Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ

Chương 55:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Trong sách cổ “Sơn Hải Kinh”, “Hoài Nam Tử”, thần thú thượng cổ có đến hơn mười loại quái thú như Bạch Trạch, Quỳ, Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Đào Ngột, Giải Trĩ, Hống, Trọng Minh Điểu, Tất Phương, Thao Thiết, Phì Phì, Chư Kiền, Hỗn Độn, Khánh Kị, Thanh Long….
Truyền thuyết về Đào Ngột nguyên bản chỉ là sự sợ sợ hãi ghét bỏ kẻ ác mà vẽ nên. Trong “tứ đại hung thú’, Đào Ngột là hóa thân của ‘Cổn’, tức con trai của Chuyên Húc, kiêu ngạo hung tàn, thường xuyên làm loạn, sau khi chết hóa thành oán khí, oán khí này có hình dạng ‘dáng to như hổ, lông dài hai thước, chân hùm mặt người, đuôi dài một trượng tám thước, nhiễu loạn Tây hoang’, dân gian gọi là Đào Ngột.
Thú cốt trong mộ Túc Cảnh Mặc chính là xương cốt của con Đào Ngột này, cũng là thứ trăm ngàn năm nay người người muốn cướp đoạt.
Đào Ngột hung mãnh, hiểm ác, nhưng cũng có năng lực phi phàm, truyền thuyết kể lại, nếu nghiền xương của nó ra uống có thể trường sinh bất tử. Sống chết có số, nhưng có quá nhiều người không muốn tuân theo số mệnh, chỉ muốn sống thật lâu, càng lâu càng tốt. Trường sinh bất tử tự cổ chí kim lại càng khiến bao nhiêu người thèm khát có được
Nhưng Đào Ngột chỉ có một, mà xương của nó lại rơi rụng khắp nơi trên thế giới, mấy ngàn năm tới không ai có thể nhặt được hoàn chỉnh. (chắc do mấy mảnh khác văng qua Mỹ) 
Ngay cả Ngột Cốt trong mộ thất của Túc Cảnh Mặc cũng chỉ là một phần mà thôi……
Nghĩ đến lúc sinh thời, vì Ngột Cốt mà dẫn đến nhiều chuyện xảy ra, Túc Cảnh Mặc cười khẽ: “Sinh tử có số, có những thứ vốn là của ngươi, nhưng có những thứ vốn trời cao không cho ngươi, cứ mãi tranh đoạt cũng có ích lợi gì?”
Nói đến đó, trước mắt thoảng qua cảnh Đàm Trình ngày ấy cười hỏi y, cậu sắp chết rồi phải không, Túc Cảnh Mặc than thầm: “Sống lâu cũng không phải là chuyện tốt……”
Nói xong, Tức Cảnh Mặc quay sang Khúc Chí Văn: “Nếu muốn tìm Giang Ba, trẫm có thể làm gì?”
“Giang Ba tính ra đã chết năm tháng, nhưng so oán quỷ vài trăm năm ở đây, anh ta hẳn vẫn còn hơi thở của người sống. Bệ hạ giờ cũng là quỷ hồn, có lẽ Người không chú ý, nhưng quỷ hồn đã ở trên dương gian hơn ngàn năm như Người, dù không tu luyện, cũng vẫn có thể cảm giác được sự khác biệt thời gian của các oán hồn.”
Gật gật đầu, Tức Cảnh Mặc nhớ oán quỷ ngày ấy đi theo muốn giết Đàm Trình trong mộ thất ắt hẳn là Giang Ba. Đúng là oán quỷ kia khác biệt với các oán quỷ khác, hắn còn mang theo hơi thở người sống, vẫn còn một chút ký ức.Lúc chém đứt cánh tay hắn, quỷ hồn kia chợt tỉnh, nhận ra Đàm Trình thì vội vàng chạy trốn.
Chỉ là……
“Đúng là có thể cảm nhận được bất đồng khi vừa mới chết, chỉ là đã qua một khoảng thời gian rồi, hơi thở sự sống từ hồn phách của hắn đã tan đi từ lâu.Trẫm sợ không thể phân biệt được.”
Khúc Chí Văn biết là do Túc Cảnh Mặc trong mộ đa số thời gian chỉ trầm miên trong thạch quan, dù quỷ khí rất nhiều nhưng cảm giác e là chỉ bằng với những oán hồn vừa chết mấy năm. Cậu nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Trong mộ ước chừng có khoảng bao nhiêu quỷ hồn?”
“Khoảng bảy tám trăm, lần trước bọn trộm mộ kia đã diệt không ít.”
“Trong mộ này tôi không thể làm phép được,nhưng mà tôi có thể làm một trận phép trợ giúp, giúp bệ hạ gia tăng cảm giác với quỷ quái, đến lúc đó ngài chắc có thể xác định được trí Giang Ba, quỷ quái có thể xuyên tường, nấp trong vách đá, cũng có thể nấp trong dưới nền đất, đến lúc đó chỉ biết nhờ đến điện hạ.”
Nói đoạn, Khúc Chí Văn cắn ngón tay, nhỏ máu xuống mặt đất, lấy sáu cây nhang trong ba lô ra định bật lửa, lại phát hiện trong Đại Mộ này nhang không thể cháy được, “A, xem ra nhang cũng có linh tính, không dám cháy trong mộ này luôn.”
Lắc lắc đầu, Khúc Chí Văn cất nhang vào lại trong balo, chỉ lấy ra hai lá bùa nhúng vào một ly rượu, rồi nhỏ máu của mình vào ly rượu ấy, chờ lá bùa và máu cùng tan hoàn toàn trong rượu, Khúc Chí Văn rất nhanh hất rượu lên bốn góc mộ, “Khu mộ rất mạnh, bùa máu của tôi chỉ có thể duy trì được 15 phút và không thể sử dụng lại lần hai, hy vọng người tìm được Giang Ba sớm.”
Túc Cảnh Mặc nhìn góc mộ ướt đẫm rượu và bùa máu, “Nếu có thể giúp trẫm phân biệt Giang Ba trong bọn oán quỷ, mười lăm phút là đủ rồi.”
Khúc Chí Văn gật đầu, rồi nhanh chóng ra khỏi Đại Mộ, ngồi xếp bằng bên ngoài mộ, niệm chú trong miệng, thoáng chốc bốn góc mộ lấp lánh lên ánh sáng.
Túc Cảnh Mặc trong mộ cũng nhắm mắt khi ánh sáng lóe lên.
Màn đêm buông xuống, bóng đêm bao phủ núi rừng yên tĩnh, rõ ràng không có gió, nhưng những nhánh cây lại rung lên xào xạc một cách đáng sợ.
Quả nhiên như lời Khúc Chí Văn, y chợt phân biệt rất rõ ràng những oán quỷ trong mộ, mà oán quỷ chết đi gần đây nhất, là dưới đất khoảng 5m phía đông mộ thất.
Hồn phách xuyên qua đất cảm giác rất kỳ lạ, nhưng Túc Cảnh Mặc theo thói quen phớt lờ cảm giác khó chịu mà đi sâu xuống. Quỷ hồn ở đây không chỉ có Giang Ba, nhưng những quỷ hồn này nhác thấy y thì như thấy cái gì đó kinh khủng lắm, đua nhau chạy trốn, Giang Ba cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà anh ta có trốn thế nào, cuối cùng cũng bị Túc Cảnh Mặc túm tóc ném lên địa cung.
Túc Cảnh Mặc liếc quỷ hồn thiếu mất một cánh tay, miệng chảy những thứ gì đó đen đặc, chán ghét nhích xa ra một chút.
Lúc Khúc Chí Văn quay lại địa cung, cậu phát hiện quỷ hồn của Giang Ba cực kỳ sợ Túc Cảnh Mặc, run rẩy muốn chạy trốn, nhưng bị Túc Cảnh Mặc dùng kiếm ghim xuống đất không thể chạy đi đâu……
“Đúng là ai Người cũng không nương tay …… Chẳng biết Đàm Trình thích Người chỗ nào…..” (em Văn à =]]])
Khúc Chí Văn nói rất nhỏ, nhưng Túc Cảnh Mặc là quỷ hồn, sao không nghe thấy được?
Y nhíu mày nhưng cũng không biết phải phản bác thế nào, đành làm lơ.
“Giang Ba đã không còn ý thức, bị chết oan uổng hóa thành oán quỷ rồi, ngươi còn muốn hỏi như thế nào?” Vừa nói, Túc Cảnh Mặc vừa rút thanh kiếm cắm trên sàn nhà ra tra lại vào bao kiếm.
Nhưng khi rút kiếm lên, tay Túc Cảnh Mặc chợt run rẩy..
“Keengg…….”
Kiếm rơi xuống nền đá cẩm thạch trắng phát ra âm thanh chói tai, Một sự bất an chợt ập đến, làm Túc Cảnh Mặc thay đổi sắc mặt. Thế gian này, có liên kết với y, chỉ có Đàm Trình……
Đàm Trình, chỉ sợ đã xảy ra chuyện gì thật rồi……
Đôi tay vô thức run lên bần bật. Túc Cảnh Mặc vội vàng siết chặt nắm tay, giấu trong cổ áo to rộng, chậm chậm dạo bước trong mộ thất, chỉ là bước chân cũng không thể đạm nhiên như mọi ngày…….
Núi hang hổ rất hiểm trở, dưới chân núi không hề bằng phẳng, rõ ràng không phải địa hình Karst ở Tây nam, nhưng núi này lại có những tảng đá lởm chởm đâm đầy trên khe núi.
(*) Karst (địa hình cácxtơ): hiện tượng phong hóa đặc trưng của những miền núi đá vôi bị nước chảy xói mòn. 

Men lên sườn núi, đi một lát thì đến một mặt cỏ trống trải, đối diện mặt cỏ có một vách đá khổng lồ mọc dựng trên sườn núi. Vách đá cao như một tòa nhà cao tầng chọc trời cheo leo như chực chờ sụp xuống đè lấy tất cả mọi người. Trên vách đá có viết gì đó, nhưng mưa gió đã bong ra từng mảng màu xám, không còn nhìn rõ. Hai bên vách đá mọc những cây sồi bản địa và cây nhựa ruồi, rễ bám len lỏi trong những kẽ nứt của đá để hấp thu chất dinh dưỡng. Những cái cây chơi vơi khi gió lay động nom như những chiếc lông chim trên mũ sắt của chiến binh, càng làm vách đá thêm chết chóc đáng sợ.
(*) chắc vách karst ntn:

Đi đến nửa sườn núi, chúng dẫn cậu và Ngô Hải xuống sâu vào khu rừng trước mặt không trèo lên nữa, hướng này đón nắng nhiều nên cây cối rậm rạp hơn bên kia. 
Cỏ dại tum tùm che lấp một con đường mòn nhỏ, đi khoảng 30 phút, một con đường nhỏ lót đá phiến thành những bậc thang cũ mèm xuất hiện trước mặt họ.
“Trước đây có đường mòn lên núi sao?”
Đường Kiệt đi bên cạnh Đàm Trình gật gật đầu, “Chắc là nó có khi người ta xây lăng mộ này.”
Đàm Trình nhìn lên núi theo hướng con đường mòn, nhưng đường núi bị cây cối che lấp không thấy được gì.
“Sao các người biết ngọn núi này là đại mộ?”
“Ở đây bao nhiêu đời, không biết cũng khó.” Gã trung niên móc trong túi ra một điếu thuốc châm lửa, thô bạo rít mấy hơi, “Đây là núi nhà Đường tụi tao, gia phả viết rất kỹ càng, nên thứ trong núi đương nhiên là của tụi tao.”
“Mấy người biết ở đây chôn cất ai không? Là hoàng đế nào?” Đàm Trình nói đến nơi này, làm bộ nghi hoặc nói: “Mộ này khoét núi để xây, chắc là mộ triều nhà Đường? Hay là lăng mộ vương tôn công tử nào?”
“Mày coi bộ học cũng nhiều đó,nhưng mà tiếc quá, lăng mộ này không phải Hoàng đế hay Vương gia triều Đường!” Gã trung niên thấy  Đàm Trình nói sai, xùy xùy nhạo báng: “Đi theo lão già Lý Quốc Hiền thật mẹ nó chả học được gì? Cái gì mà khoét núi xây mộ thì chắc là triều Đường, mẹ, mày không biết triều Hán cũng xây mộ như thế sao?”
Đàm Trình cũng không bực, chỉ  khẽ thở dài một hơi, “Mộ này sợ mấy người cũng không biết rõ đâu, mấy người chưa vào đó bao giờ mà?”
“*** mẹ, nghĩ sao bố mày không biết?”Tên đầu trọc phun một bãi nước bọt, mắng, “Không ai rành cái mộ này hơn tụi tao đâu! Trên gia phải viết là Đại Tự, nhưng mà tao nghĩ viết sai rồi, cái mộ này là thời Nam Bắc triều, nhà Bắc Tề mới đúng!” 
Nhưng mà vừa dứt lời, gã trung niên bên kia đã vứt điếu thuốc, giơ tay tát vào cái đầu trọc của hắn: “Thằng này lắm mồm, không tự nhìn lại cái đầu trọc mày đi. Bị cảnh sát túm bao nhiêu lần còn chưa khôn ra? Bớt tranh cãi thì chết à?”
“Chú Hai, chú nói vậy là sao, hai thằng này dù gì chả chết, chú sợ cái gì? Tui chỉ ghét hai thằng nhãi đọc được dăm ba quyển sách thì tỏ vẻ ta đây, khinh thường người khác thôi! Đại học chính quy thì sao? Mẹ nó đến kiến thức cơ bản cũng không biết!”
Đàm Trình liếc nhìn tên đầu trọc, không nói nữa, cũng không tiếp tục hỏi, cái muốn biết cậu đã biết rồi, bọn chúng biết Đại Tự, gia phả ghi như thế, vậy thì họ nhà Đường này chỉ có thể là….
Người giữ mộ của Hoàng lăng 
Hoàng đế thời cổ, khi tại vị sẽ bắt đầu cho xây dựng lăng mộ của mình, sau đó bỏ chút thuế ruộng, dời một phần dân cư đến khu lăng mộ sinh sống, để thứ nhất là làm lăng mộ không bị cô tịch, nơi đế vương sau khi chết không quạnh quẽ, thứ hai là những người này ngày sau đó có thể trở thành người giữ mộ cho lăng mộ Hoàng gia, đời đời bảo vệ cho lăng tẩm. Đàm Trình đã gặp qua rất nhiều người giữ mộ, những người này sinh sống xung quanh lăng mộ nhiều thế hệ cho đến tận bây giờ.
Thời gian chuyển dời, cũng có những người đã không còn nhớ được thân phận lúc trước, thời hiện đại này cũng rất ít nhà còn nhớ tổ tiên mình đã từng là người giữ mộ…….
Mà nhà họ Đường này lại càng không rõ ràng đoạn lịch sử đó, nghĩ là gia phả viết sai rồi…….
Tên đầu trọc vừa bị chú Hai của hắn bạt đầu, đang sôi máu thì quay lại thấy Đàm Trình hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến hắn, chỉ đăm chiêu như đang suy nghĩ gì.
“Ê, mày có nghe tao nói gì không đó?!”
Hắn càng nhìn Đàm Trình càng thấy ngứa mắt, trước khi đến nơi, tên đầu trọc vung dao rựa lên định chém Đàm Trình.
Vốn dĩ đang trong vòng vây của bọn trộm mộ, Đàm Trình luôn cảnh giác ở mức độ cao nhất. Vóc dáng cậu cao nhưng phản ứng cũng không chậm, cậu nhanh chóng lách người trước khi con dao chém xuống, nhác thấy không xa là đường hầm bị đào đến bung bét, còn có công cụ bày biện sẵn bên trong, cậu mừng thầm trong lòng, liếc mắt sang đường bậc thang lên núi, Đàm Trình đột nhiên giật phăng con dao rựa, co chân đạp tên đầu trọc xuống. Vốn đường núi này kê bậc thang đá rất dốc, không có chỗ thoải, nên từ lưng chừng núi cao ngất, tên đầu trọc lăn lông lốc xuống những bậc thang!!!
“Chạy!” trước khi bọn trộm mộ còn chưa kịp phản ứng, Đàm Trình đã túm lấy cánh tay Ngô Hải chạy thật nhanh vào đường hầm trước mặt.
Lúc bọn trộm mộ tỉnh táo lại, Đàm Trình và Ngô Hải đã chạy được đến giữa đường hầm,
“Con mẹ nó!” Gã trung niên tức giận hăm he trước cửa đường hầm, “Tại trong mộ nguy hiểm thôi, chứ không tao cũng vào túm hai đứa mày ra lột da rồi!”
“Tụi mày còn chưa chạy xuống xem thằng quý tử họ Đường kia lăn được mấy vòng rồi?! Tao đứng đây canh, một lát chúng nó cũng phải chui ra thôi!”
Bọn trộm mộ bên ngoài tức giận thế nào Đàm Trình và Ngô Hải không biết, hai cậu cũng không quan tâm.
Cái đường hầm này đào từ chỗ cao chúc xuống, cả hai men theo đường hầm trượt xuống. Nhác thấy gần đến cửa động, Đàm Trình dang hai chân chống lên vách đường hầm, ngăn để không quá đà rơi vào mộ, Ngô Hải phía sau cũng vội vàng chống tay lên thành hầm.
“Sao vậy?” Ngô Hải phóng thấp giọng hỏi: “Phía trước là cửa đường hầm rồi à?”
“Ừm.” Đàm Trình nói, móc ra một cái đèn pin nhỏ soi ra phía trước. Nương theo ánh sáng leo lét, Đàm Trình cẩn thận quan sát cấu tạo trên dưới,
Tường xây bằng đất nâu đỏ, hai bên sườn có bích hoạ, phía dưới thông đạo (*) dài và khá hẹp.
(*) Nói sao nhỉ, cái thông đạo này trong mộ luôn, là như hành lang của khu mộ ý, dẫn vào phòng mộ chính chứ ko phải đường tự đào nha.

“Có thấy gì không?”
“Chúng ta hình như đang ở chếch phía trên mộ, lăng mộ này xây cao, cũng khoảng ba mét, chốc nữa nhảy xuống nên cẩn thận.”
Nói, Đàm Trình cất đèn pin, nghĩ nghĩ một lúc, cậu duỗi tay đào mấy tảng đá trên vách đường hầm nén thử xuống thông đạo, lẳng lặng chờ xem có phản ứng gì không. Đợi một phút đồng hồ cũng không có động tĩnh, Đàm Trình thở nhẹ một hơi, cởi ba lô đựng thức ăn đưa cho Ngô Hải phía sau:
“Mấy tên đó không dám vào đây, chắc chắn trong đây có rất nhiều bẫy rập. Chuyện này là tại tôi kéo cậu xuống nước. Tôi nhảy xuống trước, nếu không sao thì cậu nhảy xuống. Nếu có ……thì cậu cứ ở yên trên đây, tôi tin Khương Bình là cảnh sát giỏi, anh ta sẽ tìm thấy chúng ta.”
“Cậu mẹ nó….” Ngô Hải còn chưa dứt lời, Đàm Trình đã rút hai chân chống về, nhảy xuống thông đạo.
Ngừng thở, Ngô Hải nghe được tiếng Đàm Trình rơi xuống đất, vội vàng hạ giọng hỏi: “Sao rồi?”
“Vẫn ok!” Đàm Trình lấy đèn pin ra huơ huơ: “Hay cậu đừng xuống, ở đây không sao mà không biết bên trong còn có bẫy gì không.”
“Mẹ nó cậu đang nói gì khó nghe vậy!” Ngô Hải gầm nhẹ, ngay sau đó cũng buông tay ra, nhảy xuống theo.
Thấy Ngô Hải cũng nhảy xuống theo, Đàm Trình liền cười nói: “Ra là câu không muốn sống nữa.”
“Cậu cũng thế còn gì?” Trừng mắt nhìn Đàm Trình, Ngô Hải lấy đèn pin trong ba lô ra, “Tội cũng muốn biết chuyện Đại Tự này là như thế nào, giờ đáp án đang ở trước mắt, sao tôi lui được? Huống chi……”
Nghĩ đến bọn trộm mộ nói Lý Quốc Hiền hại chết mấy người, còn cả án mạng mười năm trước…… Ngô Hải hít sâu một hơi, “Không chỉ mình cậu muốn biết chân tướng những ‘tai nạn’ gần đây.”
Đàm Trình thở hắt ra, “Cậu tin lời mấy tên đó sao?”
“Còn cậu thì sao?” Ngồi xổm trên mặt đất lấy trong ba lô ra một ít dụng cụ, Ngô Hải ngẩng đầu nhìn Đàm Trình: “Cậu cũng tin chứ gì? Cậu cũng từng nói với tôi và Trương Tuấn đừng quá tin Lý Quốc Hiền……”
“Chuyện bọn chúng nói tôi không tin hoàn toàn, tuy là Lý Quốc Hiền có vấn đề, nhưng tôi không nghĩ ông ta giống như bọn chúng nói..”
“Vậy à.” Ngô Hải lấy dụng cụ cần thiết ra, thấy Đàm Trình lại đi lôi giấy bút trong balo ra, Ngô Hải hoang mang: “Ủa cậu làm gì vậy? Lấy giấy bút ra làm gì, viết di thư để lại đây à?”
Mảnh giấy Đàm Trình lấy ra là bản vẽ Túc Cảnh Mặc vẽ cho cậu vị trí và thiết kế các bẫy rập thường thấy trong lăng mộ Đại Tự, nhưng tự nhiên nghe Ngô Hải đột nhiên nói như thế, Đàm Trình ngẩn người.
Phụt cười ra tiếng, cậu nói: “Ngô Hải à, lúc trước còn cậu là người thẳng thắng, làm việc quá nghiêm túc, nói chuyện cũng không biết uyển chuyển, không ngờ cậu cũng biết nói giỡn đó?”
Ngô Hải dạo này rất hay đi với Trương Tuấn, chắc là bị Trương Tuấn lây rồi.
“Ai nói giỡn với cậu!”
Ngô Hải nghe Đàm Trình nói cũng không nhịn được nở nụ cười, ngồi xổm bên cạnh Đàm Trình: “Hay hai chúng ta cứ viết di thư sẵn đi, nhỡ có gì thì cũng còn có cái gửi về cho cha mẹ.”
Đàm Trình khụ khụ hai tiếng, hắng giọng gật đầu nói: “Cũng đúng, ai biết trước mặt là cái gì?”
Nói đoạn, Đàm Trình lấy ra sổ tay, lật đến trang cuối, suy nghĩ rất lâu mới hạ bút viết.
Vốn là một câu nói đùa, nhưng giờ thật sự viết, trong lòng vẫn cảm thấy hụt hẫng. Đàm Trình nhìn Ngô Hải cũng lôi sổ tay ra viết viết, cười hỏi: “Cậu viết gì thế?”
“Tự xem đi, cũng không có gì bí mật.”
Đàm Trình nhìn Ngô Hải viết đến hai câu, cha mẹ đừng quá đau lòng, con xin lỗi cha mẹ’ một hồi lâu mới hỏi:
“Tài khoản ngân hàng với mật mã đâu?”
“Cha mẹ tôi biết mà.” Nói đến đây, Ngô Hải nghiêng đầu dùng đèn pin chiếu vào sổ tay của Đàm Trình nhìn cậu viết. Nhìn đến câu cuối cùng, Ngô Hải ngẩn người, “ Túc Cảnh Mặc là……”
Đàm Trình cười cười, không trả lời, chỉ khép lại sổ tay, nhét sổ lại ngay ngắn vào balo, sau đó mở ra bản vẽ lúc này.
Ngô Hải nương theo ánh đèn nhìn bản đồ Đàm Trình vừa mở, khi thấy rõ trên đó viết gì, não bộ Ngô Hải như mất đi khả năng kiểm soát hành động, đứng ngây người như hóa đá nhìn trân trân bản đồ trên tay Đàm Trình.
Từng nét bút lông rất đẹp, tường tận giải thích những nơi có thể bố trí bẫy rập ẩn trong lăng mộ, tuy không quá cụ thể, nhưng cũng chỉ được cách tránh né, cùng với cách tránh để không kích hoạt bẫy.
“Cái này…. là…….!”
Đàm Trình nhìn vào vị trí các bẫy rập, lại quan sát hình dáng khu mộ này. Cậu lấy la bàn trong balo ra vừa xem hướng đông tây nam vừa đối chiếu với bản vẽ.
Thông đạo này có độ dốc xấp xỉ 280 độ từ nam đến bắc. Nó rộng khoảng bốn mét, cao ba mét, dài theo chiều ngang … Đàm Trình kiểm tra trực quan khoảng cách giữa hai bên của ngôi mộ, tối thiểu phải là 30 mét. Từ lối vào lăng mộ về phía đông, có những bức tượng binh lính danh dự mặc áo giáp, khoác chiến bào đứng hai bên. Đằng sau những binh sĩ danh dự là bức họa Thanh Long và bối cảnh tường thành, lầu gác. Tường thành có góc hình vuông, lầu gác nằm ở phía nam của bức tường. Bên trong thành có rất nhiều tượng binh lính đang làm động tác xông lên. Các bức bích họa trên phía tường mặt Tây bắc cửa lăng mộ, ngoài Thanh Long, Bạch Hổ, còn có bích họa long phượng phi thăng (bay về trời).
Túc Cảnh Mặc viết, từ chỗ bắt đầu của mộ đạo, mỗi năm mét sẽ đặt một ‘trạm kiểm soát’, chạm vào bất kỳ thứ gì, mộ đạo sẽ nghiêng xuống, sàn mộ bóng loáng không thể bắt lấy thứ gì, nên khi sụp xuống người đột nhập sẽ bị lăn xuống phía dưới hầm cắm sẵn những gai đồng sắc lẻm chổng ngược, ngã xuống chắc chắn sẽ bị đâm chết……
Đàm Trình vội vàng dặn dò Ngô Hải, “Ngô Hải, cậu lại đây nhìn nè, lăng lộ Đại tự cách năm mét sẽ có đặt ‘trạm kiểm soát’ đụng vào linh tinh sẽ kích hoạt bẫy rập.  Nãy chúng ta cũng may không nhảy xuống ngay chỗ trạm này.”
Ngô Hải nhìn này bản vẽ, cố gắng kiềm chế sự kinh ngạc, hỏi: “Cái bản đồ này cậu lấy ở đâu vậy? Tin được không? Này là giấy thời nay, chắc không phải lấy ra từ trong khu mộ kia rồi?”
Nói đến đây, Ngô Hải hỏi, “Đàm Trình cậu cũng đừng bảo trong khu mộ kia có bích đồ này, tuy rằng cái hôm vào tôi không quan sát kỹ, nhưng ít nhất tôi cũng biết trong đó không có vẽ bích đồ các cơ quan ám khí.”
Hơn nữa, bản đồ này vẽ bằng bút lông, Ngô Hải từng học thư pháp nên biết, chữ Đàm Trình viết bằng bút kim bút bi cũng khá đẹp, nhưng bản vẽ viết bằng bút lông như thế này Đàm Trình không thể nào tự viết được….
Ngô Hải hỏi ra như thế, là ý không muốn nghe Đàm Trình trả lời có lệ nữa Cụp mắt hồi lâu, Đàm Trình mới chậm rãi nói,
“Đây là, một người tôi gặp trong mộ, vẽ lại cho tôi…..” Có những chuyện đến bây giờ cũng không cần phải che giấu nữa, Đàm Trình khẽ cười nói: “Ở trong đại mộ kia tôi gặp được một người, người đó nói cho tôi rất nhiều thứ, ngay cả chuyện ở Bình Dao Sơn Tây có Hoàng lăng Đại tự….. Cũng là người đó nói cho tôi.”
Trong mộ gặp một người? Ngô Hải sẽ không ngu như vậy, vào mộ thì làm gì gặp người, chắc chắn là…….
“‘Người’ đó là quỷ hồn phải không?”
“Chuyện này không quan trọng.” Nói Đàm Trình nhặt bản vẽ đứng lên, nhìn Ngô Hải lắc lắc đầu, “Giờ không phải là lúc nói chuyện này. Mình tiếp tục tiến lên, hay đứng ở đây?”
Ngô Hải nhìn nhìn bản đồ trong tay Đàm Trình, trầm ngâm một lúc lâu mới hỏi: “Bản đồ này đáng tin không?”
“Có, tôi tin người đó.”
“Vậy còn chờ gì nữa, đương nhiên là tiến lên rồi. Chỗ này hẻo lánh quá, cứ chờ ở đây chắc đến lúc chúng ta chết đói, Khương Bình cũng không tìm thấy. Còn ra ngoài thì bọn trộm mộ kia đang chờ sẵn, nãy cậu cũng nghe bọn chúng hăm dọa sẽ lột ra chúng ta ra rồi còn gì? Có tiến lên phía trước thì dù chết cũng không tiếc nuối.”
“Cũng không chắc chắn sẽ chết mà.” Đàm Trình nở nụ cười, “Tôi chưa muốn chết, Tết năm nay tôi còn muốn về quê thăm bố mẹ, thuận đường thăm bố mẹ Trương Khải Thạc luôn.” Nói đến đây, Đàm Trình cười nói: “Chưa tìm hiểu được gì mà đã chết, Trương Khải Thạc dưới đó sẽ chém tôi mất.”
Hơn nữa……Cậu còn chưa biết vì sao Đại Tự biến mất, mà cậu đã hứa với Túc Cảnh Mặc sẽ tìm hiểu……
Nghĩ đến Túc Cảnh Mặc bị phần mộ kia giam cầm hơn một ngàn năm, tim Đàm Trình lại chợt đau. Cậu còn muốn giúp Túc Cảnh Mặc ra khỏi đại mộ đó, mà giờ lại chết đi dễ dàng thế. Sau này Túc Cảnh Mặc sẽ phải một mình trong khu mộ…
Một ngàn năm……
Hai ngàn năm……
Ba ngàn năm……
Mãi mãi chỉ có thể quanh quẩn ở cái nơi tù túng kia, không thể sinh cũng chẳng thể diệt…..
Mà Đàm Trình cậu kiếp sau, sẽ quên đi mất hình bóng này…..
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng như vậy thôi, tim Đàm Trình đã đau đến không thở được. Cậu chưa từng có cảm giác như vậy với bất kỳ ai khác. Cho đến khi gặp Túc Cảnh Mặc, cậu mới nhận ra, có đôi khi, cậu không đau lòng vì bản thân mình, mà là sẽ vì người nọ, không muốn y cô độc, không muốn y mãi nở nụ cười gượng ép.
Thích Túc Cảnh Mặc ở điểm nào, Đàm Trình cũng không rõ. Càng ngày cậu càng thích Túc Cảnh Mặc hơn, hay theo như lời y nói, sau vài năm tình cảm sẽ phai nhạt, Đàm Trình cũng không biết.
Cái duy nhất cậu biết bây giờ, là khi cậu nhìn những biểu cảm sinh động của Túc Cảnh Mặc với khoa học kỹ thuật hiện nay và chợt nảy sinh suy nghĩ ‘Nếu được ở bên cạnh người này mãi mãi, sẽ rất hạnh phúc’, cậu đã thật sự yêu lấy con người này rồi. Cậu trân trọng một người, muốn một người, thật sự rất muốn có một người. Lần đầu tiên, Đàm Trình muốn Túc Cảnh Mặc mãi mãi ở bên cạnh mình…..
Nhắm hai mắt che dấu sự đau đớn sắp tuôn trào, Đàm Trình bình tĩnh nói.
“Tôi sẽ không chết, nhất định sẽ không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.