Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ

Chương 61:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Mộ phần đầy rẫy bẫy rập, hai cậu chỉ là người bình thường, nên càng phải cẩn thận hơn gấp đôi.
Hành lang chất đầy những hài cốt, có những thây khô xử lý thành công, nhưng có những thây khô không được xử lý tốt, vẫn thối rữa, tạo nên một mùi hôi thối gay mũi tràn ngập cả khu vực.
Ngô Hải bịt mũi, nói: “Cậu nghĩ những hài cốt này là của ai?”
“Nếu theo mấy văn tự kia viết, thì mấy người này chắc là người tộc Bắc Hồ Man, bị chém giết sau đó treo trong mộ này, không được về đất, không thối rữa, không được chết già.”
“Không được chết già……” Cụm từ này làm Ngô Hải nhớ đến một chuyện khác, “Này cậu nhớ mấy truyền thuyết lan truyền lúc người ta khai quật Định Lăng mấy chục năm trước không?”
“Ý cậu là …. mấy truyền thuyết…..  Định Lăng…… nguyền rủa phải không?”
“Đúng rồi, khoảng năm năm mươi mấy, ba quan quách gỗ trinh nam của Vạn Lịch đế và hai Hoàng Hậu bị ném xuống khe núi, sau đó người dân gần đó tìm được, thấy khối gỗ tuy mục nát bên ngoài nhưng chỉnh lại một chút thì cũng thành một cái quan tài rất đẹp, thế là trưa hôm đó họ tranh nhau ra kéo về. Nghe kể rằng, có một đôi vợ chồng già nhờ thợ sửa khối gỗ này thành quan tài để dành cho hậu sự. Thì sau khi quan tài đầu tiên vừa làm xong, bà lão duỗi chân quy thiên; còn ông lão thì cái quan tài thứ hai làm xong ông ta cũng đi đời nhà ma, nghe nói cũng chưa đến một tháng.”
Chuyện này Đàm Trình cũng có nghe nói, những năm 50 60 xã hội biến động rất nhiều, Định lăng là Lăng hoàng đế nguyên vẹn khai quật được khi ấy. Khi phong trào ‘Phá tứ cựu’ nổi lên, những thanh niên không hiểu chuyện đã đem hài cốt Vạn Lịch đế và Hoàng Hậu ra đốt cháy để đấu tố. Người ta kể rằng hôm đó mưa to, tro của thi cốt cũng chảy đi mất hết…. Sau đó người ta còn tiếp tục muốn khai quật thêm các lăng nhà Hán, Đường, Thanh…… Nhưng nhờ Trịnh Chấn Đạt và Hạ Nãi gửi thư lên Viện Quốc Vụ, thỉnh cầu dừng lại hoạt động này. Sau khi báo cáo đến tai Chu Ân Lai, Viện Quốc Vụ mới nhanh chóng phát lệnh xuống “Đình chỉ mọi hoạt động khai quật lăng tẩm hoàng đế”, nên mới may mắn thoát được những kiếp nạn nữa. Và không được khai quật Lăng hoàng đế khi chưa có chỉ thị đã trở thành một chính sách kéo dài cho đến ngày nay….
Tuy Đàm Trình giờ đã tin trên đời có quỷ quái, nhưng dạng lời nguyền thế này cậu vẫn thấy nó không hợp lý……
“Hai ông bà kia cũng lớn tuổi, nên chuyện này chắc là trùng hợp thôi.”
“Ừm, cái này nói lý vẫn được nhưng còn chuyện thứ hai thì khó hiểu thật sự.” Ngô Hải ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tôi nghe nói năm tháng sau, sau khi nhân viên công xã dọn dẹp và vứt bỏ quan tài, thì một thôn dân ở xung quanh đó thấy những mảnh gỗ trinh nam là gỗ tốt, nên cùng với vợ kéo về nhà, đóng lại thành hai cái tủ, đặt trong phòng khách. Một ngày nọ, hai vợ chồng kết thúc công việc về nhà thì không thấy bốn đứa trẻ đâu, tìm khắp nhà không thấy, rồi khi quay lại phòng khách, họ bỗng nhiên phát hiện trước cái tủ có bốn đôi dép nhỏ. Họ vội vàng mở cánh tủ ra thì thấy bốn đứa trẻ đang chèn sát nhau, tắt thở từ lâu. Ngón tay đứa nào cũng rớm máu, trên vách tủ đầy vết ngón tay cào xước. Công an địa phương sau khi phân tích tỉ mỉ nguyên nhân cái chết thì đưa ra kết luận: “chết do ngạt thở, thiếu oxy.” 
Sau khi bốn đứa trẻ chết, cặp vợ chồng này lại sinh thêm bốn người con, trong đó chỉ có một bé trai. Cậu con trai độc nhất này vừa tốt nghiệp trung học phổ thông không lâu thì một đêm yên tĩnh,  cậu bé tử vong trong tình trạng nằm sấp trên tủ…. Nghe bảo nguyên nhân cái chết là ngộ độc carbon monoxit (khí CO) sinh ra khi đốt than đá.”
“Giờ cậu kể chuyện này để làm gì? Có quỷ ma hay không cậu với tôi cũng biết rồi còn gì, giờ cậu vẫn nghi ngờ à?” Đàm Trình nhìn Ngô Hải, thở dài: “Cậu cũng thật là…mỗi đứng trong đây thôi cũng đủ sởn tóc gáy rồi, còn kể thêm truyền thuyết kinh dị.”
“Tôi không có nghi ngờ, tôi chỉ muốn khẳng định thêm sự tồn tại của ma quỷ thôi.” Nhìn hài cốt không được chết già trước mặt, Ngô Hải như tê cóng cả người, “Nhưng mà tự nhiên tôi nghĩ, cậu với tôi xuống đây thế này có khi nào cũng bị nguyền rủa không? Người ta đã an nghỉ, chúng ta còn tự tiện xông vào lãnh địa của họ, quấy nhiễu sự an bình của người chết?”
Quấy nhiễu sự an bình của người chết? Cũng có thể xem là như vậy. Công việc của bọn cậu, cũng giống như Túc Cảnh Mặc nói, quật mộ tổ tiên trên danh nghĩa khảo cổ…… Theo lý mà nói, là không có đạo đức…..
Nhưng chẳng lẽ dừng lại? Không làm khảo cổ nữa? Không đi quấy rầy người đã khuất?
Nghĩ đến Túc Cảnh Mặc, ngay lập tức Đàm Trình liền lắc đầu,. Muốn cậu không được quấy rầy Túc Cảnh Mặc, muốn cậu không thể gặp y nữa…… Cậu không làm được.
Đối vói Túc Cảnh Mặc đã chết đi hơn một ngàn năm này, Đàm Trình cậu không chỉ có quấy nhiễu, còn tự tiện đặt tình cảm lên y, thậm chí còn là tình cảm rất sâu nặng! Cậu…… muốn có được tình cảm từ người này, muốn ôm lấy Túc Cảnh Mặc, hôn y, cùng với y hòa vào làm một…
Gần như là điên cuồng.
Đàm Trình hít sâu một hơi, cụp mắt xuống,
“Nhưng mà muốn biết lịch sử, muốn biết tài nghệ của người xưa, và những thành tựu huy hoàng thì chỉ có thể làm như vậy.”
“Đúng là như vậy……” Ngô Hải lắc đầu, không nói chuyện nữa.
Ngô Hải không nói, Đàm Trình cũng không muốn nói tiếp, không có tiếng người nói chuyện, hành lang càng thêm vẻ âm u.
Đàm Trình chậm rãi bước sâu vào hành lang, vòng sáng từ đèn pin theo cử động tay đung đưa qua lại, trong mộ rất yên ắng, im lặng đến không có một tiếng gió, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy những tiếng giọt nước tí ta tí tách ở đâu đó…… Và tiếng bước chân của cả hai trên nền đất.
Ánh sáng từ đèn pin không thể chiếu đi xa, hành lang rất dài, sâu bên trong càng tối om om không thể thấy rõ được gì. Quẹo qua vài khúc cua, rõ ràng chẳng nhìn thấy gì, nhưng Đàm Trình vẫn chăm chú nhìn về phía trước, giống như sợ sẽ có một con ác quỷ nào đó nhảy xổ ra từ góc tối.
Chụp ảnh kỹ lưỡng rồi, Ngô Hải cất máy ảnh, hít một hơi thật sâu.
“Đàm Trình, cậu….cậu có cảm thấy hình như hơi khó thở không?”
Càng đi sâu vào trong, hô hấp càng khó khăn, giống như có cái gì đang bóp lấy cổ. Ngô Hải xoa xoa yết hầu, nhưng vẫn thấy khó thở như cũ.
“Không chỉ khó thở….mà hình như còn nóng nữa.”  Khàn giọng nói, Đàm Trình nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện cái gì bất thường.
Không có quỷ hồn, trong hành lang cũng không có sự cố gì, rõ ràng nãy ở cửa hành lang hít thở cũng bình thường, không khí cũng lưu thông…..
Nhưng tại sao đi đến đây lại có cảm giác thiếu oxy?
Nghĩ đến đây, cậu giữ chặt Ngô Hải, “Thôi đừng tiến lên nữa tôi sợ phía trước có vấn đề.”
Ngô Hải cũng định như vậy. Ngừng bước, cậu ta hỏi: “Trong bản vẽ của cậu có đề cập đến hiện tượng này không?”
Đàm Trình định gật nhưng sau lại lắc đầu, “Nóng thì chỉ có thể do lửa. Trong bản vẽ có ghi người ta bôi phốt pho lên vách tường, nếu không cẩn thận ma xát vào, nó sẽ bốc cháy. Người đột nhập không bị thiêu chết thì cũng chết ngạt do thiếu oxy. Nhưng mà ở đây không có ánh lửa…… Nếu phốt pho cháy nó cũng sẽ có mùi…..” Nói tới đây Đàm Trình đột nhiên dừng lại, không đúng, hành lang nồng nặc mùi xác chết, không thể ngửi ra được mùi gì khác.
Đàm Trình vội vàng nói: “Cứ quay về cái đã rồi tính sau.”
“Mẹ nó, nóng như cái lồng hấp vậy.” Mộ thất vốn lạnh lẽo lại dần nóng lên, Ngô Hải mắng một câu, cởi áo khoác ra, “Ừm, trước mắt cứ quay lại đã.” Vừa dứt lời, Ngô Hải quay đầu lại, đập vào mắt là cảnh tượng khiến cậu ta như chết trân tại chỗ.
Một phiến tường phía sau đột nhiên bốc cháy dữ dội, khói trắng cuồn cuộn, sáng lóa cả hành lang đen ngòm. Ngọn lửa cực nhanh cháy lan theo vách tường đạo mộ. 
“Má nó cái gì vậy?! Sao lại tự nhiên cháy!”
Ngọn lửa lan ra với tốc độ chóng mặt, bén lửa lên những xác khô và vải mục, nhấn chìm đường lui trong biển lửa!
Đàm Trình thụt lui vài bước, hai mắt mở to nhìn lửa lớn tràn lên, đất nện dưới chân cũng bén lửa, tản một mùi gay mũi khó ngửi đặc trưng của sulfur dioxide, cậu kinh ngạc la lên:
“Dưới…dưới đất không phải đất nện…. Mà là lưu huỳnh và phốt pho đỏ!” (*)
(*) Sulfur dioxide ( SO2): Đốt cháy lưu huỳnh trong kk ra SO2, mùi hắc
Phốt pho đỏ: Đoạn này chắc tác giả nhầm sang phốt pho trắng vì Phốt pho đỏ không bốc cháy ở nhiệt độ dưới 250oC. Phốt pho đỏ dùng như một chất chống cháy, còn phốt pho trắng để ở nhiệt độ bình thường nó cũng bắt lửa, còn dùng để chế tạo bom. pp trắng cháy ra mùi tỏi. 
Đất nện: một loại đất trộn phấn, vôi hoặc sỏi, có độ rắn để xây tường và nền móng.
Trơ mắt nhìn ngọn lửa càng lúc càng dữ dội, bên dưới ‘đất nện’ lại đặt thêm rất nhiều củi khô. Đàm Trình càng kinh hoàng. Ngọn lửa vờn quanh vật bắt cháy, thè những cái lưỡi dài nhảy múa như một con yêu quái, rồi há to cái mồm nóng rực phả khói dày đặc một mùi thối đặc trưng, rít gào liên tục. Tựa như cả đất trời cũng phải nổ tung vì con quái thú rực lửa này.
Đường quay về đã bị lửa lớn chặn lại, Ngô Hải rống lên một câu, rồi túm Đàm Trình chạy tiếp sâu vào trong hành lang.
Phía trước cũng treo rất nhiều thây khô, trong lúc hoảng hốt cũng không biết mình va quẹt vào đâu. Nhác thấy Ngô Hải vừa quẹt vào một thây khô, tóc cậu ta bị bén lửa cháy xém một chút, Đàm Trình kêu lên: “Ngô Hải đừng động vào mấy xác khô này! Có khi nó cũng bị bôi phốt pho đó!”
“Má ơi!” Phía sau lưng nổ ‘đùng’ một tiếng, một ngọn lửa phóng ra bén một ít lên người Ngô Hải. Cậu ta vội vàng đập đập dập lửa trên người, nổi giận mắng: “Con mẹ nó! Để một đống lưu huỳnh phốt pho thế này không sợ nó nổ banh cả cái mộ à?!”
Hành lang nhỏ dài uốn lượn, bốn góc đoạn hành lang được sơn màu đỏ thành những cây cột, xen kẽ những mái vòm hình cung cũng được vẽ như thế. Trong mái vòm cung đặt một cái giá đỡ vũ khí rất to, chạy qua mái vòm kế tiếp thì có hai đội quân danh dự. Lửa lớn thế này, khi nó táp qua chắc chắn sẽ phá hủy tất cả. (*)
(*)

Nếu không ra khỏi hành lang này thì chốc nữa lửa nổ mạnh cậu và Ngô Hải chắc chắn sẽ chết!
Chạy mãi cuối cùng cũng đến cuối hành lang, trong tầm mắt dần xuất hiện một cánh cổng địa cung bằng đã cẩm thạch giống như đúc với công địa cung của Túc Cảnh Mặc, trên mái cửa cẩm thạch khắc hai con quái thú hung mãnh đáng sợ nhe nanh trợn mắt, không phải tượng thần thú Đào Ngột thù còn là con gì nữa….
Nếu giống cửa địa cung của Túc Cảnh Mặc thì chắc chắn sẽ có chốt khóa đồng bên dưới, khoan bàn đến chuyện có cung tên bắn lén hay không, sức cậu và Ngô Hải cũng không thể đẩy vào.
Mộ của Túc Cảnh Mặc lúc đầu là hai cánh cửa kia tự động mở ra, sau đó thì y tự mở, Đàm Trình mới có thể thoải mái vào mộ thất.
Trước mặt là cửa đá sừng sững, phía sau là lửa lớn, không thể tiến cũng chẳng thể lui!
“Làm sao bây giờ?”
Lửa lớn phả nơi nóng rát lên da thịt, trong không gian kín mà cháy lớn, càng làm không khí vốn đã chẳng bao nhiêu càng thiếu hụt. 
“Lửa không cháy được lâu đâu, hết không khí nó sẽ tự tắt……. nhưng mà trước lúc đó thì chúng ta cũng ngạt thở chết luôn rồi.”
Cố gắng thở từng hơi khó khăn, ngọn lửa sau lưng vẫn chưa có dấu hiệu nhỏ lại, ánh sáng chói lóa bao trùm cả không gian.
Đàm Trình lau cái trán đã mướt mồ hôi: “Không được, không được, không thể đứng đây mãi, Đứng đây một hồi sẽ chết hết!” Cậu lắc đầu, tay trái siết chặt ngọc bội Túc Cảnh Mặc cho, nhìn mặt đất gồ lên, Đàm Trình biết cổng đá đóng sâu xuống lòng đất. Công cụ cả hai mang theo không thể đào vòng qua cổng đá này.
Thiếu Oxy làm Ngô Hải dựa lưng vào cổng đá chậm rãi trượt xuống, nhìn Đàm Trình đang nghiên cứu cánh cổng, thều thào nói:
“Đàm Trình…… Đủ rồi, hai chúng ta không thể mở được cánh cổng này đâu…..” Tuy nói như vậy, nhưng vẫn chưa đến giây phút cuối cùng, ai lại có thể buông tay?
Hành lang đầy đủ ánh sáng, Ngô Hải nhìn xung quanh cũng đã thấy được vài thứ…
Thiếu oxy làm đầu óc quay cuồng, hơi nóng của lửa cũng làm cảnh vật nhìn như vặn vẹo, nhưng giờ phút này, Ngô Hải lại có thể nghĩ ra thứ lúc thanh tỉnh cậu ta không hề nghĩ tới.
“Đàm Trình….. tôi đang nghĩ…… Khụ khụ…… nếu bọn trộm mộ biết lăng mộ này, cũng biết đi theo hành lang chính rất nguy hiểm…… Vậy sao bọn chúng không đào một cái hang khác từ hướng khác thông thẳng vào cửa mộ thất này, tránh những cái bẫy đó?”
Nói xong, Ngô Hải đột nhiên nở nụ cười.
Thấy ánh mắt Ngô Hải nhìn đăm đăm ra phía sau vai Đàm Trình, cậu giật giật mí mắt quay đầu lại nhìn, và hiểu ngay lời Ngô Hải nói.
Cả hai không kiềm được nhìn nhau nở nụ cười
“Thật đúng đắn khi rủ cậu theo.”

Tính ra mộ của Pi sà đằm thắm hơn nhiều nhỉ, ko có hiệu ứng cháy nổ hoành tráng như phim bom tấn Hollywood thế này =]]]] 
Mà hên là cái hành lang này ko đặt bẫy chông nữa á chứ ko chắc ỉa trong quần =]]]]

À còn chuyện khai quật mộ Định Lăng tui có để cập đến vụ này khi lấy ảnh của cuộc khai quật này chú thích tường kim cương mấy chương đầu rồi á. Giờ tui kể tóm tắt thêm.
Văn hóa truyền thống cho rằng, đào mộ phần tổ tiên người khác sẽ bị báo ứng. Nhưng từ sau năm 1949 khi Đảng cộng sản Trung Quốc lên và truyền bá thuyết vô Thần thì những quan niệm như trên bị coi là “phong kiến mê tín“. thế là họ phê chuẩn cho khai quật rất nhiều lăng mộ của vua chúa, mà thực ra như đi phá hoại, thì người ta ra tay với Định Lăng (lăng mộ hoàng đế Vạn Lịch thời nhà Minh). Lúc khai quật không biết bảo tồn gì cả, họ gần như là đập phá các bức tường kim cương xông vào, làm không khí tràn vào hư hết toàn bộ các bức bích họa luôn. Mà lúc đó họ cũng chỉ chăm chăm vào vàng bạc châu báu thôi chứ ko care mấy đồ văn hóa thế này á. Xong lăng của người ta, đi cải tạo lại làm viện bảo tàng. Bóc xác vua và hoàng hậu ra khỏi quan tài, rồi….vứt luôn cái quan tài xuống núi vì thấy nó cũ bẩn như rác….
Xong dân nhặt được thì bị như trên kia kể.  
Khoảng 10 năm sau khi khai quật thì dấy lên phong trào đấu tố. Thế là hơn 400 người “hồng vệ bịnh’ xông vào bảo tàng lôi thi cốt của và hoàng hậu, cùng tất cả tranh vẽ tài liệu liên quan đem ra giữa sân đốt cháy hoàn toàn để ‘thực hiện cách mạng văn hóa giai cấp vô sản.”  
Giờ Định Lăng toàn đồ phục chế thôi, phá không còn sót lại gì.
Không phải vua nước mình mà đọc còn xót thật sự… Thay đổi chế độ lúc nào cũng gây ra hậu quả nặng nề. Tác giả cũng không dám viết ra chữ đấu tố đâu, (bả viết chữ đấu với 1 kí tự latin =]]) chắc do mạng TG nó gắt. Nói chứ mới giải phóng bên mình đấu tố cũng chết oan rất nhiều tiểu tư sản có công với cách mạng rồi, nhưng ít nhất chẳng ai dám nghĩ đến chuyện đụng vào vua chúa á chứ không chắc tui khóc ra máu mất….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.