Đạo Lữ Của Ta Là Hồng Quân

Chương 18: Phân Chia Xong





Thông Thiên nhỏ giọng nói:- Đại ca, nói như vậy, Miểu Miểu liền không có hay sao? Chuyện này không quá thích hợp đi? Dù sao cũng là nàng mang chúng ta tìm được bảo bối.Nữ Oa đứng hơi gần cho nên nghe rõ rành mạch những lời Thông Thiên nói.
Lúc này, ánh mắt nhìn về phía Miêu Miểu liền thay đổi.Mấy tháng trước, khi Bàn Đào Thụ bị phát hiện, nàng còn tưởng rằng là Tam Thanh tìm được, thế mà xem ra nàng đã nghĩ sai rồi, cũng là con Tỳ Hưu kia tìm được?Từ từ, lúc trước Tỳ Hưu mới có cảnh giới Kim Tiên, hiện tại cư nhiên đã bước vào Thái Ất Kim Tiên.

Nàng âm thầm quyết định, con Tỳ Hưu này có lẽ cần được coi trọng hơn.Lão Tử liếc mắt nhìn Thông Thiên một cái rồi nói:- Nếu không đệ nhường hồ lô của mình cho nàng đi?Thông Thiên lại có chút luyến tiếc.Nguyên Thủy nhướng mày cười:- Yêu tộc thì làm sao xứng có được bảo bối bực này?Một câu này đồng thời đắc tội cả Miêu Miểu, Phục Hy, Nữ Oa cùng Hồng Vân, chỉ có Trấn Nguyên Tử là Địa Tiên chi tổ nên tránh thoát.Miêu Miểu trừng mắt nhìn Nguyên Thủy một cái, Nguyên Thủy lại không tình nguyện nói:- Trừng cái gì mà trừng? Lại không phải nói cô! Yên tâm, hồ lô thứ tư khẳng định là của cô.Nữ Oa không thể nhịn được nữa:- Cho dù Tam Thanh các vị mạnh mẽ thì cũng không thể quá phận như thế chứ? Ở đây tổng cộng có tám người, cùng lắm thì các ngài phân hai cái, hai nhóm chúng ta hai cái.- Muội muội, đừng xúc động.Phục Hy kéo tay áo của nàng, khuyên nhủ một câu.- Huynh buông ra cho ta.Nữ Oa khó chịu trừng mắt với anh trai của bản thân.Hồng Vân cũng hát đệm:- Đúng vậy! Đúng vậy! Dựa vào cái gì mà chỗ tốt đều cho các ngài chiếm, chúng ta cái gì đều không có? Tam Thanh các ngài phân mỗi người một cái hồ lô thì cũng thôi, con Tỳ Hưu kia dựa vào cái gì cũng có?Miêu Miểu vội vàng nói:- Ta chưa nói chính mình muốn hồ lô mà.
Cái hồ lô kia nhường cho các ngài.- Không chí khí!Nguyên Thủy hận sắt không thành thép mà nhìn chằm chằm vào Miêu Miểu.Miêu Miểu thầm nói Tam Thanh các ngài ngưu bức không ai dám đắc tội, còn ta lại chỉ là một nhân vật nhỏ, ai cũng đắc tội không nổi tốt hay sao?- Thật sự? Tiểu Tỳ Hưu, cô đưa hồ lô cho ta, ta sẽ bảo Trấn Nguyên Tử dùng Nhân Sâm Quả đổi với cô được không?Tròng mắt của Hồng Vân chuyển động, trên gương mặt trắng nõn hiện lên biểu cảm giảo hoạt, Trấn Nguyên Tử lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu.- Chuyện này hoàn toàn được!Miêu Miểu vui mừng, dù sao nàng cũng không chiếm được hồ lô, còn không bằng thuận nước giong thuyền, đổi vài Nhân Sâm Quả về ăn!Nhân Sâm Quả cho dù kém Bàn Đào cùng Hoàng Trung Lý, nhưng ăn một quả tốt xấu gì cũng có thể sống 47000 năm, đối với tiểu yêu một nghèo hai trắng lại không có bối cảnh như nàng vậy thì cũng là thứ tốt.Nữ Oa hết chỗ nói rồi, bắt đầu suy tư chính mình có thể lấy cái gì đổi, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra cái gì, nàng lại càng thêm tức giận.Vì thế Lão Tử dẫn đầu hái hồ lô màu tím, Nguyên Thủy chọn cái hồ lô màu lục, Thông Thiên tắc tuyển hồ lô màu xanh chính mình yêu thích kia, Hồng Vân hái được cái hồ lô màu lam kia.Hồ lô vừa đến tay, Hồng Vân liền cảm thấy được bản thân thiếu Miêu Miểu một phần nhân quả.

Hắn có chút ngạc nhiên, vò đầu suy tư một lúc nhưng không có kết quả, đành thì thầm trong lòng đến lúc đó lấy Nhân Sâm Quả hoàn lại là được.Nhìn mọi người chia cắt hồ lô, Nữ Oa cùng Phục Hy tức đến run người, khinh người quá đáng, thật là khinh người quá đáng!Mọi người ở đây hoặc vui sướng hoặc tức giận nhưng ai cũng không có chú ý tới Miêu Miểu bỗng nhiên biến trở về nguyên hình, chậm rãi đi đến gặm bảy chiếc lá hồ lô xanh mượt.
Mỗi một chiếc lá hồ lô đều lớn như chậu rửa mặt, nàng nhai ngon lành.Lá hồ lô vào bụng, linh lực bàng bạc tức khắc khuếch tán mở ra, lại là không hề kém hơn một quả Hoàng Trung Lý.Khi mọi người phát hiện ra, nàng đã đang ăn chiếc lá hồ lô cuối cùng, cảm thấy được linh lực quanh người nàng quay cuồng, trên trán mọi người hiện đầy vạch đen.Tổng cảm thấy, con Tỳ Hưu này mới là người thắng lớn nhất trong lần tranh đoạt này!- Nữ Oa đạo hữu, tuy rằng đã không còn cái hồ lô nào, nhưng Hồ Lô Đằng này cũng không tệ lắm, hay là đạo hữu nhận lấy?Miêu Miểu vừa ăn, còn không quên kéo Hồ Lô Đằng kia xuống, đưa cho Nữ Oa.Nếu như nhớ không lầm, Nữ Oa chính là dùng bùn lầy dính trên Hồ Lô Đằng này tạo người.Nữ Oa sửng sốt, nhận lấy, lại bởi vậy thiếu Miêu Miểu một phần nhân quả.- Cảm ơn Miêu Miểu đạo hữu.Nữ Oa đang giận dữ rốt cuộc cũng bình tĩnh một ít, tuy rằng Hồ Lô Đằng này kém hơn mấy cái hồ lô kia, nhưng cũng được tính là Tiên Thiên Linh Bảo.Một chuyến này cuối cùng cũng coi như là có thu hoạch.Nguyên Thủy lại tức giận mà vỗ đầu Miêu Miểu một cái, con Hùng Miêu phá của này cư nhiên lại tự nguyện đưa bảo bối cho người ngoài mà không đòi hỏi gì!Miêu Miểu không phục trừng mắt nhìn hắn một cái, rốt cuộc ăn xong bảy chiếc lá, tu vi thế mà trực tiếp tăng lên tới Thái Ất Kim Tiên hậu kỳ, làm cho mọi người không ngừng chậc lưỡi, hâm mộ.Hồng Vân lấy được hồ lô, vui vẻ mời:- Tỳ Hưu đạo hữu, không bằng đi qua Ngũ Trang Quan một chuyến?- Hồng Vân đạo hữu, huynh thịnh tình mời ta tự nhiên không thể cự tuyệt.

Chỉ có điều ta không phải Tỳ Hưu, là Hùng Miêu, tên gọi Miêu Miểu, Miêu trong cây giống, Miểu trong xa vời.
Cho nên về sau huynh có thể gọi ta là Miêu Miểu đạo hữu, Miểu Miểu đạo hữu hoặc là Hùng Miêu đạo hữu.

Nếu như ngại xưng hô đạo hữu phiền toái thì cũng có thể trực tiếp gọi là Miêu Miểu hoặc là Miểu Miểu.Miêu Miểu thực trịnh trọng giới thiệu chính mình, hơn nữa sửa lại cách xưng hô của Hồng Vân cho đúng.Mọi người:- ...Ai tới đánh chết con Hùng Miêu nói nhiều này đi?Hồng Vân nghe khó hiểu đến vò đầu, khẩn cầu nhìn Trấn Nguyên Tử nhỏ giọng nói:- Tên của vị Tỳ Hưu đạo hữu này thật là khó gọi ra được, ta muốn nói mà gãy lưỡi luôn.Trấn Nguyên Tử cố nén mới không cười ra tiếng, nghiêm trang nói:- Vậy huynh cứ gọi Hùng Miêu đạo hữu là được rồi.- Ân.Hồng Vân tán đồng gật đầu, mới lại vui vẻ nhìn về phía Miêu Miểu, nhiệt tình nói:- Hùng Miêu đạo hữu, vậy chúng ta đi Ngũ Trang Quan thôi, Nhân Sâm Quả của Trấn Nguyên Tử mới thành thục không lâu, còn thừa thật nhiều đó.- Tốt!Miêu Miểu cũng không có dong dài, nhanh chóng đáp ứng.Nguyên Thủy không có gì hứng thú đối với Nhân Sâm Quả, cho dù tốt cũng chưa chắc hơn được Hoàng Trung Lý, hơn nữa nhân gia lại không mời hắn, hắn tự nhiên sẽ không da mặt dày đi theo.Lão Tử cũng có suy nghĩ giống hắn, vì thế nói:- Miêu Miểu, trên đường phải cẩn thận, ăn qua Nhân Sâm Quả rồi nhớ rõ trở về sớm.- Ta đã biết.Miêu Miểu cười cười, Lão Tử quan tâm làm nàng cảm thấy trong lòng ấm áp.Thông Thiên xem đến đỏ mắt, thỉnh cầu:- Đại ca, Nhị ca, liệu đệ có thể đi Ngũ Trang Quan chơi một chuyến hay không? Hai người yên tâm, ta đảm bảo sẽ không gây chuyện thị phi.- Đệ còn biết mình luôn là người gây chuyện thị phi hay sao?Nguyên Thủy lạnh lùng nói.Thông Thiên:- ...!Nhị ca, vậy hai người cứ yên tâm để Miểu Miểu một mình ra ngoài hay sao? Vạn nhất gặp phải phiền toái thì làm sao bây giờ? Có đệ đi cùng, tốt xấu có thể bảo hộ nàng mà!Nguyên Thủy không khách khí phản bác:- Chính là có đệ đi cùng cho nên ta mới không yên tâm.
Cứ chơi với đệ lâu thì, con Hùng Miêu kia sớm hay muộn cũng sẽ bị dạy hư.Thông Thiên đen mặt, hắn không đáng tin như vậy hay sao?Cuối cùng vẫn là Lão Tử lên tiếng, mỉm cười nói:- Thông Thiên, đệ cứ đi thôi.- Cảm ơn Đại ca! Vẫn là Đại ca tốt nhất!Hai mắt của Thông Thiên sáng ngời, cả người tỏa ra thần thái nhiệt tình cùng sức sống chỉ thiếu niên mới có, hắn nhảy đến bên người Miêu Miểu khoe khoang:- Ta có thể đi chơi cùng cô rồi.Mọi người không biết, hết thảy mọi chuyện đều được Hồng Quân quan sát, hắn lại cường điệu nhìn về phía Miêu Miểu.Tác giả có lời muốn nói:Miêu Miểu: Hùng Miêu chúng ta tăng lên tu vi chủ yếu dựa vào ăn, ăn các loại ~ Đạo Tổ, có thể giúp ta tính tính toán kẻ phụ lòng Vô Song kia ở nơi nào hay không?Hồng Quân: Di, vợ yêu của ta thật lợi hại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.