Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ

Chương 51:




Chuyển ngữ: Andrew Pastel
“Ừm….khoảng bao lâu anh áng chừng được không.” Đàm Trình ướm hỏi Đường Kiệt.
“Không biết mà….tui biết tui nói rồi. nhà Đường tụi tui có gia phả, nhưng mà viết có 2 300 năm đổ lại thôi, trước đó không có. Nghe ông bà nói hồi đó chỗ này có hỏa hoạn nên cháy hết trơn rồi.”
Ngô Hải bên cạnh nói tiếp: “Vậy chắc anh Đường quen thuộc địa hình chỗ này lắm nhỉ? Chúng em định đi khảo sát tiếp, nhưng không quan đường núi ở đây, sợ đi lạc, nên không biết có thể nhờ anh dẫn đường được không?.”
“Ừmmm…… Tui quen thì quen thật, nhưng mà…….”
Ngô Hải thấy Đường Kiệt do do dự dự, nghĩ chắc hắn sợ mất một ngày đi làm, Ngô Hải liền cười nói: “Chúng em có thể biếu anh một chút phí dẫn đường, cũng không làm anh phí một ngày làm công đâu ạ.”
Nghe Ngô Hải nói như vậy, Đường Kiệt ngay lập tức vui tươi hớn hở híp mắt cười, “Phí gì, ừm, mà…… cũng được.”
Thấy Đường Kiệt đồng ý, ba người lại chạm ly, nhấp một ngụm rượu trắng. Tán gẫu một lúc, Đàm Trình giả vờ như như lơ đãng hỏi: “Em đến đây thấy phong cảnh non xanh nước biếc, không khí cũng trong lành, mà sao không thấy ai đến du lịch vậy nhỉ?”
“Ha ha, non xanh nước biết thật, nhưng mà sơn thôn đẹp cũng nhiều lắm, làm gì đến lượt thôn tụi tui khai phá chứ.”
Nghe Đường Kiệt nói, Đàm Trình gật đầu, “Cũng phải, giờ hạng lục khai phá du lịch của nhà nước phải yêu cầu có khung cảnh đặc sắc, nếu không thì cũng phải có cổ thành, cung điện, lăng mộ gì đó.”
Đường Kiệt nhìn Đàm Trình, thở dài: “Nhưng mà chẳng có gì. Núi non gì cũng quá bình thường.”
“Đúng vậy, nếu bên này có ngọn núi nào hình dáng đặc sắc thì tốt rồi.”
“Ừm……” Đường Kiệt uống rượu hơi nhiều, đầu óc bắt đầu mơ màng, híp mắt nói: “Cũng không phải không có, nhưng mà không đặc sắc mấy. Sau lưng thôn tụi tui, đi qua mấy ngọn núi, có một ngọn núi trông rất giống một con cọp, nhưng mà, dạng núi này chỗ nào chả có, không quá đặc biệt.”
Vừa dứt lời, hai mắt Đàm Trình gần như sáng lên, “Nghe anh nói em muốn đi xem quá.” Nhìn nhìn đồng hồ, Đàm Trình thấy cũng đã bốn giờ chiều, cũng không còn sớm, nên nói tiếp: “Vậy mai anh dẫn chúng em đến đó được không.”
Đường Kiệt lắc lắc cái đầu hơi xoay mòng mòng, cố gắng chớp mắt, “Mấy cậu muốn đi à? Chỗ đó khá xa mà chỉ có thể đi bộ thôi đó.”
“Vâng, không sao ạ. Dù gì kì nghỉ cũng còn dài.”
Đường Kiệt nhìn Đàm Trình, cũng vui vẻ theo: “Cũng được, sáng mai các cậu tới đây,  tui dẫn mấy cậu đi.”
Lên hẹn xong, Đàm Trình và Ngô Hải cũng quay về nhà nghỉ ở Bình Dao chờ sáng mai.
Khi cả hai vừa rời đi, mẹ Đường Kiệt liền ra khỏi phòng chất vấn hắn: “Mai mày định dẫn hai đứa kia lên núi thật à? Mày có phải không biết…….”
“Aizzz! Là người ta muốn đi mà? Với cả còn trả tiền cho con nữa, sao con từ chối được?” Đường Kiệt tuy mặt vẫn đỏ vì rượu, nhưng khi hắn nói câu này trông lại rát tỉnh táo…….
Dân quê đều thức dậy rất sớm, lúc Đàm Trình và Ngô Hải tới thôn, Đường Kiệt đã chuẩn bị xong, đang ngồi chờ cả hai.
“Chỗ đó khá xa, đi cũng tốn ba bốn giờ, hai cậu có đem đồ ăn trưa không. Không đem thì để tui kêu vợ nướng cho hai cái bánh?”
“Cảm ơn nhưng chắc không cần đâu ạ. Chúng em có mang theo bánh mì.”
“Mang theo thật à? Vậy tui kệ hai cậu á nha.” Đường Kiệt nói, cầm lấy túi nilon đựng bánh nướng vợ đưa, “Xuất phát thôi, đi sớm về sớm.”
Đường Kiệt nói xa đúng thật không có nói ngoa. Đi men theo con sông, trèo qua hai cái núi, Đường Kiệt mới quay lại nói cho hai cậu muốn mệt xỉu phia sau là chỉ mới được nửa đường thôi.
Dân khảo cổ cả ngày lăn lộn ngoài trời, cũng gần như dân lao động chân tay, Đàm Trình và Ngô Hải thể lực cũng khá tốt. Nhưng cái thời tiết oi bức thế này cũng làm hai người cậu vốn xuất thân thành thị cảm thấy khó chịu. 
Núi rừng chưa khai phá, không có xi măng, đá phiến phô thành cầu thang, chỉ có gập ghềnh đất đá bùn đất, hơn nữa ít ai qua lại nên đường mòn cũng gần như bị cỏ dại phủ kín cả. Leo núi, xuống núi, leo núi, xuống núi……. Như thế lặp lại liên tục hai tiếng đồng hồ, cả hai gần như kiệt sức.
Chống một tay lên thân cây, Ngô Hải thở phì phò, “Còn bao nhiêu lâu mới đến vậy, cũng giữa trưa rồi.”
Đàm Trình quay đầu lại nhìn đường mòn bị cỏ dại che khuất, rẽ trái rẽ phải đi xa như thế, đã không còn thấy thôn làng nữa, “Tôi nghĩ chắc cũng gần tới rồi.”
“Mấy cậu chắc toàn đọc sách, nên thể lực không tốt đó.” Đường Kiệt cười ha ha: “Đi không đặng thì ngồi nghỉ xíu đi, cũng gần tới rồi không cần nôn nóng đâu.”
Nói đoạn, hắn ngồi xuống tại chỗ, lấy bánh nướng ra ăn.
Đàm Trình cũng định ăn chút gì, nhưng nhìn trời có vẻ không đẹp, bên này vẫn còn sáng, nhưng phía xa lại có thể thấy một vầng mây đen, thời tiết oi bức thế này chỉ sợ sắp sửa mưa lớn.
“Chúng ta vẫn nên tiếp tục lên đường đi, trời hôm nay có vẻ không tốt lắm.”
Nghe Đàm Trình nói như vậy, hai người ngồi hai góc cũng gật đầu đồng ý, đứng lên.
Đường Kiệt dẫn đường, Ngô Hải đi phía sau hắn, Đàm Trình đi cuối. Cúi đầu chú ý dưới chân, Đàm Trình chợt phát hiện chỗ Đường Kiệt vừa ngồi rơi ra vật gì đó, cậu nhặt lên định gọi lại Đường Kiệt, nhưng mắt nhác thấy vật đó, cậu im bặt ngay lập tức.
Một dây thừng bện hai màu đỏ vàng xâu một đồng tiền xu, trên đồng tiền khắc bốn chữ:
‘Không Kiêng Kỵ Gì’
Trong một khắc, toàn bộ lông tơ trên người Đàm Trình đều dựng đứng, máu trong người như đông cứng lại……
Cậu đã từng nghe nói trộm mộ phân theo môn phái, Mạc Kim phái là một gia tộc trộm mộ thời Tam quốc do Tào Tháo thành lập, nhóm trộm mộ lúc trước bị cảnh sát bắt được là dòng dõi của môn phái này. Và một đồng tiền viết bốn chữ ‘không kiêng kỵ gì’….. Là một phái trộm mộ khác, Phát Khâu phái……
Trái tim bắt đầu đập liên hồi. Đúng rồi, nếu là Đường Kiệt là một nông dân bình thường, khi cậu hỏi về ngọn núi có hình dáng kỳ lạ, Đường Kiệt cũng sẽ không chú ý ra gì, nhưng, nếu hắn là dân trộm mộ, hắn sẽ nhận ra ngọn núi có hình hang cọp ngay…Đường Kiệt chắn đã nắm thóp cậu…… Nhưng biết thế vẫn dẫn cả hai cậu đến đây, Đàm Trình không cảm thấy đây là lòng tốt của bọn chúng.
Phát Khâu phái chú trọng tập thể, nghe nói am hiểu ngụy trang, che dấu hoạt động, cậu và Ngô Hải…… như bước vào giữa hang cướp rồi……
Đàm Trình điếng cả da đầu, cố gắng giả vờ thản nhiên đến bên cạnh Ngô Hải thì thầm: “Ngô Hải, đừng nói gì, nghe thôi……. Chúng ta, phải trốn ngay.”
Mấy ngày ở Tứ Xuyên, Khương Bình cũng biết mình đã để mất dấu bọn trộm, lúc trước hắn thật sự không biết sao bọn chúng lại có thể biến mất trong không khí, sau nhờ Khúc Chí Văn hắn mới biết, thật ra đây chỉ là thuật che mắt, sau khi cắt đuôi hắn, bọn chúng liền quay về Sơn Tây.
Sơn Tây ở Thái Nguyên trước khi đến cục cảnh sát Tây An Khương Bình cũng đã công tác ở đó nửa năm, cũng có vài anh em trong ngành thân thiết. Sau khi biết tin, hắn liên lạc lại với mấy anh em nhờ điều tra một chút hướng đi của bọn trộm mộ. Cũng may Sơn Tây mấy nay cũng đang mở một đợt rà soát buôn bán cổ vật trái phép, cũng vừa lúc có thể giúp Khương Bình.
Anh em bên kia lần theo dấu chiếc xe, điều tra ra khá nhiều thông tin hữu ích. 
“Anh thật sự không muốn buông vụ án này ra à?” Ở sân bay Hàm Dương Tây An, nghe sân bay thông báo chuyến bay CA1206 từ Tây An đến Bắc Kinh chuẩn bị cất cánh, Khúc Chí Văn vội nói với Khương Bình: “Có đôi khi, dù làm cảnh sát cũng không nên liều mạng như vậy, có những chuyện chìm xuống thì sẽ tốt hơn.”
Khương Bình không trả lời, chỉ cười cười, “Chuyến bay sắp cất cánh rồi, cảm ơn cậu thời gian qua, sau này nếu lại có sự cố, tôi chỉ sợ phải phiền đến cậu nữa.”
Thấy Khương Bình cứ mãi cố chấp, Khúc Chí Văn lạnh lùng nhìn người trước mặt, một hồi lâu mới thở dài nói: “Tôi cho anh lời khuyên cuối cùng, tôi có thể khẳng định, nếu anh cứ tiếp tục bán theo chuyện này, thì lần sau gặp lại tôi chắc cũng chỉ gặp được thi thể anh thôi.”
“Nhưng tôi cũng…”
“Reng – reng- reng…..”
Khương Bình còn chưa nói xong, di động đã vang lên, thấy là số lạ, Khương Bình kết nối, hỏi: “Alo, cho hỏi ai…..”
Vừa mở miệng, bên kia đầu dây đã truyền đến một giọng nữ đang khóc rống:
“Cảnh sát Khương! Cảnh sát Khương…. con trai tôi bị người ta hại chết! Không phải là tai nạn! Nó bị người ta cố tình hại chết…… Tôi xin cậu, xin cậu lấy lại công bằng cho nó……”
Giọng nói quá nghẹn ngào thống khổ làm Khương Bình cũng phải đau lòng theo.Hắn trấn an một hai câu rồi hỏi: “Xin hỏi chị là? Còn con của chị là vụ việc thế nào?”
“Tôi……. Tôi là, tôi là mẹ của Giang Ba! Vừa nãy tôi dọn nhà… hức…..  tôi.. tôi mới phát hiện trong tủ sách phòng Giang Ba có một quyển nhật ký! Bên trong nó có viết mấy chuyện trước khi xảy ra tai nạn! Nó bị người ta hại chết!! Bị hại chết!”
Giọng mẹ của Giang Ba rất lớn, Khúc Chí Văn đứng bên cạnh cũng nghe thấy. Cùng Khương Bình nhìn nhau một cái, cậu thấp giọng hỏi:
“Có chuyện gì vậy”
Khương Bình nhìn Khúc Chí Văn, nghe mẹ Giang Ba nói, nhíu chặt mày, “Chị đừng lo lắng quá, tôi lập tức qua nhà chị ngay, chị soạn quyển sổ tay đó ra trước hộ tôi.”
Nói xong, Khương Bình bấm kết thúc cuộc gọi, quay sang Khúc Chí Văn: “Có lẽ tôi phải phiền cậu thêm một lần nữa, cậu khoan hãy về được không?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ Giang Ba tìm được nhật lý lúc sinh thời của cậu ta, có viết những thứ kỳ lạ, tôi cũng không rõ lắm là gì, đến xem mới biết được.”
“Nhưng mà……” Khúc Chí Văn cong môi cười cười, “Tôi phải về.”
Nhìn Khúc Chí Văn, Khương Bình thẳng lưng cúi đầu, “Xin cậu, lần này thật sự cần cậu hỗ trợ, đây không đơn giản là một vụ ma quỷ quấy phá!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.