Đạo Ngụy Dị Tiên

Chương 24: Vơ Vét





Nếu đã muốn đi ra ngoài, đương nhiên Lý Hỏa Vượng phải áp chế ảo giác xuất hiện một lần nữa, nếu không thì mình sẽ bị ở xen kẽ giữa ảo giác và hiện thực, làm chuyện gì cũng làm không được.Muốn áp chế được ảo giác, thì Hắc Thái Tuế mà Đan Dương Tử nuôi chính là điểm mấu chốt.Lúc đoàn người đi đến hang động đó thì dừng lại, bọn họ thấy Hắc Thái Tuế lại có thể từ trong hắc đỉnh bò ra ngoài, đây chính là lần đầu tiên họ thấy hình dạng chân chính của Hắc Thái Tuế.Đó là một cơ thể to lớn trơn trượt nhơm nhớp màu đen dính đầy chất nhầy, vật bao phủ lên người nó ban đầu nhìn tưởng là lông, nhưng sau khi kiểm tra tỉ mỉ liền phát hiện đó là một loại xúc tu thon dài màu tối mọc lên rậm rạp, hoặc là một loại tơ mỏng chưa thành thục.Toàn thân giống như một con sâu khổng lồ tự phồng lên xẹp xuống.Trên thân thể mập mạp lại mọc ra mấy cái miệng nhúc nhích theo, trong đó phun ra mùi hôi thối khiến người ta phải buồn nôn.Một màn này dọa cho mọi người đều sợ hãi, tay chân bọn họ mềm nhũn, cơ hồ muốn xoay người chạy trốn.Nhưng mà Lý Hỏa Vượng lại nhạy bén nhận ra có một chút gì đó bất thường, Hắc Thái Tuế này đã nhỏ đi một vòng, hơn nữa phía dưới người nó còn không ngừng chảy ra chất lỏng màu đen."Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ mạng của nó và Đan Dương Tử có tương liên?" Trong lòng Lý Hỏa Vượng cảm thấy nặng nề.Nghĩ đến đây, cậu nhanh chóng chạy ra ngoài, đợi sau khi cậu quay lại, thì trong tay cậu đã ôm theo một ít hài cốt của Đan Dương Tử.Lý Hỏa Vượng lao đến bên cạnh của con Hắc Thái Tuế, quỳ một chân trên đất, ra sức ôm đống thịt nhão đang nhúc nhích vào trong lòng, đem hài cốt trong tay nhét vào những khe hở trên người con Hắc Thái Tuế.Lý Hỏa Vượng không nhét vào hết, càng nhét vào thì nước đen trên người của nó chảy ra càng nhiều, thân thể nó càng khô héo nhỏ lại.Lúc này vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng càng lo lắng, giống như nằm trong ngực mình không phải là con quái vật màu đen nhúc nhích vặn vẹo, mà là đứa con đang bị bệnh của mình.Cậu giữ hai bên Hắc Thái Tuế một cách đầy lo lắng, nhẹ nhàng đung đưa.

"Này này này, ngươi đừng làm ta sợ nha, nếu ngươi chết thì ta phải làm sao?!"Hắc Thái Tuế không có bất kì phản ứng nào, trên thân thể nó không có bộ phận nào có dấu hiệu nhúc nhích nữa.Mắt thấy Hắc Thái Tuế càng ngày càng nhỏ, Lý Hỏa Vượng đột nhiên nổi khùng, mở miệng dùng hết sức cắn vào người Hắc Thái Tuế.Động tác đột ngột này của Lý Hỏa Vượng thật khiến bọn Bạch Linh Miểu mọi người cảm thấy chết khiếp, bọn họ chỉ có thể đứng yên tại chỗ, nhìn Lý sư huynh cả người đầy máu đang ôm quái vậy ngoe nguẩy cắn xé từng miếng lớn.Trong mắt bọn họ, so với Hắc Thái Tuế, Lý Hỏa Vượng lúc này càng giống quái vật hơn.Cẩu Đản nhích lại gần Triệu Ngũ nói nhỏ:"Nếu không...chúng ta chia nhau ra đi thôi, ở chung một chỗ với hắn, ta e rằng khi ngủ, hắn ăn ta mất."Trong ánh mắt mọi người nhìn Lý Hỏa Vượng bắt đầu nhiều hơn một tia khiếp sợ.Thịt của Hắc Thái Tuế sau khi ép lại càng chặt, Lý Hỏa Vượng bắt đầu cảm thấy như mình đang gặm lốp xe.Nhưng lúc này cậu không để ý nhiều như vậy, từng miếng từng miếng lớn nuốt xuống, nhưng cho dù cậu ăn nhiều hơn nữa, cũng không đuổi kịp tốc độ tự tan ra của Hắc Thái Tuế, không bao lâu, trong ngực Lý Hỏa Vượng chỉ còn lại một lớp da đen."Ấy, Lý sư huynh, huynh ăn no chưa? Ăn no rồi chúng ta có thể xuất phát không?" Cẩu Oa hỏi lấy lòng.Lý Hỏa Vượng thương xót ném miếng da vừa tanh vừa thối ở trong tay xuống đất, cậu cũng không biết lần này có thể chống được bao nhiêu thời gian, chỉ hy vọng trong thời gian ảo giác xuất hiện, tìm được con Hắc Thái Tuế khác, hoặc là tìm được biện pháp khác."Ta đi thay đồ cái." Mấy thứ còn lại trên cơ bản không có giá trị gì, về phần cái gì công pháp bí tịch các loại thì cũng đừng nghĩ, Đan Dương Tử căn bản không biết chữ.Lý Hỏa Vượng cởi đạo bào nhớp nhúa trên người ra, sau khi đổi một bộ đạo bào màu xanh mới tinh đột nhiên cảm giác toàn thân khoan khoái nhẹ nhàng.Lý Hỏa Vượng thay quần áo xong thì mang mọi người vừa đi ra cửa vừa giải thích với người khác tại sao mình làm như vậy.Sau khi hiểu được Lý Hỏa Vượng muốn nhờ vào thịt của Hắc Thái Tuế để áp chế ảo giác của mình, cuối cùng nỗi lo lắng trong lòng của bọn họ cũng tiêu tan."Haizzz, thì ra chuyện là như vậy, ta còn cho rằng Lý sư huynh đây bị đói bụng chứ!" Cẩu Oa ở bên cạnh nói chêm chọc cười, vui cười xoa dịu bầu không khí.Cứ đi tới đi tới, bên cạnh đường hầm có một ngã rẽ mới, Lý Hỏa Vượng như ma xui quỷ khiến mà ngừng lại, cuối con đường hầm này là nơi ở của Đan Dương Tử.

Có nên vào nhìn xem ba vị sư huynh đánh đến đâu rồi không?"Tuy không muốn quan tâm bọn họ chó cắn cho, nhưng nếu như có thể, cậu không muốn lại xuất hiện một Đan Dương Tử mới nữa."Đi, qua đó xem một chút." Lý Hỏa Vượng mang theo một đám yếu đuối bệnh tật tàn phế đi qua bên đó.Khi đến trước cửa, Lý Hỏa Vượng thấy cánh cửa mình mới vừa đóng hồi nãy không hề có người mở ra, điều này chứng minh bên trong không có người đi ra."Sư huynh, các người đánh xong chưa? Chúng ta đi thôi." Lý Hỏa Vượng hướng vào trong phòng cất giọng hô lên.Sau khi đợi nửa điểm cũng không có động tỉnh, Lý Hỏa Vượng đẩy cửa ra, mùi máu tanh gay mũi đập vào mặt, một bàn tay đầm đìa máu tươi hiện ra trước mặt mọi người.Ánh mắt mọi người đều dời về phía trước, một màn còn đầy máu tanh hơn xuất hiện trước mặt mọi người.
Huyền Nguyên đã chết, hơn nữa còn chết rất thảm.
Thân thể cơ hồ bị kiếm chém thành hai nửa.Trường Nhân cũng chết rồi, là bị người khác dùng kiếm từ phía sau đâm chết, Huyền Nguyên tu luyện bùa chú chứ không phải tu kiếm, có khả năng động thủ chỉ có huynh đệ của hắn, Trường Minh.Mà người sống sót cuối cùng là Trường Minh thì tình huống cũng không được tốt, trên người hắn bị một sợi dây đen bằng mấy đồng tiền xuyên từ trước ra sau, treo cả người hắn lên trên tường, xem ra hình như hắn đã kích phát bẫy rập đề phòng của Đan Dương Tử.Trường Minh không có chết, hai mắt của hắn đầy d*c vọng nhìn chằm chằm vào cái gọi là thiên thư thành tiên."Khục khục.....khục ~" Thấy Lý Hỏa Vượng tiến vào, Trường Minh ở trên tường tựa như muốn nói cái gì, nhưng có một đồng tiền đã cắt đứt khí quản của hắn hoàn toàn, khiến cho hắn cái gì cũng không nói được.Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh hắn, nhìn hắn cười cười, cuối xuống cầm cây kiếm trong tay hắn lên.Sau khi một tay ra sức múa máy mấy cái, Lý Hỏa Vượng nói với Trường Minh: "Kiếm tốt, xem ra sư huynh tạm thời không dùng được thanh kiếm này rồi, vậy sư đệ dùng trước.""Tuy sư đệ không phải là kiếm tu, nhưng ra ngoài thì trong tay có vũ khí dù sao cũng tốt hơn là chỉ có tay không.

Sư huynh, ngươi nói có đúng không?"Trường Minh ý đồ dùng ánh mắt ra hiệu cái gì đó, nhưng rất hiển nhiên là Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không hiểu được.Lý Hỏa Vượng cầm lên vỏ kiếm trên người Trường Nhân đã chết, bỏ thanh kiếm vào rồi đeo lên lưng.Sau đó là tiết mục chính quan trọng nhất, thiên thư.Lý Hỏa Vượng xoay người đi đến "cuốn" thiên thư lúc này đã không có gì bảo hộ.Cũng đúng lúc này, Trường Minh đột nhiên giãy giụa kịch liệt, theo sự giãy giụa của hắn, mấy đồng tiền trên sợi dây đen càng ngập sâu vào, sau khi giãy giụa mấy cái, quang mang trong mắt nhanh chóng ảm đạm xuống."Lý sư huynh, Trường Minh sư huynh hắn chết rồi." Cẩu Oa trừng to mắt kinh ngạc nói.Lý Hỏa Vượng nhìn cái gọi là thiên thư trước mắt, nhẹ nhàng than một hơi, cái thứ không biết từ đâu đến này, vậy mà đã có bao nhiêu người vì nó mà chết.Lý Hỏa Vượng đưa đầu đến gần hơn một chút, quan sát một cách tỉ mỉ, lần này so với lần bị Đan Dương Tử uy hiếp còn nghiêm túc hơn.Nhưng cậu xem tới xem lui mấy lần, vẫn như cũ cảm thấy đây chỉ là một bản kinh văn mà thôi, vừa đoán vừa nói bừa, đây cơ hồ chỉ là một bản kinh văn khuyên người hướng thiện.Lý Hỏa Vượng lùi về sau một bước, kế đến một tay vươn ra sau chầm chậm rút kiếm ra, "Keng" một tiếng, trường kiếm chém sắt như chém bùn nặng nề chém vào phiến đá khắc đầy kinh văn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.