Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 311: Lại là ngươi Bốn phương




Thập Hoàng Thể Tôn Công trời sinh phù hợp với ta, ta sẽ tiếp tục tu luyện. Trước khi đi ta chép lại một bản khẩu quyết pháp môn Thập Hoàng Thể Tôn Công để trong lều, Đinh sư huynh cầm nó về tông môn rồi có thể báo cáo lên cao tầng tông môn.
Trong thời gian ở Vấn Kiếm tông điều ta may mắn nhất là quen Đinh sư huynh, Tiểu Thất và Thiên Dực. Các bằng hữu. Rồi sẽ có ngày lại gặp gỡ nhau, sâu trong lòng ta vĩnh viễn là đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện. Hẹn gặp lại, chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại
Cuối cùng, sau hai năm, ước hẹn Thiên Hàn Tuyệt phong, dù khi đó Trương Phàm ta không có tiếng tăm hay nổi danh Tuyết Châu thì ta sẽ leo lên Thiên Hàn Tuyệt phong chiến đấu vì Đinh sư huynh!
Chữ viết trên tờ giấy lúc liền lúc ngắt, có vài chỗ lộn xộn. Chắc tối hôm đó thiếu niên thợ săn Trương Phàm suy nghĩ rối loạn cỡ nào, ngàn lời vạn chữ ghi trên giây, chắp nối lung tung, nói dông dài rồi lại khiến người rung động.
Đinh Hạo, Phương Thiên Dực đọc thư xong lặng im thật lâu.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm luôn kiên cường, chuyện gì gã đã quyết định thì sẽ kiên trì đi tới, chín cự long cũng không kéo lại được. Nếu thiếu niên thợ săn Trương Phàm quyết định rời khỏi Vấn Kiếm tông cho dù Đinh Hạo, Phương Thiên Dực chạy theo giữ lại cũng không thể thay đổi suy nghĩ của Trương Phàm.
Cuối cùng thiếu niên thợ săn Trương Phàm vẫn đi sao?
Nhớ lại biểu hiện kỳ lạ của thiếu niên thợ săn Trương Phàm mấy ngày nay, Đinh Hạo bỗng cảm giác có lẽ gã đã suy nghĩ chuyện này từ lâu. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm ở lại thêm mấy ngày vì quý trọng thời gian cuối cùng ba người bên nhau.
Phương Thiên Dực khẽ thở dài:
- Có lẽ rời đi là lựa chọn tốt nhất cho tiểu Phàm.
Vấn Kiếm tông cạnh tranh kiểm tra rất khắc nghiệt, tiến độ tu luyện của Trương Phàm sẽ bị đào thải vào kỳ thi cuối năm, không cách nào vào trung tâm Vấn Kiếm tông như ngoại môn, nội môn, lục phong lục tọa.
Đinh Hạo nhẹ gật đầu.
Trong lều thiếu niên thợ săn Trương Phàm quả nhiên có bản sao Thập Hoàng Thể Tôn Công.
Đinh Hạo nhìn chữ viết quen thuộc trang tên sách, hắn chỉ liếc mắt qua, không đọc kỹ nội dung.
Đinh Hạo lắc đầu, cầm quyển sách, mười ngón tay lóe ánh sáng. Trang giấy rách bay đi như bươm bướm trắng đầy trời, giây sau hóa thành bột phấn biến mất.
Đinh Hạo nhỏ giọng nói:
- Nếu tiểu Phàm đã nói Thập Hoàng Thể Tôn Công trời sinh phù hợp với hắn thì từ nay nó chỉ thuộc về hắn!
Thập Hoàng Thể Tôn Công có thể khiến thiếu niên thợ săn Trương Phàm tư chất bình thường trong hai tháng ngắn ngủi bùng phát thực lực tương đương với cường giả đại viên mãn Võ Sĩ cảnh như nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, Thập Hoàng Thể Tôn Công không đơn giản là công pháp tu luyện cơ bắp. Nếu tính phẩm cấp chắc Thập Hoàng Thể Tôn Công đủ xếp vào hàng thiên giai.
Công pháp hiếm thấy như vậy nhưng Đinh Hạo không thèm nhìn một cái, trực tiếp hủy diệt.
Từ nay trong thiên địa chỉ một mình thiếu niên thợ săn Trương Phàm nắm giữ công pháp Thập Hoàng Thể Tôn Công.
- Chúng ta tăng tốc độ quay về Vấn Kiếm tông.
Ánh mắt Đinh Hạo sắc bén lạnh băng.
Phương Thiên Dực gật đầu.
Rồng có nghịch lân. Lư Bằng Phi, ngươi không nên đụng vào Trương Phàm, lần này ngươi thật sự chọc giận Đinh sư huynh.
* * *
- Cái gì? Một kiếm giết chết Kiếm Bất Bình?
Lư Bằng Phi tưởng đâu tai mình nghe lầm.
Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu nơm nớp lo sợ đứng sau lưng Lư Bằng Phi, chắc chắn nói:
- Đúng vậy. Không sai chút nào. Ta và Điền Hoành sư huynh chính mắt thấy, các sư huynh đệ đi cùng cũng thấy. Không biết Đinh Hạo học đâu ra kiếm pháp quái dị lắc người một cái, một kiếm đã giết Kiếm Bất Bình sư huynh.
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành gật đầu lia.
- Một chiêu giết Kiếm Bất Bình không thể chỉ dựa vào kiếm pháp quái dị là được, tu vi huyền khí của Đinh Hạo ít nhất cũng cỡ cảnh giới Võ Sư cảnh.
Lư Bằng Phi cắn răng không cam lòng thừa nhận.
Tin tức này đánh vỡ mọi chuẩn bị trước đó của Lư Bằng Phi, gã phải lên kế hoạch lại.
Lư Bằng Phi ngẩng đầu nhìn nóc đại điện đen, khuôn mặt vặn vẹo.
- Đinh Hạo, mặc kệ lần này ngươi ra ngoài có thu hoạch gì, chỉ cần ngươi dám trở về Vấn Kiếm tông thì ta sẽ cho ngươi chết! Huống chi ngươi muốn bình an quay về Vấn Kiếm tông? Không dễ vậy! Ha ha, không chỉ một mình ta muốn giết ngươi!
Lư Bằng Phi siết chặt nắm tay.
Lư Bằng Phi phất tay:
- Ra ngoài đi.
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu liếc nhau, cung kính hành lễ rồi lùi ra.
Trong lòng nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu thấy nặng nề chưa từng có.
Đối với thế lực Lư Bằng Phi mới nổi lên thì Đinh Hạo trở về sẽ là cuộc khiêu chiến cực kỳ nghiêm túc, sinh tồn hay diệt vong? Đó là vấn đề hóc búa không thể bỏ qua.
Sau khi nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu rời đi, Lư Bằng Phi lấy một vật điêu khắc hình chim nhỏ màu bạc ra khỏi trữ vật giới chỉ quăng lên cao.
Phù điêu tỏa sáng hóa thành một con chim thật kêu to bay ra đại điện hướng tới sâu trong lục phong lục tọa sơn môn Vấn Kiếm tông.
- Ha ha ha ha ha ha! Đinh Hạo, có lẽ ngươi không qua được ải này!
* * *
Trên bầu trời tối tăm, mây đen che đầy, không khí ẩm thấp.
Nhìn từ xa thấy sơn môn Vấn Kiếm tông nguy nga trập trùng. Phương Thiên Dực, cô bé Cao Tuyết Nhi lộ biểu tình vui sướng. Đinh Hạo nhíu mày, chợt ngừng lại.
Đinh Hạo quay đầu liếc rừng cây nằm bên tay phải, nói:
- Ra đi.
Lúc này là đầu xuân, trời se lạnh. Tuyết đọng trên cây cối đã hòa tan, cạch cây mọc ra chồi non xanh, nhìn từ xa như mặc áo xanh. Rừng cây này rậm rạp xào xạc trong gió lạnh.
Phương Thiên Dực, cô bé Cao Tuyết Nhi nhìn theo ánh mắt Đinh Hạo nhưng không thấy gì.
Đinh Hạo cười nhạt, mắt bắn ra tia sáng bạc.
Ánh mắt Đinh Hạo như hai cột sáng bạc xuyên qua, trên ngọn cây vốn không có ai khi bị ánh sáng bạc bắn trúng thì dao động gợn sóng trong suốt. Một bóng người áo đỏ thon dài chậm rãi lộ mặt.
Tim Phương Thiên Dực run lên.
Bây giờ Phương Thiên Dực là võ giả cao giai Võ Sĩ cảnh, tai thính mắt tinh, cảm ứng được mấy chục thước. Tiếng sâu bọ kêu không thể thoát khỏi cảm giác của Phương Thiên Dực, nhưng lần này nếu không phải Đinh Hạo lên tiếng thì gã không phát hiện trên ngọn cây giấu một người.
Từ đó thấy được thực lực người áo đỏ hơn xa Phương Thiên Dực.
Đinh Hạo nhìn người áo đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.