Đạo Mộ Bút Ký

Chương 67:




Người bạn của tôi hai giờ chiều ngày hôm sau mới tới, tôi nói với cậu ấy rằng chú của tôi cần cậu ta kiểm tra giúp cái máy tính, chi phí là mười vạn. Người này đang trong lúc thiếu tiền, năm giờ sáng đã rời giường lên máy bay đi tới đây. Tôi còn nói với cậu ta, tôi đang bận chút chuyện của mình nên không tới gặp cậu ấy để đưa số tiền này tận tay cậu được, điều này khiến hắn thực sự cho rằng đó là do tự mình kiếm ra.
Người này và tôi là bạn cùng lớp, biết chút kỹ thuật làm việc trên máy tính, lần trước tôi tìm được cái trang web kia cũng là nhờ có hắn giúp một tay. Tôi vừa mới đem yêu cầu của mình nói với cậu ta, hắn đã hiểu vấn đề ngay lập tức, cũng không có hỏi là vì cái gì, liền bắt tay vào sửa chữa.
Nhưng khi hắn vừa bật hiển thị toàn bộ lên trên màn hình, nhìn thoáng qua, liền “ớ” một tiếng.
Tôi hỏi có chuyện gì vậy, cậu ta nói: “ Máy tính của chú không có network nha.”
“ Không có network á? ”
“ Chú xem đi, không có đường dây mạng nào cả.”
Tôi nhoài người lên nhìn vừa thấy, cũng sửng sốt. Quả nhiên, phía sau cái máy tính này trống trơn, chuyện này ngay cả tôi là một người không hiểu chút gì về máy tính cũng có thể xác định được. Cái máy vi tính này tuyệt đối không thể có kết nối mạng được, bởi vì nó chỉ có một một sợi dây nguồn trực tiếp cắm vào ổ điện mà thôi.
“ Có thể là internet không dây thì sao?”
“ Không thể có khả năng này được, trong máy tính không có lắp đặc hệ thống drive internet không dây.”
“ Vậy chứ đây là có cái chuyện gì?” Tôi kỳ quái.
Con bà nó, đây là ghostnet (mạng ma:D)à, lòng tôi nói. Trước kia tôi đã từng xem qua một chương trình trên tivi, bên trong máy tính có thể truyền ra loại linh lực nào đó khiến nó nối liền với một cái máy tính khác ở một thế giới khác, bọn họ nói loại internet này là “ghostnet”.
Tuy tôi không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng cái này tuyệt đối không phải là ghostnet, tôi bỗng nhiên ý thức được chuyện này còn có mấu chốt nào đó.
Tôi ngồi lại trước máy tính, lặng đi một chút. Cậu ta nói: “Cháu phải mở nó ra xem thử, mới có thể biết được là xảy ra chuyện gì, nếu không thì chỉ có thể nói, là chú đang tự nói chuyện với chính bản thân mình mà thôi.”
“ Chú vẫn chưa hiểu lắm, cháu giải thích cặn kẽ lại chút đi.”
“ Trên lí thuyết mà nói thì chuyện này cũng có thể làm được. Nếu trên cùng một máy tính mà chú có thể thiết lập hai cái tài khoản, thì vẫn gửi thư điện tử mà liên lạc với nhau trên cùng một cái máy tính.”
“ Không cần tới internet sao?”
“ Không cần đâu, chỉ có điều, thư tín trao đổi qua lại với chú thực sự có nội dung bên trong sao?”
Tôi gật đầu: “ Đương nhiên là có rồi.”
“Vậy thì không thể có chuyện như vậy được, cháu nghĩ rằng máy móc ở bên trong nhất định là có cái gì đó không bình thường.” Cậu ta nói.
Tôi hỏi cậu ta làm như vậy thì có bị hư hỏng máy móc gì không, hắn lắc đầu nói tuyệt đối sẽ không có chuyện đó.
Tốc độ của cậu ta rất nhanh, rõ ràng khi còn ở trong thành phố đã thành thạo kỹ năng sửa chữa máy tính rồi, rất nhanh sau đó liền đem lớp vỏ bên ngoài tháo rời ra hết, trong máy tính tất cả đều là bản vi mạch điện tử, tôi nhìn hoàn toàn không hiểu gì cả. Cậu ta dùng cái nhíp gõ tới gõ lui ở bên trong, sau khi xem xong thì sắc mặt liền tái nhợt, nói với tôi: “ Chú à, cái này thực.. con mẹ nó, quá quỷ dị đi, trong này không có network card.”
Tôi không hiểu việc này nghiêm trọng cỡ nào, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ. Cậu ta nói: “Đối với máy tính mà nói, chuyện này là trái với quy luật vật lý. Chú không có network card, thì tuyệt đối không có khả năng nhận được bất kì bức thư điện tử nào ở bên ngoài gửi tới được. Không thể có chuyện đó được, bức thư mà chú nhận được, chỉ có thể là được gửi đến từ chính cái máy tính của chú thôi.”
“ Vậy là có ý gì?”
“ Một là chính bản thân chú gửi bức thư tín này cho chính chú, hoặc là, do chính cái máy tính này tự động gửi bức thư tín đó cho chú.”
Tôi lắc đầu, tuyệt đối không có khả năng này được, “Tuyệt đối không có chuyện như vậy được, cháu kiểm tra kỹ lại xem.” Tôi nói. Bỗng nhiên nhớ ra bức thư tín cuối cùng gửi tới cho tôi, mẹ nó, chẳng lẽ cái máy tính này có trí tuệ, có nghĩa là chính nó ở trong căn phòng này nhìn tôi đi ra ngoài hút thuốc, chứ không phải là từ một chỗ khác theo dõi tôi đứng ở trên ban công sao?
Tôi liền cảm thấy ớn lạnh cả người, nếu thật sự là như vậy, vậy thì hành động của chúng tôi lúc này không phải là đang cưỡng bức nó sao (mòe:D)? Không, là đang giải phẫu nó.
Rất nhanh tôi liền xua cái ý nghĩ buồn cười này ra khỏi đầu. Việc này nhất định là có chuyện không bình thường, người bạn học của tôi vẫn đang tiếp tục nghiên cứu máy móc bên trong, bỗng nhiên, cậu ta ”Ớ” một tiếng, dùng đèn pin soi đến một sợi dây điện rất nhỏ màu trắng, nói: “Thì ra là như vậy.”
“Nguyên nhân là do cái gì vậy?” Tôi không thể chờ thêm được nữa liền hỏi. cậu ấy nói: “Hiện giờ vẫn còn chưa rõ, chỉ là, ở đây có một sợi dây điện kì lạ.” Cậu ta đẩy sợi dây điện màu trắng kia ra, sợi dây điện vô cùng mảnh. Hắn sờ sờ, tiếp tục dò tới đầu sợi dây, dây điện nối thẳng vào trong nguồn của máy tính.
Cậu ta lập tức tháo nguồn điện ra, sau khi đem nguồn điện tháo ra rồi, dùng cái vít vặn vặn lấy sợi dây điện màu trắng kia ra, phát hiện dây điện nối lên trên một thiết bị điện tử rất nhỏ.
Tôi nhìn hoàn toàn không hiểu được chút gì, chỉ thấy người bạn học của mình sờ sờ ổ cằm. Cậu ta suy nghĩ hồi lâu, rồi nói: “Không thể tin được là cháu có thể nhìn thấy cái này, trong thời đại hiện nay mà cháu vẫn còn được nhìn thấy được thứ linh kiện này. Cháu nói có thể chú không hiểu được đâu. Đây là một cái network card đời đầu tiên, nó lợi dụng tín hiệu được truyền tới từ dưới đất. Vật này chính là một vật dùng để kết nối internet, chắc là máy tính của đối phương và máy tính của chú dùng thứ này để kết nối với nhau. Thật ra nó là một con chíp dùng để phân tích mật mã.”
“Vậy thì hắn đang ở chỗ nào?” Tôi cơ bản không cần biết nguyên lý hoạt động của nó là gì.
“Không biết nữa, cái hắn ta sử dụng chính là tín hiệu vô tuyến được truyền từ dây điện dưới mặt đất, đây là một kiểu đường dẫn rất đặc biệt. Chú có sơ đồ mạch điện ở trong căn phòng này không? Nếu như có, thì cháu vẫn có thể giúp chú tìm ra được.”
Tôi lắc đầu, không cần phải nói vì tôi vốn không biết được cái đó nằm ở chỗ nào, cho dù thật sự trước kia từng có thứ này thì khẳng định chú Ba cũng đã tiêu hủy chúng hết rồi. Với tính cẩn thận của chú Ba, hoàn toàn không có khả năng chú để cho người khác phát hiện ra sự tồn tại của đường dẫn này.
Cậu ta nói: “Vậy thì chỉ còn một biện pháp duy nhất là đem tất cả đường dây điện ở đây tháo ra ngoài. Một đầu đường dẫn đang ở trong này, như vậy chỉ cần đi theo đường dẫn nối vào đây mà đi tìm thì chúng ta có thể tìm ra được thôi.” Nói xong cậu ta chỉ chỉ  tới ổ điện gắn trên mặt đất, “Chỗ này chính là đầu đường dây. Chúng ta đem toàn bộ mặt sàn cạy lên, sẽ tìm được hướng đi của đường dẫn này, một …. đường dây của cái máy tính kia nhất định là cũng nối liền với đường dây điện nằm ngay tại đây.”
Tôi suy nghĩ một chút, nói cậu ta tạm thời đừng vội. Tôi phải cân nhắc lại một chút, nếu gây ra tiếng động quá lớn nhất định là sẽ bị người khác phát hiện ra, vì vậy nhất cử nhất động đều phải làm cho thật nhẹ. Cậu ta nói: “Loại thiết bị chuyên dụng truyền internet này chỉ có thể dùng trong khoảng cách rất ngắn, hơn nữa tuyệt đối sẽ không đặt quá xa nhà của chú đâu, nếu không sẽ bị liên quan tới mấy cái máy biến thế nằm ở ven đường trong khu phố này. Cho nên, vị trí của hắn ta nhất định sẽ không cách nơi này quá xa, khẳng định chỉ ở trong vòng mấy trăm thước quanh đây, có thể sẽ tìm ra rất nhanh.”
“Vậy cháu cảm thấy, cần bao nhiêu thời gian là được?”
“Nhiều nhất là ba tiếng đồng hồ là có thể tìm được rồi.”
Tôi vỗ vỗ cậu ta, nói: “Như vậy, trước hết cháu hãy nghỉ ngơi một chút đi, chờ đến buổi tối chúng ta sẽ tiếp tục hành động sau. Bây giờ cháu hãy ráp máy tính lại cho chú đi đã.”
Tình huống tiếp tục thay đổi, cần phải đợi đến giờ tý ( từ khoản 23h tối đến 1h sáng hôm sau ) mới hành động được.
Lúc này tôi sẽ gửi thư tín đi, làm cho người kia tiếp tục ngồi đó chờ đợi. Nói như vậy, người này vào giờ Tý sẽ ngồi đợi ở bên cạnh máy tính. Nếu có thể tìm ra được, tôi sẽ phá cửa xông vào bắt hắn ngay tại chỗ.
Đối phương vẫn không có trả lời, tôi kiên nhẫn đợi cho đến khi trời hoàn toàn tối đi, liền cùng với người bạn cùng lớp của mình dùng đèn pin bắt đầu hành động.
Nhà của chú Ba thực ra là một cái nhà cũ của nông dân được sửa lại, tất cả đường điện đều là ở dạng lộ thiên, nhưng chú Ba vì để đảm bảo an toàn, đã xây thêm một tầng nữa che lên mặt đất. Tôi và cậu ấy sau khi đem toàn bộ mặt sàn cạy lên hết, đập vỡ lớp vỏ cứng bảo vệ bên ngoài, đem dây điện kéo ra ngoài.
Tôi chạy lên trên lầu hai, nhìn thử xem trong số mấy sợi dây điện nối ra bên ngoài trên nóc nhà có sợi nào đang bị kéo.
Sau đó một đường chạy xuống dưới, phát hiện sợi dây điện này lại trực tiếp nối ra bên ngoài phòng. Tôi liền đem toàn bộ đinh tán để cố định dây điện nhổ ra hết, rồi nói cậu bạn học của tôi tiếp tục nhổ.
Tiếp đó đi đến lầu một, chúng tôi đi theo sợi dây điện này một đường tiến về phía trước mà đi, rồi đi tới trong sân. Tiếp theo, chúng tôi thấy sợi dây điện này trực tiếp nối xuống dưới, một cái thông đạo đi sâu xuống mặt đất.
Trong lòng tôi liền cảm thấy kỳ quái, sân nhà của Tam thúc không lớn, cũng chỉ có sáu bảy mét vuông, một bó dây điện có bốn năm sợi, tất cả đều là được đi ở trên bức tường dưới mái hiên, chỉ có một sợi dây này là đi xuống đất .
Trên mặt đất để rất nhiều bồn hoa, chừng hơn mười bồn. Tôi và người bạn thật cẩn thận dời từng chậu từng chậu đi, tôi kinh ngạc khi thấy được nắp giếng dùng để kiểm tra ống nước ngầm.
Dây điện một đường đi xuống bên dưới, làm thế nào mà nó lại đi xuống một cái giếng dùng để kiểm tra ống nước ngầm.
Tôi chưa bao giờ biết được trong nhà chú Ba lại có thứ này. Trên cái nắp giếng có một cái tay cầm, tôi đi nhấc nó lên một chút, phát hiện có thể di chuyển được nó, bên trong một mảnh tối đen, ngực tôi liền nhảy lên.
Có hi vọng rồi.
Tôi hít vào một hơi, liền nói với người bạn học: “Được rồi, tới đây là được rồi.” Sau khi để cậu ta đi rồi, tôi lập tức đi vào trong phòng lấy đèn pin, đi tới trước cái nắp giếng kiểm tra ống nước ngầm, hít sâu một hơi, kéo ra rồi liền chiếu đèn xuống dưới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.