Đạo Lữ Nói Hắn Muốn Thoái Hôn!

Chương 66: Thái Thượng




Editor: Miri
- ----------------
Nhất Xuyên Vũ và Vân Tưu liếc nhau, trong lòng biết chỉ sợ là Thần Cung đã xảy ra chuyện. Vân Tưu sốt ruột, nét mặt trầm xuống lập tức muốn chạy về hướng Thần Cung, bỗng nhiên lại dừng cước bộ.
"Ngoài tông môn có khí tức của ma hồn, hẳn chỉ có một người, thực lực không kém ta bao nhiêu." Vân Tưu lạnh lùng nói, "Có Ma tộc đánh tới cửa?"
Nhất Xuyên Vũ trước hết ngẩn ra: "Ma tộc điên rồi à, dám đơn thân độc mã đến ngay cửa Minh Tông ra oai? Dù cho là Hóa Thần, Minh Tông cũng không phải là nơi nó có thể......"
Chưa nói xong câu, nét mặt của hắn đã chợt đổi: "Không ổn, khởi trận!"
Nhất Xuyên Vũ là Chấp Pháp Đường chủ, là thân tín tông chủ nên có quyền hạn mở ra trận pháp. Lệnh hắn vừa ra, gió tuyết chợt khởi, biển mây giữa núi cuồn cuộn. Đệ tử khắp nơi trong Minh Tông đồng loạt đứng lại, mơ màng nhìn nhìn bốn phía, nhanh chóng phản ứng, xáo xào: "Đại trận mở ra! Chuyện gì vậy?"
"Đại trận không phải lúc nào cũng mở ra, chắc là có chuyện rồi."
Các đệ tử phản ứng nhanh lập tức ném hết đồ dùng lau sàn lau ghế, một chốc đã rút kiếm, ai dùng đao thì xuất đao, cảnh giác quan sát xung quanh.
Thấy trận pháp đã khởi động, Nhất Xuyên Vũ nhanh chóng quay đầu nói với Vân Tưu: "Đại trưởng lão bên kia vừa xảy ra chuyện, đã lập tức có Ma tộc đánh lại đây, thật sự quá trùng hợp, ta nghi là bọn họ cấu kết với nhau, nội ứng ngoại hợp."
"Khốn nạn, Đại trưởng lão cấu kết với Ma tộc ư?" Vân Tưu không nén nổi nữa mà buột miệng chửi bậy, mày chau lại, "Ngươi chắc chắn?"
Chỉ cần dính tới Ma tộc thì sẽ không còn là việc nhỏ. Đại trưởng lão là nguyên lão của Minh Tông, luôn luôn là tấm gương sáng của Minh Tông. Dù cho lão bị giam vì tội nào đó, Vân Tưu cũng chỉ cảm thấy có lẽ là vì lão quá mức cổ hủ cố chấp, chưa từng nghĩ lão sẽ thật sự theo phe Ma tộc.
"Con cũng chỉ suy đoán thôi. Con vẫn đang điều tra lão, cứ cảm thấy lão có chút dính líu tới Ma tộc, nhưng con không có chứng cứ." Nhất Xuyên Vũ tóm gọn lại, "Lão bị giam lỏng trong Thần Cung xong, con cũng dễ dàng điều tra lão hơn, chỉ cần thêm mấy ngày nữa thôi chắc sẽ tìm ra manh mối. Nhưng..."
"Nhưng giờ lão chờ không nổi nữa, tính đào tẩu? Cùng Ma tộc nội ứng ngoại hợp, chẳng lẽ lão muốn phản bội công kích Minh Tông sao?" nét mặt Vân Tưu lạnh băng, bước một bước, "Dù đây là thật hay không, tóm lại đề phòng vẫn hơn. Ta đi Thần Cung ngăn lão, ngươi khống chế trận pháp, ứng phó Ma tộc bên ngoài. Lập tức thông tri với tông chủ!"
Vân Tưu nói xong chữ cuối cùng, người đã biến mất tại chỗ.
Nét mặt Nhất Xuyên Vũ nghiêm lại, lập tức truyền âm cho Lâm Tầm Chu.
Mau chóng dùng dăm ba câu nói xong chuyện xảy ra, Nhất Xuyên Vũ điều khiển trận pháp, tính ứng phó Ma tộc ngoài tông môn. Nhưng hắn còn chưa ra tay, lại lập tức kinh ngạc.
Ở ngoài trận pháp, khí tức Ma tộc càng ngày càng yếu, hình như đang mau chóng chạy trốn.
Nhất Xuyên Vũ: "......"
Không đúng, sao tên Ma tộc này chạy nhanh thế, chẳng lẽ không phải tính cùng đại trưởng lão nội ứng ngoại hợp để công kích sao? Nhất Xuyên Vũ thiện lên hoang mang trong lòng.
*****
Tay vừa điểm tư thế cầm hoa, vạn pháp bị hóa giải.
Trên không trung Thần Cung có gió lạnh thấu xương, đại trưởng lão mặc một thân áo vải không hề nhúc nhích. Trên mặt lão toàn là sự bình tĩnh, duỗi tay làm tư thế cầm hoa ở trước ngực, hết thảy mọi thứ xung quanh đều đang từ từ chậm lại.
Lão ngước mắt, nhìn về phía Vân Tưu đang hiện lên ở giữa không trung, tóc dài lất phất, than nhẹ một tiếng.
"Ngươi không ngăn nổi ta."
Khi lão nói chuyện, mây mù gió tuyết, thậm chí linh khí xung quanh, đều dần dần ngưng đọng. Vạn vật cứ như đã trở thành một cái bóng vô hình trong thời gian, ngoại trừ Vân Tưu mang tu vi Hóa Thần ra, mọi thứ đều dần dần yên tĩnh lại.
Giờ khắc này, Vân Tưu cũng nhận ra đối phương không phải đang nói dối. Đúng là nàng không ngăn nổi lão.
Vân Tưu trầm mặc một chốc mới nói: "Ta đang không hiểu sao ngài có thể đột phá cấm chế của Thần Cung, bây giờ mới hiểu ra."
Đại trưởng lão im lặng.
"Thái Thượng," Vân Tưu đã dần dần bình tĩnh lại, "Sao ngài làm được? Ngài đột phá cảnh giới khi nào?"
Đại trưởng lão than nhẹ một tiếng, vẫn không trả lời.
Vân Tưu hơi nhấp môi, lại hỏi: "Ngài vừa mới nói với ta là ngài làm cũng chỉ vì tông chủ và Minh Tông."
Đại trưởng lão rốt cuộc mở miệng thở dài: "Đó là thật."
"Cấu kết với Ma tộc là vì tốt cho Minh Tông?", mày liễu của Vân Tưu nhíu lại, âm điệu giận dữ.
"Đôi khi để đạt được mục đích, chỉ có thể không màng thủ đoạn." Đại trưởng lão bình tĩnh nói, "Có thể thành công lên Thái Thượng, làm giao dịch với Ma tộc thì có sao."
Trên đường tu đạo, mỗi lần lên một đại cảnh giới, thực lực cũng giống như bị cách biệt thêm một tầng trời, Thái Thượng và Hóa Thần cũng là như thế.
Vân Tưu biết chuyện này, vậy nên đáy lòng rét run, hơi hơi cắn răng. Dù vậy, nàng vẫn quyết định ra tay. Lâm Tầm Chu đã giao phó cho nàng bảo vệ Minh Tông khi y không có mặt, nàng cũng không thể chưa lâm chiến mà lui. Nhưng nàng vừa đang định ra tay, lập tức nghe thấy bên tai truyền đến tiếng thở dài của đại trưởng lão.
"Ta không muốn làm địch của Minh Tông, ngươi cũng không cần cản ta."
Đại trưởng lão đi trước một bước, cơ thể lập tức hóa vào hư vô. Nét mặt Vân Tưu càng kém đi, nàng phát hiện dù cho thần thức của nàng bao phủ xung quanh, nhưng vẫn khó xác định chuẩn phương hướng đại trưởng lão rời đi.
Chênh lệch giữa Thái Thượng và Hóa Thần đây sao? Tâm tình Vân Tưu càng nặng nề, nghĩ thầm bây giờ dù cho tông chủ gấp gáp trở về, cũng sẽ có ích gì sao?
Nàng vừa mới nảy lên suy nghĩ đó, một đường sáng màu trắng liền dừng trong tầm mắt nàng.
Chân trời xẹt qua một đạo kiếm quang, thông thiên triệt địa, thắp sáng đất trời——
Nắng sớm ban ngày, chiếu khắp ngàn dặm tuyết sơn.
Vân Tưu bỗng nhiên ngẩng đầu: "Tầm Chu?"
Theo kiếm quang xẹt qua, vùng đất trời nhỏ bé dường như đã bị ngưng đọng này bỗng chốc lại có linh khí lưu động lần nữa, vạn vật tái hiện sinh cơ.
Cách tông môn không xa, đại trưởng lão lại hiện ra từ trong hư vô, sắc mặt hơi hơi nghiêm trọng.
Lão vốn hòa vào trong hư vô rồi chạy ra ngoài ngàn dặm, nhưng kế hoạch của lão lại đột ngột bị một kiếm này phá tan tành.
Gió tuyết lại khởi, bông tuyết bay xuống đầu vai lão. Đại trưởng lão tập trung nhìn lại, từ trong màn tuyết trước mắt, một người đang chậm rãi đi đến.
Lão thoáng trầm mặc, khuôn mặt già nua chợt nhăn lại, cuối cùng cúi đầu hành lễ: "Tông chủ."
Tay phải của người bạch y cầm theo kiếm, nét mặt lạnh nhạt, đứng cách lão không xa.
"Thái Thượng?" Người tới nhàn nhạt hỏi một câu.
Không đợi đại trưởng lão đáp lời, y lại lạnh lùng tiếp một câu: "Không, ngươi còn chưa đến."
Đại trưởng lão trầm mặc.
"Phí cho ngươi mang cái danh Thái Thượng, lại không có thực lực của Thái Thượng," người tới lẳng lặng nhìn lão, ánh mắt và kiếm quang đều lạnh như nhau, "Rốt cuộc cũng chỉ là thủ đoạn tà đạo mà thôi."
Hàn ý tận xương, kiếm khí như sương. Đại trưởng lão đứng tại chỗ, cảm thấy hình như mình đã gặp được cô phong tuyết sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.