Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 168: Hung tợn tát mặt




Nhưng Lư Bằng Phi chỉ giữ được giây lát.
Khi Lư Bằng Phi đối diện ánh mắt của Đinh Hạo, nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng, ma xúi quỷ khiến bản năng cúi đầu xuống.
Lý Lan ở phía xa thấy vậy mất hứng thú quan sát tiếp.
Vốn Lư Bằng Phi có chút thiên phú, một ít tâm kế, tiến độ tu luyện nhanh coi như có chút giá trị. Tiếc rằng Lư Bằng Phi đứng trước mặt Đinh Hạo liên tục lộ ra nhát gan khó che giấu khiến Lý Lan khẳng định trăm phần trăm gã không đáng dùng.
Thấy hình ảnh này trong đám người có đệ tử ký danh cười lạnh.
Lư Bằng Phi bị tiếng cười nhạt kích thích.
Trong lòng Lư Bằng Phi thầm hét to khích lệ chính mình, không cần sợ, không cần sợ, bây giờ ta là tứ khiếu Võ Đồ cảnh. Thực lực của ta tuyệt đối không thấp hơn Đinh Hạo, tại sao ta phải sợ hắn? Ta nhẫn nhịn một tháng chẳng phải vì ngày hôm nay sao? Hôm nay là lúc đánh vỡ thần thoại của Đinh Hạo trong Thanh Sam Đông Viện. Hãy đối diện, hãy đối diện, ngươi sẽ thắng.
Lư Bằng Phi nổi lên can đảm lại ngẩng đầu nhìn thẳng mắt Đinh Hạo.
Nhưng Lư Bằng Phi đã không còn cơ hội.
Bởi vì Đinh Hạo thất vọng lắc đầu, không nhìn Lư Bằng Phi cái nào. Đinh Hạo nhẹ nhàng ung dung bước lên lôi đài, đi hướng cột đá ngọc.
Lư Bằng Phi chết đứng.
Khó chịu như đấm vào không khí, Lư Bằng Phi suýt hộc máu.
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện khác thì hưng phấn.
Rốt cuộc Đinh Hạo sư huynh trắc nghiệm.
Đệ nhất cường giả Thanh Sam Đông Viện bây giờ đến cảnh giới nào rồi?
Lư Bằng Phi một mình đứng nguyên tại chỗ.
Lư Bằng Phi cắn răng nhìn Đinh Hạo, hắn phớt lờ làm gã thấy tức giận, nhục nhã. Lư Bằng Phi không để ý đến ánh mắt ghét, khinh thường xung quanh, gã nhìn bóng lưng Đinh Hạo.
Lư Bằng Phi quê quá tức giận quát:
- Đinh sư huynh có thiên phú siêu tuyệt, kém nhất cũng được đánh giá tiến độ siêu đẳng gáip đi? Nếu không bằng ta thì quá mất mặt.
Đinh Hạo đứng trước cột đá ngọc, quay lại liếc Lư Bằng Phi sau đó xoay người, một bàn tay đặt lên cột đá.
Trên cái bệ đá trắng như ngọc một vệt bạc mông lung chậm rãi kéo lên, chớp mắt vượt qua vạch một, hai, ba... Cột bạc lên chậm dần, chậm dần, gian nan đến gần vạch bốn.
Mọi người nín thở nhìn cột bạc từng chút một vượt qua vạch bốn chậm rãi ngừng.
Mắt Lư Bằng Phi sáng lên, vẻ mặt kích động đỏ ửng.
- Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha! Vạch bốn, tứ khiếu Võ Đồ cảnh. Ha ha ha ha ha ha! Đinh Hạo, ngươi chỉ mới có tứ khiếu Võ Đồ cảnh! Ha ha ha ha ha ha! Ta còn nhớ lúc trong đại tái năm viện được đệ nhất thì thực lực của ngươi đã là nhị khiếu Võ Đồ cảnh, một tháng qua đi ngươi mới chỉ được tứ khiếu Võ Đồ cảnh? Quá chậm, thật sự là quá chậm, chắc không đạt tới cả đánh giá tiến độ tu luyện ất gia. Ha ha ha ha ha ha!
Lư Bằng Phi cuồng cười, tất cả sợ hãi, phập phồng trong lòng không còn.
Nhưng chính lúc này...
Lư Bằng Phi thấy khóe môi Đinh Hạo cong lên trào phúng.
Lư Bằng Phi giật mình, chưa kịp nói gì...
Chỉ thấy bàn tay Đinh Hạo đặt trên cột đá ngọc chớp một đoàn sáng bạc, cột bạc nhạt tượng trưng cảnh giới cao thấp như hăng tiết gà tăng nhanh vùn vụt, xông qua vạch năm rồi thế như chẻ tre đột phá vạch sáu.
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện reo hò.
Nụ cười đắc ý đông trên mặt Lư Bằng Phi, gã rất lúng túng, thấy rát mặt như bị ăn tát. Tuy nhiên ngay sau đó Lư Bằng Phi nhận ra điều gì, mắt sáng lên.
Cho dù qua vạch sáu thì sao? Tiến độ tu luyện chỉ vượt bốn tiểu cảnh giới, giống như gã.
Lư Bằng Phi hưng phấn ngẩng đầu, muốn tranh luận cái gì:
- Đây cũng là gì, mới...
Nhưng lúc này cột bạc nhạt chính giữa cột đá ngọc không dừng lại, nhìn như chậm rãi qua vạch sáu vẫn chưa hết hơi, như ngựa hoang thoát cương điên cuồng dâng lên vượt vạch bảy rồi khựng lại.
Không sai, là bỗng nhiên ngừng lại chứ không phải chậm rãi ngừng..
Cái này nói lên Đinh Hạo còn có sức chứ chưa đến cực hạn.
Đinh Hạo bình tĩnh nhìn Lư Bằng Phi, lạnh nhạt nói:
- Có muốn ta lại lên trên chút nữa không?
Lư Bằng Phi khẽ run, không biết nên nói cái gì.
Nếu lúc này Đinh Hạo trào phúng châm chọc thì có lẽ trong lòng Lư Bằng Phi bình tĩnh chút, cho rằng Đinh Hạo chỉ là tiểu nhân đắc chí liền càn rỡ. Nhưng Đinh Hạo không mắng chửi người ngược lại lạnh nhạt, phớt lờ khiến Lư Bằng Phi thấy mình thật buồn cười.
Thì ra đối phương từ đầu đến cuối không để Lư Bằng Phi vào mắt.
- Thất khiếu Võ Đồ cảnh sơ giai, tiến độ tu luyện thần giai.
Biểu tình Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong kinh ngạc nhìn Đinh Hạo, bộ dáng muốn độc miệng nhưng không thấy có điểm nào để rủa.
Cuối cùng Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong mắng một câu:
- Bà mợ nó, đúng là quái vật.
Đinh Hạo nhe răng cười với Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, xoay người xuống đài, lướt qua Lư Bằng Phi, hắn không có biểu thị gì tiêu sái ra khỏi võ xá.
Nếu đã trắc nghiệm xong thì Đinh Hạo không cần ở lại đây phí thời gian.
Lư Bằng Phi đông cứng đứng tại chỗ, người lạnh băng.
- Phi, thứ gì cũng dám khiêu khích Đinh Hạo sư huynh?
- Tiểu nhân đắc chí!
- Thật là mù mắt rồi, trước kia ta còn xem hắn là bằng hữu.
- Thứ lấy oán trả ơn. Mấy ngày nay nếu không có Đinh Hạo sư huynh chẳng ngại phiền dốc lòng chỉ điểm thì Lư Bằng Phi sao có thành tích như hôm nay được? Nếu không phải Đinh Hạo sư huynh thắng được quyền tài nguyên tu luyện thứ hai cho Thanh Sam Đông Viện chúng ta trong đại tái năm viện lần đầu thì Lư Bằng Phi có thể tiến bô ạnhnh như vậy không?
- Sau này nhớ cách xa loại tiểu nhân này, bà nội nó, thấy hắn là xui rồi.
Các sư huynh đệ xung quanh Lư Bằng Phi không chút khách sáo lên tiếng, từng câu chui vào tai gã.
Lư Bằng Phi mờ mịt ngẩng đầu, thấy từng đôi mắt ngày thường thân thiết giờ đầy khinh thường, coi rẻ nhìn gã. Bọn họ đều bỏ đi xa.
- Tại sao sẽ như vậy? Những tên kia đều hướng về Đinh Hạo? Hừ, ta biết rồi, chắc là vì thực lực của ta không đủ mạnh, chờ khi ta vượt qua Đinh Hạo sẽ khiến những kẻ khinh thường, sỉ nhục ta quỳ xuống khóc trước mặt ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.