Đào Nguyệt

Chương 28:




Ánh trăng rọi bóng ảnh đơn bạc của thiếu niên lên thảm hoa dại ven đường. Nhìn thấy Thiên Đào hằng ngày lúc nào cũng vui cười hoạt bát nay lại bi thương thống khổ như vậy, lòng Lãnh Nguyệt nhói đau. Hắn đột ngột ôm chầm lấy thiếu niên, ôm rất chặt, cho đến khi hắn có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể mảnh mai kia, mùi hương đào hoa thoang thoảng dễ chịu, tất cả những cảm giác quen thuộc của người kia, Lãnh Nguyệt mới cảm thấy an lòng.
_ Đừng nói vậy, đừng nghĩ vậy. Thiên Đào, mỗi người được sinh ra đều có sứ mệnh riêng của mình. Thiên Đào, nếu ngươi không biết sứ mệnh của mình là gì, hãy cứ nghĩ là, ngươi sinh ra để được Lãnh Nguyệt ta yêu thương và bảo vệ là được.
Nam nhân khẽ nâng cầm thiếu niên, hạ một nụ hôn ôn nhu lên bạc thần hồng nhuận của cậu. Ảnh phản chiếu trên thảm hoa, vốn dĩ chỉ cô độc đơn bạc, nay đã hòa làm một với bóng hình cao lớn uy dũng của nam nhân.
_ Ta về thôi, trời trở lạnh rồi.
Nam nhân vẫn ôm chặt lấy thiếu niên, sải bước chậm rãi trở về Liễu cư trai. Khi họ đến nơi, tổng quản đã chờ trước cửa, cung kính cúi chào.
_ Chủ nhân, công tử đã về.
Lãnh Nguyệt khẽ nhíu mày, cước bộ nhanh hơn bước vào trong hoa viên. Hắn bất ngờ ôm lấy Thiên Đào nhảy xuống giếng, theo sau là Tổng quản Liễu gia. Hóa ra bên dưới giếng nước trong hoa viên, là lối vào của một mật thất bí mật được ngụy trang khéo léo. Đáy giếng là một hồ nước cạn, nhìn từ trên xuống dễ nhầm tưởng đây là một chiếc giếng nước bình thường. Nhưng khuất sau vách giếng là một cánh của đá lớn dẫn vào mật đạo, được thiết kế vô cùng tinh vi. Mật đạo kéo dài thông ra vô số những mật đạo khác, tạo thành một trận pháp ảo diệu biến hóa khôn cùng, là kẻ lạ đột nhập vào, e chỉ có con đường chết. Lãnh Nguyệt vẫn ôm chặt Thiên Đào đi mãi, cuối cùng cũng tới một căn phòng lớn, chính là mật đạo chính, nơi đã có hơn năm người đang chờ sẵn.
_ Đây là trụ sở chính của trạm tình báo thành Khải Minh của ta, Tiểu Đào, họ là những thuộc hạ trung thành nhất của ta, đã phục vụ ta cùng mẫu hậu từ nhiều thế hệ.
Năm hắc y nhân kia ngay lập tức quỳ xuống hành lễ, động tác nhẹ nhàng như có như không, rõ ràng đều là các kỳ tài cao thủ.
_ Đây là Sở Thiên Đào, từ nay mệnh lệnh của Thiên Đào cũng như của ta, trái lệnh Thiên Đào cũng là trái lệnh ta, bản điện hạ sẽ không tha thứ.
_ Tuân lệnh.
Thiên Đào thâm trầm nhìn qua năm hắc y nhân, thoáng qua cũng có thể nhận biết được hai người, là Ảnh nhất va Ảnh nhị.
_ Nguyệt, đây là mật thất mang tầm quan trọng, sao ngươi có thể dẫn ta đến? Hơn nữa còn giao quyền hành cho ta. Ngươi đã quá khinh suất rồi. Dù sao ta cũng chỉ biết ngươi hơn hai tháng thôi.
Lãnh Nguyệt cười vang, vui vẻ hôn lên trán ái nhân, thì thầm vào chiếc tai mềm mại trắng ngần kia.
_ Đào nhi đã đồng ý trở thành Thái tử phi của bản Điện hạ, thì đương nhiên những việc vặt như thế này phải biết đến chứ? Thiên đào, hãy vì ta mà sống tốt, cùng ta xây dựng giang sơn này, được không?
Thiên Đào ngẩn người, gò má đỏ ửng, khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Lãnh Nguyệt vui vẻ đặt Thiên Đào ngồi xuống ghế cạnh mình, rồi lướt mắt nhìn khắp lượt năm thuộc hạ.
_ Có tin tức gì từ kinh thành?
Một hắc y nhân vóc dáng thấp bé tiến lên, giọng nói trầm bổng trong trẻo cất lên khiến Thiên Đào vô cùng ngạc nhiên.
_ Hồng Khải Minh đã hành động. Hồng Thiên Bảo bị bắt, hiện đang trúng phải một loại độc kỳ lạ. Công chúa đã hoàn toàn bị khống chế, hoàng Thượng bệnh không hề tiến triển.
Lãnh Nguyệt nhíu mi, thâm trầm nhìn hắc y nhân kia.
_ Ảnh Thất, Hồng Thiên Bảo là trúng độc gì?
Hắc y nhân nhỏ bé lập tức dâng lên một chiếc bình sứ thanh ngọc.
_ Thuộc hạ vô năng, không xác định được, cũng không tìm được thuốc giải, chỉ có thể mang về được loại độc dược kia.
Lãnh Nguyệt nhận lấy chiếc lọ, lại nhìn Thiên Đào lúc này đang suy tư.
_ Nếu không còn việc gì, các ngươi lui hết đi.
_ Chúng thuộc hạ cáo lui.
Trong nháy mắt, năm bóng đen biến mất chớp nhoáng không một tiếng động.
_ Đào nhi, ngươi nghĩ sao?
Thiên Đào nhận lấy chiếc lọ kia, mở nắp ra thoáng ngửi, mi nhíu lại.
_ Dược này sẽ không gây chết người ngay lập tức, tuy nhiên mỗi ngày đến một thời điểm, độc sẽ lại phát tác, gây đau đớn kịch liệt. Nạn nhân nếu muốn vượt qua đau đớn, hàng ngày khi độc phát phải uống thêm một lượng độc tương thích. Cứ thế thời gian càng lâu, thời gian độc phát càng rút ngắn lại, độc dược đưa vào cơ thể lại càng nhiều hơn. Lâu ngày gây suy nhược cơ thể, chết vì kiệt sức.
Lãnh Nguyệt gõ nhịp trên mặt bàn, ánh mắt đen thăm thẳm như vũ trụ vô tận.
_ Tuy cách pha chế giải dược không khó, nhưng nguyên liệu lại vô cùng trân quý và hiếm có- Thiên Đào đặt chiếc lọ lên bàn, ánh mắt mang vẻ tự tin vô cùng- Cho ta một khoảng thời gian, nhất định sẽ tạo ra giải dược cho ngươi.
Nam nhân gật đầu,vui vẻ nhìn thiếu niên lúc này tâm trạng đã dần tốt hơn.
_ Đào nhi của ta, có Đào nhi bên cạnh, thật là điều may mắn nhất đời ta.
Thiên Đào cười, nụ cười nhẹ như cánh đào trôi theo gió. Nam nhân thương yêu vuốt ve mái tóc nguyệt sắc mềm mượt như tơ của cậu.
_ Thật ra kế hoạch của ta, đã được sắp đặt từ hai năm trước.- Giọng nói trầm ổn của nam nhân vang lên giữa mật thất thanh vắng.
_ Năm xưa, tình cờ ta điều tra được Hồng Khải Minh âm thầm gầy dựng binh quyền, ý đồ tạo phản vô cùng rõ ràng, cần phải xét tội diệt trừ. Song lúc bấy giờ, Hồng Khải Minh đã sở hữu một đội quân hùng hậu. Muốn đối phó với hắn, buộc phải có binh quyền ngang ngửa hoặc hơn. Ta đã nghĩ tới hai đại quân, một là Bạch giáp quân uy mãnh của Khải Minh thành, và Sở Thiên Ngự Binh vô địch thiên hạ. Nếu ta nắm giữ được hai đại quân này, chắc hẳn sẽ nắm được phần thắng. Nhưng trong Thiên hạ này, người có khả năng thuyết phục Sở Thiên hoàng Sở Kiệt cho mượn Sở Thiên Ngự binh, e chỉ có mẫu hậu của ta- Quỳnh hoa hoàng hậu. Ngay khi Phụ hoàng ta bị ám sát, ta lập tức mang mẫu hậu cùng long thai đến Sở thiên quốc lánh nạn. Nhưng ta lại không ngờ trong tay đồng minh của Hồng Khải Minh- Thất hoàng tử Lãnh Anh lại có Bách quỷ dạ hành. Bách quỷ rất mạnh, ta buộc lòng phải tách ra đánh lạc hướng bảo vệ mẫu hậu, lại không ngờ tới sự liều lĩnh của mình suýt khiến ta mất mạng. May mắn gặp Đào nhi cứu giúp, có thể vừa trị thương vừa ẩn thân khỏi sự truy sát của Hồng Khải Minh cùng Lãnh Anh, duy trì kế hoạch, thống nhất binh quyền.
Thiên Đào mở to mắt hoa đào xinh đẹp nhìn Lãnh Nguyệt. Ra đó là nguyên do nó gặp Nguyệt Nguyệt.
_ Ra vậy, Nguyệt Nguyệt quả nhiên không làm bản quân thất vọng. Vậy cho dù không có chuyện của Tiểu Bạch, Nguyệt cũng nắm chắc cách thao túng Bạch giáp quân của Hồng Thiên Xích?
_ Ân, kế hoạch đã hoàn hảo, nhưng có thêm Tiểu Bạch, mọi chuyện sẽ càng thú vị hơn, Ha, Tiểu Đào chỉ cần yên tâm tìm cách điều chế giải dược. Có được giải dược, kế hoạch của ta sẽ càng dễ dàng thực hiện.
Thiên Đào tươi cười gật đầu. Lãnh Nguyệt cũng mỉm cười, ngắm nhìn thiếu niên xinh đẹp mà hắn yêu thương nhất. Đúng vậy, nếu không có Thiên Đào, có lẽ hắn đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.