Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 482: Không gì làm không được




Lúc hoàng hôn Đinh Hạo đi ra ngoài một chuyến.
Đinh Hạo từ ngoài thành khiêng về một chiếc thuyền bay cổ cỡ nhỏ, loang lỗ cũ nát dài chưa đến bốn, năm thước.
Trong ánh mắt khó hiểu của đám người Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm, Đinh Hạo khiêng thuyền bay vào đại điện. Bên trong có tiếng đùng chát, không biết Đinh Hạo đang làm gì.
Ngải Thanh thăm dò hỏi thiếu niên thợ săn Trương Phàm:
- Trương gia, Đinh gia đang làm...?
Ngải Thanh biết tên Đinh Hạo, hắn ngại gã hở chút là kêu chủ nhân nên răn dạy một lần, gã sửa miệng gọi Đinh gia, thiếu niên thợ săn Trương Phàm thì thành Trương gia.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm lắc đầu, nói:
- Trước giờ ta không đoán được chuyện Đinh sư huynh làm, việc khó đến mấy vào tay Đinh sư huynh là sẽ biến đơn giản.
Ngải Thanh cười đến gần thiếu niên thợ săn Trương Phàm hơn, tiếp tục hỏi dò:
- Trương gia, đã nhiều ngày qua ta không biết người và Đinh gia đến tông môn châu nào, thiên tài cái thế như hai vị hai chắc thân phận không đơn giản?
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm ngẩng đầu, liếc Ngải Thanh một cái. Tay thiếu niên thợ săn Trương Phàm vuốt trường đao bách chiến màu đen của mình.
Mặt Ngải Thanh cứng đơ, vội cười nịnh nói:
- Người thấy đó, ta vụng về không biết ăn nói, mấy chuyện đó không phải ta nên hỏi. Ta nhiều cuyện, xin Trương gia đừng để bụng.
- Ta chỉ biết chuyện Đinh sư huynh không nói cho ngươi biết thì tốt nhất là ngươi đừng hỏi thăm. Có phải ngươi cảm thấy ta tư chất ngu dốt, mặt thân thiện nên dám đến hỏi thăm những chuyện này?
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm vuốt ve trường đao như sờ da thịt tình nhân mềm mại, không ngẩng đầu lên nói:
- Ngươi có biết nữ nhân nằm trong đại điện vẫn không tỉnh lại là ai không? Nếu không phải vì Đinh sư huynh thì ta sớm một đao chém ngươi!
Ngải Thanh cảm thấy trong lời nói của thiếu niên thợ săn Trương Phàm tràn ngập sát ý, gã đánh rùng mình vội cười nịnh rời đi.
Hôm nay thiếu niên thợ săn Trương Phàm cầm thanh đao to đánh bại Lâm Thiên Vũ một trong Thanh Vân Thập Nhị Tú còn thoáng hiện trong đầu Ngải Thanh, gã sớm định nghĩa Trương Phàm vào vùng cực kỳ nguy hiểm, không giống như ban đầu xem thường, coi rẻ.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm bắt đầu tu luyện.
Cách luyện khí của thiếu niên thợ săn Trương Phàm rất lạ, trên người không dao động huyền khí nhưng toàn thân da thịt, xương cốt phát ra tiếng nổ như sấm, sóng gợn như từng luồng gió thu thổi mặt nước chậm rãi lăn tăn trên người gã. Cùng vang lên còn có tiếng gầm rống như viễn cổ anh linh, trường đao to màu đen dài gần ba thước bên cạnh thiếu niên thợ săn Trương Phàm khẽ run như muốn hòa thành một với thiếu niên to đen.
Đám người Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm nhìn từ xa, trong lòng càng kính sợ Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm hơn.
Bây giờ Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm vẫn chưa biết hai thiếu niên có lực lượng cơ thể như ác ma đến từ đâu.
Nhưng nói đến ác ma...
Trong đầu Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm thoáng hiện một con mèo mập.
Lúc này như có cảm ứng tâm linh, luồng sáng trắng chợt lóe. Con mèo trắng vừa mập vừa đán yêu bỗng xuất hiện trước mặt Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm. Một vuốt mèo túm mãnh thú khổng lồ không biết bắt từ đâu, mèo trắng mập dáp xuống đất.
Mèo trắng mập nói:
- Này, mấy tên tiện nhân các ngươi ở đây làm biếng sao? Không mau làm việc đi! Lột sạch nó nướng lên, đưa vào phòng Miêu gia! Nhớ đừng bỏ nhiều miuối, gầy đây hơi nóng trong người, Miêu gia cần ăn nhạt.
Mấy cao thủ cảnh giới Đại Tông Sư cảnh thậm chí là Võ Vương cảnh nghe mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt nói liền cười nịnh làm việc.
Mấy ngày nay Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm đã biết con mèo mập sai khiến bọn họ có địa vị rất nặng trong lòng Đinh Hạo, thường lấy ra cực phẩm huyền tinh thạch, thứ họ cảm thấy bảo bối xa xỉ cho mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt ăn, làm người ta hâm mộ ghen tỵ. Vì nịnh nọt mèo mập, Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm hết sức làm việc.
Đặc biệt là Ngải Thanh, cấm chế trên người chưa được xóa, gã biểu hiện tích cực hơn ai hết.
Thời gian trôi qua.
Trước khi chập tối Đinh Hạo lại đi ra ngoài một lần, hắn mang về một chiếc thuyền bay to dài hơn ba mươi thước kéo lê dưới đất. Trong ánh mắt của mọi người, Đinh Hạo lại đùng chát tháo dỡ lắp ráp.
Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm tiếp tục rung động.
Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm không ngờ Đinh Hạo chẳng những có thực lực khủng bố mà còn là minh văn chú khí sư.
Từng thủ ấn huyền ảo bị Đinh Hạo bắt ấn rất dễ dàng, ánh sáng bạc và vàng liên miên khắc vào thân tàu bay cổ xưa, bác phần mới được gắn lên, minh văn bay múa như bức tranh xinh đẹp chớp lóe bay vào thân tùa. Nguyên thuyền bay biến đổi nhanh như chớp, từ ban đầu cũ kỹ, loang lổ đầy dây leo dần biến thành hung khí chớp lóe màu xám bạc kim loại, rực rỡ hẳn lên, rất bắt mắt.
Đinh Hạo không ngừng lại.
Đinh Hạo không ngừng cải tạo thuyền bảy, khắc vô số minh văn trong ngoài, có minh văn chữ hán đặc biệt, cũng có chút minh văn nguyên thủy. Đinh Hạo không ngừng rót đủ loại hoa văn vào thân thuyền như đang rèn luyện cương thiết, mỗi dấu khắc minh văn là một lần rèn luyện, chiết xuất tài liệu thân thuyền.
Ở vài vị trí mấu chốt Đinh Hạo tháo dỡ tài liệu đã mục nát, thay thế là một số xương cứng lấy ra ừ thân thể quái vật cự vượn ba đầu sáu tay, thanh giao lông trắng, hắc viêm ngưu thiên đao, quái vật đầu người mình cua sánh bằn thần liệu, lần lượt rèn luyện. Đinh Hạo thi triển hết cách luyện khí hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ truyền dạy cho.
Quá trình này kéo dài một đêm.
Khi mặt trời ngày thứ hai dâng lên, thuyền bày cũ kỹ dài hơn ba mươi thước phế thải biến thành tàu bay mới dài hai mươi thước, rộng sáu thước.
Bề ngoài hình giọt nước tràn ngập mỹ cảm, chớp lóe màu xám bạc kim loại như con cá mập to, nó chỉ lơ lửng tại đó đã kích thích thị giác. Thuyền cao mười thước, có khoang điều khiển, phòng dưới sàn tàu. Ánh nắng chiếu rọi, hoa văn rậm rạp, minh văn như cánh hoa tỏa sáng lưu chuyển lực lượng làm người ta hoảng loạn.
Ánh mắt Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm nhìn Đinh Hạo đã biến thành kính sợ, khâm phục.
Lọa khâm phục này không phải dựa vào thực lực cường đại nghiền áp mà là khâm phục từ tận đáy lòng. Mặc kệ sâu trong lòng Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm nhìn Đinh Hạo như thế nào nhưng bọn họ không thể không thừa nhận thiếu niên trẻ tuấn tú này đúng là có thần thông khó thể tưởng tượng, không đơn giản là thực lực cường đại, hắn không gì làm không được
Đinh Hạo nghỉ ngơi giây lại chui vào trong thuyền, tiếp tục bận rộn.
Một nén nhang sau, Đinh Hạo với vẻ mặt vừa lòng đứng trên thuyền phủi tay.
Đinh Hạo vẫy tay nói với Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm:
- Mấy người chuẩn bị đi, chúng ta sắp đi.
Đinh Hạo nghĩ tới nghĩ lui quyết định mang theo Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm, có thể sai vặt.
Đinh Hạo quay về đại điện ôm Tây Môn Thiên Tuyết ra, vào khoang thuyền dàn xếp cho nàng xong Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Đinh Hạo điểm danh Ngải Thanh:
- Ngươi, phụ trách cung cấp động lực cho thuyền bay.
Đinh Hạo dẫn Ngải Thanh đến mật thất tầng cuối cùng dưới khoang thuyền chỉ vào ghế đá như tế đàn loại nhỏ, kiên quyết nói:
- Thử đưa huyền khí vào trận pháp là có thể khởi động chiếc thuyền bay, với tu vi huyền khí cảnh giới Võ Vương cảnh như ngươi dù liên tục không nghỉ cũng dư sức chống đỡ chiếc phi thuyền một ngày một đêm, xem như một loại khổ tu.
Ngải Thanh vô cùng vui vẻ đồng ý.
Bởi vì Ngải Thanh biết gã không có quyền lựa chọn.
Ngải Thanh cảm giác minh văn trận pháp cực kỳ cường đại quanh vách mật thất, nguyên mật thất như huyền khí, tương đương với nhà giam gã. Ngải Thanh trở thành cỗ máy hình người, phải từng giây từng phút cung cấp động lực cho chiếc thuyền bay. Nhưng điều đó nói lên Ngải Thanh còn có giá trị với Đinh Hạo, ít nhất không nguy hiểm sinh mạng. Ngải Thanh muốn được Đinh Hạo tin tưởng có nói ba hoa chích chòe cũng vô dụng, phải dựa vào hành động thực tế.
Đinh Hạo chỉ đạo, Ngải Thanh nhanh chóng nắm giữ bí quyết thúc giục minh văn trận pháp tế đàn.
Ngải Thanh tự giác ngồi trên tế đàn, rót huyền khí vào.
Hoa văn vàng quanh ậmt thất chớp lóe như dây mây xinh đẹp.
- A? Đây là?
Ngải Thanh đột nhiên vừa kinh vừa mừng phát hiện khi gã vận chuyển huyền công thì tế đàn minh văn trận pháp có tác dụng tăng phúc thần kỳ, huyền khí trong người sống động hơn bất cứ lúc nào. Tu luyện trong trạng thái này tốc độ nhanh hơn gấp hai, ba lần bình thường.
Quá tuyệt!
Tù binh Ngải Thanh nổi lên cảm kích.
Cùng lúc đó, đãi ngộ của năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm tốt hơn chút.
Năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm bị phân phối khống chếp hương hướng, tốc độ chiếc thuyền bay.
Đều là minh văn trận pháp nhìn bề ngoài vô cùng đơn giản, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm chỉ cần rót chút huyền khí vào là có thể khống chế chiếc thuyền bay bay nhanh như chớp lượn trên không trung. Đinh Hạo có thiết kế tăng tác dụng tu luyện cho năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm, càng hậu hĩnh hơn Ngải Thanh.
Trong lòng Đinh Hạo biết rõ muốn Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm ngoan ngoãn cho hắn sử dụng thì phải có kẹo và roi, để bọn họ trông thấy hy vọng.
Đinh Hạo chuẩn bị đơn giản xong chiếc chiếc thuyền bay bạc được hắn đặt tên là chiếc thuyền bay Thần Châu Số Một nhẹ nhàng bay lên rời khỏi tòa binh trạm cổ thành.
* * *
- A? Đó là... Không lẽ tên mặt trắng nhỏ tạo ra huyền khí bay? Hắn còn có thần thông như vậy?
Trên một ngọn đồi cách tòa binh trạm cổ thành hai mươi mấy dặm, Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu khó thể kiềm chế giật mình.
Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu nhớ đến lúc trước chú ý thấy Đinh Hạo kéo ra hai chiếc chiếc thuyền bay một lớn một nhỏ từ đám cổ chiếc thuyền bay, gã lập tứck hẳng định suy đoán. Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu càng giật mình hơn, gã không ngờ đoàn người bọn họ vô tình chọc phải kẻ địch thiên tài ngút trời cho Liệt Thiên Kiếm Tông, chẳng những thực lực mạnh mẽ còn có thủ đoạn như vậy. Chắc là thiên tài đó được truyền thừa uyên bác, lai lịch bí ẩn.
Nếu nói trong chớp mắt này Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu không hối hận là chuyện không thể nào.
Tiếc rằng bây giờ không có khả năng quay về hòa giải.
Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu giật mình, càng tăng sát ý với Đinh Hạo.
Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu phải nhanh chóng bóp chết uy hiếp này, không thì về sau nguyên Liệt Thiên Kiếm Tông sẽ gặp tai họa diệt vong.
- Phải rồi, tên mặt trắng đã đi, không biết một góc bản đồ còn ở trong tòa cổ thành không?
Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu lập tức nhớ đến bản đồ trên bia đá thanh ngọc.
Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu ôm chút may mắn cuối cùng, có lẽ Đinh Hạo không biết về thượng cổ di tích bí ẩn nên không chú trọng khối bia đá. Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu nhìn chiếc thuyền bay màu bạc sắp biến mất cuối trời, gã biết đã không còn nhiều thời gian gian, cần mau chóng vào tòa binh trạm cổ thành thăm dò. Nếu bia đá không còn thì Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu đuổi theo chiếc thuyền bay màu bạc ngay, tùy thời tìm cách.
Nếu Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu chờ chiếc thuyền bay biến mất rồi mói vào thành thì sẽ mất tung tích đám người Đinh Hạo.
Tìm người trong chiến trường bách thánh mênh mông chỉ dựa vào một mình Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu giống như biển rộng tìm kim, căn bản không có khả năng.
Thế là Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu không do dự nữa hóa thành luồng sáng vào tòa binh trạm cổ thành, đi đến đại điện.
- Còn ở đây?
Khi Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu thấy bia đá màu xanh trong nội điện thì mừng như điên, gã chỉ ôm chút hy vọng cuối cùng xem thử không ngờ Đinh Hạo thật sự không phát hiện bí mật bia đá.
- Ha ha ha ha ha ha! Cái này đúng là thần may mắn cũng đứng về phía ta!
Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu nhanh như chớp đến trước bia đá, gã vận chuyển huyền khí muốn chặt gãy bia đá mang đi.
Lúc này...
Nguyên đại điện bỗng tỏa sáng ngời, áp lực vô hình điên cuồng lan tràn, vách tường xung quanh đại điện tỏa hoa văn sáng sủa. Cửa điện đóng lại ngăn cách mọi thứ bên ngoài, đại điện thành lao tù kín không kẽ hở.
Giọng Đinh Hạo vang trong đại điện.
- Chờ ngươi đã lâu.
Thanh âm này không khác gì tiếng sét với Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu, hai chân gã run rẩy, cảm giác nguy hiểm ập xuống. Phản ứng đầu tiên của Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu là lao tới vách tường gần nhất muốn đâm thủng nó để chạy đi.
Tiếc rằng tường đá ngày thường mỏng như tờ giấy đối với Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu bây giờ cực kỳ cứng rắn, hoa văn minh văn màu vàng tỏa ánh sáng chói lòa. Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu đâm vào như đụng phải bức tường vĩnh hằng không ngã, vai tê rần. Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu bị lực phản chấn cực lớn hất ngược về.
Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu gầm lên:
- Grao!
Toàn thân Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu bốc cháy ánh sáng huyền khí hừng hực, trông gã như ở trong ngọn lửa. Kiếm khí vô cùng sắc bén bắn ra từ ngọn lửa rạch phá hư không như bão táp đánh vào bức tường. Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu hóa thành tuyệt thế thần kiếm nhanh như chớp đâm vào vách tường.
Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu biết gã phải trốn.
Phải trốn trong thời gian ngắn nhất.
Bởi vì Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu không còn thần ngẫu thế mạng thứ hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.