Ryan nói “dung hợp” là một giả thuyết, chính là bởi trọng tâm của kế hoạch mà nhiều bên quan tâm không nằm ở đây ——Có lẽ từ trước tới giờ không phải là “dung hợp”, không phải “song song” mà là “gây trồng”. Không phải vì ban ơn cho Ma pháp sĩ hay Đao giả mà áp dụng thí nghiệm, mà là có thể tạo phúc cho người bình thường chiếm tỷ lệ lớn nhất, mang đến khúc dạo đầu cho thiên phú của họ.
Lần thí nghiệm kia của đám người Chen Yang hiển nhiên là sự thành công phải trả bằng cái giá thảm khốc, sự tồn tại của Carayon chính là một minh chứng——Bọn họ đã chọn trúng “chuỗi mật mã” duy nhất trong vô vàn “chìa khóa” mình đã nghiên cứu phát minh, hoàn thành việc trồng một nhánh ma pháp khác.
“Thời đại hoàng kim! Nó sẽ mang tới một thời đại hoàng kim. Hoán nhiên nhất tân, trời đất xoay vần…” Nếu như “nó” trong thư của Toskaya chính là chỉ chuỗi mật mã có ý nghĩa to lớn, lời giải thích của ông ta không thể nghi ngờ là rất có sức thuyết phục. Nó xác thực đáng để người trước hy sinh người sau tiếp bước. Bởi vì thiên phú có hạn, người bình thường kém xa người có ma lực cùng tuổi trên phương diện cơ hội việc làm. Nếu như nó có thể thoáng tăng cường tỷ lệ thành công chuyển biến người bình thường, có vô số lĩnh vực đều sẽ được nó kéo theo: sức mạnh quốc gia, sức dân, toàn thể, cá thể…
“Chỉ là,” tôi nghĩ thầm, “Mình cũng được Carayon tự tay trồng nhánh ma pháp ——chẳng lẽ nói anh ấy thật ra biết rõ nội dung của chuỗi mật mã? Anh ấy đã trải qua cái gì sau khi thí nghiệm thành công, mới mười hai tuổi đã bị đưa tới Gerundnan …”
Tôi kinh ngạc đứng yên thật lâu. Lúc tôi lấy lại tinh thần, vừa vặn đối diện với đôi mắt dịu dàng của bà lão.
“Không cần nói gì với ta”. Bà nói, nhận tờ giấy tôi đưa. “Ta đã thoát khỏi tất cả những thứ này từ lâu rồi”.
Tầm mắt tôi chậm chạp dừng lại trên tờ giấy kia. Tay phải của bà lão đang cẩn thận vuốt nó, vuốt nhẹ mặt ngoài chiếc nhẫn mỏng trên ngón giữa cùng ngón đeo nhẫn. Hai chiếc nhẫn bạc kia đập vào mắt tôi, nhất thời khiến tôi cảm thấy quen quen——Tôi nhớ lại, phát hiện kiểu dáng của chúng tương tự chiếc “mặt nạ linh hồn” của mình. Một chi tiết nhỏ lúc kiểm tra vào Quân tiên phong chợt lóe trong đầu tôi, làm tôi đột nhiên thông suốt.
“Thưa bà,” tôi mở miệng hỏi, “Cho cháu mạo muội hỏi chút, có phải viên đá cháu mang tới đã biến thành một chiếc nhẫn bạc không?”
“Đúng thế”. Trong mắt bà lộ vẻ ngạc nhiên, “Nhưng…”
“Cháu có một chiếc nhẫn tương tự,” tôi giải thích, “Cá nhân cháu từng biến nó từ viên đá màu bạc thành nhẫn”.
“Người trẻ tuổi như cháu không nên có nó”. Bà có chút nghi hoặc nói, “Bên ngoài chiếc nhẫn của cháu khắc chữ gì?”
“Bên ngoài không khắc chữ”. Tôi nói “Hình như để không”.
“Vậy thì không hề tầm thường,” bà nhìn chăm chú tay phải mình, bỗng nhiên quay sang nhìn tôi, “Sau khi biến hóa thông thường đều có tên”.
“Nhưng mặt trong của nó có khắc chữ,” tôi nói, “Là ‘mặt nạ linh hồn’, cháu tình cờ có được”.
Bà nghe xong, cũng đứng thẳng lên giống tôi, tiến lên nắm chặt tay tôi, biểu hiện vô cùng kích động.
“Thật không ngờ là vào hôm nay”. Bà thấp giọng nói, “Ta những tưởng mình đã phụ lòng sự ủy thác của ông ấy——vậy mà cháu lại đứng trước mặt ta!”
Sau đó bà nhẹ nhàng thu tay về, khôi phục giọng điệu nói chuyện. Bà bảo tôi chờ tại chỗ, sau một lúc lâu đưa thêm cho tôi một tấm bản đồ bằng da cừu. Tôi mở ra nhìn, phát hiện bức tranh phía trên hình như là phác thảo của toàn bộ đại lục, gồm khu vực đông, tây cùng với vùng cực nam. Có hơn mười chấm tròn rải rác trên bản đồ, gần đó dùng chữ nhỏ viết các địa danh, có nơi còn dùng dấu sao đánh dấu hai lần.
Tôi không hiểu vì sao, nhìn về phía bà.
“Chiếc nhẫn kia không phải chiếc nhẫn tầm thường”. Bà nói với tôi, “Nó từng được chế tạo riêng cho mỗi một nhân viên thí nghiệm cao cấp, giống như là chứng minh thân phận có tác dụng “thẻ truy cập” vậy, quyền hạn của mỗi chiếc nhẫn lại khác nhau”.
“Quyền hạn?” Tôi hỏi.
Tôi đột nhiên nhớ lại căn nhà ở phố 29, việc không hiểu vì sao mở ra được cái tủ dưới bàn học của Giáo chủ.
“Quyền hạn mở cửa. Có thể là cửa của công trình kiến trúc, cũng có thể là cửa trong của vật phẩm bị niêm phong, toàn bộ do người chế tạo giới hạn”. Bà nói “Lúc Chen hai mươi tuổi từng may mắn cùng phòng với người sáng lập phòng thí nghiệm, tức là cộng sự với “Trí giả” đương thời. Trí giả đã cho ông ấy một thông tin: kết quả tiên đoán của ngài hiện ra một tin dữ. Tốc độ phát triển về phương diện nghiên cứu khoa học của Phổ quốc vượt xa cùng thế hệ, rất có khả năng phải nghênh đón một mùa đông vật cực tất phản (1). Đến lúc đó nghiên cứu của chúng ta sẽ rơi vào thung lũng, thậm chí sẽ xuất hiện tình huống thụt lùi, mọi người sẽ một lần nữa dừng lại không tiến lên tại vấn đề đã từng giãy dụa”
“Ví dụ như chiến tranh năm 796?”
“Đúng thế. Chiến tranh xảy ra sau cuộc đối thoại của họ. Chen nói với ta, vốn phòng thí nghiệm đã gần nghiên cứu ra một nhóm công cụ ma pháp, thuốc mới, đồ dùng tiện cho dân, dự định sau đó tập trung vào mấy xưởng chế tạo lớn, nhưng hầu hết trong số đó còn chưa ra đời, đã bị chiến hỏa xảy ra bất ngờ phá hủy. Ngoài ra còn thêm cả tổn thất của một nhóm nhân tài. Đó là thời điểm u ám nhất của phòng thí nghiệm. Vụ nổ năm 840 kia cũng thế——ta không biết toàn bộ tư liệu liên quan đến kế hoạch này có được cất giữ trong tòa nhà đó hay không, nhưng ta có thể khẳng định rằng, bọn họ đã đánh mất nhân tố quyết định của thành công chân chính”
Chuỗi mật mã, tôi nghĩ bụng.
“Đó quả thật là tiên đoán vô cùng mạnh mẽ”. Tôi nói.
“Đó là năng lực Trí giả đã có từ khi sinh ra. Ngài ấy nói với Chen, tiên đoán của ngài cũng không thập toàn thập mỹ, ngài cũng chẳng phải thần——Đáng tiếc trên đại lục vĩnh viễn chỉ có một vị Trí giả”. Bà thở dài nói, “Ngài không đành lòng nhìn thấy tình cảnh như thế xảy ra trong tương lại, vì vậy đã sớm bố trí sẵn một phương pháp cứu vãn: Ngài chế chiếc nhẫn quyền hạn của mình thành một loại công cụ ma pháp, khắc chữ ‘mặt nạ linh hồn’ bên trong nhẫn. Ngài ấy sẽ dùng cách của mình, để nó đi theo ‘vận mệnh’, cuối cùng rơi vào tay người khác. Ngài ấy bảo Chen nhớ kỹ những điều này, đồng thời nhờ ông ấy truyền đạt——Nếu như nhiều năm sau ông ấy tìm thấy người sở hữu chiếc nhẫn ấy thì hãy nói cho người đó: ‘Ngươi chính là một kẻ hủy diệt’”.
“Người này là cháu?” Tôi nghe mà trợn mắt ngoác mồm, “Cháu là một kẻ hủy diệt…trên phương diện gì?”
“Trí giả không tiết lộ nhiều hơn”. Bà lão nói, “Ngài để lại một tấm bản đồ cho cháu, bên trong là địa điểm ngài ấy cất giữ tài liệu lịch sử, ghi chép cùng với tư liệu quý giá của cổ nhân, còn có một số của cải nhất định. Những chỗ này chỉ có thể mở ra bằng chiếc nhẫn của ngài. Có thể xem đây như là một thỉnh cầu, ngài ấy hy vọng cháu giúp đỡ truyền bá những ghi chép kiến thức đó, để lĩnh vực nghiên cứu khoa học của toàn bộ đại lục đều có thể đạt được một vài tiến trình”.
Tôi rất muốn đồng ý thỉnh cầu này, nhưng chiếc nhẫn đã rời khỏi tay tôi từ lâu. Tôi không biết hiện giờ nó đang ở nơi nào trong Hội ma pháp, đã bị phát hiện bí mật ẩn giấu trong đó hay chưa. Tôi cân nhắc chốc lát, vẫn quyết định không nói tin chiếc nhẫn đã mất cho bà lão——tôi hạ quyết tâm phải tìm nó về.
“Cháu đồng ý với ông ấy”. Tôi nói, “Chờ đến khi chiến tranh kết thúc”.
“Cảm ơn cậu Vicente”. Bà lão mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa kính cách một lớp sương mờ, “Chỉ là không biết cuộc chiến lần này sẽ kéo dài bao lâu”.
Bà nói với tôi, theo tờ báo bà đọc, ba thành hướng tây bắc Gerundnan đã bị đánh chiếm, quân đội Phổ quốc đang xuôi xuống, tiến vào trạng thái giằng co với quân đồn trú của thành lớn nào đó, e rằng ít ngày nữa sẽ có kết quả. Việc ra vào biên giới vẫn rất chặt chẽ——cho dù thật sự được phép xuất cảnh, cũng phải làm thủ tục hơn một tháng.
“Vùng đất Vĩnh Dạ thì sao ạ?” Tôi hỏi, “Biên giới nơi đây có thủ vệ, nghe bảo mọi người cũng có thể băng qua nó tới Gerundnan——cháu có lý do phải đi qua”.
“Phải cân nhắc cẩn thận cách này”. Bà nói, “Nguồn gốc cái tên chính là chỗ đáng sợ của nó”.
Tuy nói thế, bà lại cố ý cho tôi biết một vài chi tiết sau khi tôi khăng khăng dò hỏi: nếu như đầm lầy ở vùng đất Vĩnh Dạ đều biến thành đất bằng, người đi qua ngắn nhất cũng phải mất ba ngày ba đêm. Ban đầu là hồ nước động, bọ hút máu, sau đấy là cây vuốt chim, dây leo ăn thịt người, bắt đầu từ nơi này thì không thể phi hành trên không trung. Cuối cùng là rừng khí độc, chỉ có một thời điểm nào đó mỗi ngày không khí mới khôi phục bình thường trong thời gian ngắn, tạo điệu kiện lao một mạch.
“Ta chỉ biết có nhiêu đó,” bà đứng ở cửa đưa cho tôi một chiếc la bàn, vuốt tóc tôi, thần thái mệt mỏi mà an tường, “Chúc cậu may mắn, Vicente”.
Chú thích:
(1) Vật cực tất phản “物极必反”: sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.