Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 147: Đao ý và kiếm ý, tiểu Lan giỏi




Đinh Hạo bị rung động.
Động tác xuất kiếm vô cùng đơn giản khi bóng người mông lung thi triển lại như ẩn chứa vũ trụ tang thương, thiên địa huyền hoàng vô thượng chí lý, có một loại huyền diệu khó giải thích, vận ý diệu không thể tả xiết, kiếm ý tung hoành. Đinh Hạo chìm đắm vào trong đó, mê mẩn, linh hồn lâng lâng sắp lạc lối.
- Đó là kiếm ý sao? Cái loại đại đạo chí giản, huyền ảo không thể nói ẩn ý, ẩn chứa vũ trụ tinh thần biến đổi đó...
Đinh Hạo hoàn toàn mất hồn khi bóng dáng kia rút kiếm, xuất kiếm.
Trong chớp mắt đó như khoảnh khắc vĩnh hằng, vowjt qua tất cả, giam cầm hết thảy.
Gió lạnh thổi đến, Đinh Hạo tỉnh táo lại khỏi rung động.
Đinh Hạo mở mắt ra, giật nảy mình.
Đã qua bảy, tám canh giờ, bình minh lên.
Chân trời có một tia nắng nhu hòa chiếu tới, bình minh mê người, áng mây hồng, con chim không biết tên ở trên bầu trời hót ríu rít êm tai như chuông gió.
Đinh Hạo giật mình kêu lên:
- Ta nghĩ chỉ là một chớp mắt thế nhưng qua thời gian dài như vậy?
Trong đầu Đinh Hạo từ khi Kiếm Tổ truyền lại hình ảnh đến hắn say mê rồi tỉnh táo, hắn cảm thấy khoảng một, hai phút là cùng. Nhưng trong thế giới hiện thực đã là một đêm.
Chuyện này là sao?
Không ngờ ngươi may mắn như vậy, rơi vào trạng thái ngộ đạo.
Một thanh âm quen thuộc vang bên tai Đinh Hạo.
Là Lý Lan.
Đinh Hạo quay đầu lại, ngạc nhiên thấy Lý Lan, hiện là viện thủ Thanh Sam Đông Viện không biết từ bao giờ khoanh tay trước ngực, thoải mái dựa vào gốc cây cổ lá vàng rơi rụng trong sân. Lá vàng rơi khỏi nhánh cây đáp xuống vai Lý Lan, như một bức tranh. Vẻ mặt Lý Lan bình tĩnh nhìn Đinh Hạo.
Đinh Hạo hỏi:
- Ngộ đạo?
- Thế nhân đều có tuệ căn, đáng tiếc đa số phu bụi trần. Một chớp mắt gió thổi bay bụi có thể thấy Như Lai...
Lần đầu tiên giọng điệu Lý Lan hơi hâm mộ nói:
- Phật gia chú trọng cảm ngộ vô thượng trong khoảnh khắc gọi là ngộ đạo. Võ giả vào thời gian, không gian nào đó chớp mắt hiểu vài võ đạo chí lý, gọi là ngộ đạo. Ngộ đạo có dài có ngắn, có người ngộ ngàn năm bỗng thành chí tôn, có người chỉ chớp mắt đã hơi được lợi. Ngươi vào trạng thái ngộ đạo một đêm chắc được thu hoạch nhiều?
- Thu hoạch?
Đinh Hạo động ý niệm lấy thanh kiếm rỉ sét ra khỏi trữ vật giới chỉ, nhắm mắt cảm ngộ trong lòng, vung ra một kiếm.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Thanh kiếm rỉ sét rạch phá không gian chẳng có tiếng hú mà là tiếng vang khẽ như xé vải.
Quỹ tích thân kiếm có ý mênh mông.
Nhưng nó không phải kiếm ý mà Đinh Hạo mong chờ.
Lý Lan giật mình bước tới vài bước, lá vàng trên vai rơi xuống.
Lý Lan cực kỳ kinh ngạc nhìn Đinh Hạo, hỏi:
- Ngươi... Lĩnh ngộ... Viện thủ?
Giọng Lý Lan run run khác với bình thường, có chút trong trẻo.
Đinh Hạo tiếc nuối lắc đầu, nói:
- Còn kém xa lắm, căn bản là trông mèo vẽ hổ, có hình nhưng không phải kiếm ý.
Làm gì có chuyện dễ dàng lĩnh ngộ kiếm ý như vậy?
Mấy trăm vạn năm nay, trong ức vạn thiên tài chỉ có vài người đếm trên đầu ngón tay là nắm giữ kiếm ý. Số người khác nói mình nắm kiếm ý nhưng chẳng qua biết sơ, nếu trong một đêm Đinh Hạo lĩnh ngộ ra kiếm ý thì càng khoa trương.
Biểu tình Lý Lan phức tạp nhìn Đinh Hạo, rung động còn đọng trong lòng:
- Tuy chỉ có hình nhưng đã có chút ý.
Đinh Hạo lấy làm lạ phát hiện hình như Lý Lan có cảm tình với kiếm ý vượt xa người thường. Nếu không thì tính cách Lý Lan bình tĩnh, trầm ổn thế nhưng khi thấy Đinh Hạo múa kiếm đã biến sắc mặt. Lý Lan làm sao vậy?
Lý Lan cũng nhận ra đã hoảng loạn.
Lý Lan lùi lại một bước, búng tay phủi lá cây vàng trên vai, biểu tình trở về lạnh lùng.
Lý Lan hỏi:
- Tối hôm qua đến tìm thấy ngươi tiến vào trạng thái ngộ đạo, đám người Trương Phàm, Vương Tiểu Thất không dám đánh thức ngươi, canh giữ suốt đêm. Sáng sớm ta kêu bọn họ đi tham gia tập buổi sáng rồi đi học.
Đinh Hạo kinh ngạc hỏi:
- Tối hôm quan goiw đến? Canh một đêm?
Đinh Hạo cười hỏi:
- Lý Lan đại nhân tìm ta không lẽ là có chuyện gì?
Lý Lan không quen giọng điệu trêu chọc của Đinh Hạo, nhíu mày nói:
- Tất nhiên là có chuyện.
Lý Lan chậm rãi bước tới gần, nhìn Đinh Hạo, nghiêm túc nói:
- Ta vừa mới trở thành viện thủ tất nhiên là phải đến viếng đệ nhất cao thủ của Thanh Sam Đông Viện chúng ta trước, lôi kéo quan hệ, nếu không thì ta không thể phát huy kế hoạch tiếp theo.
Đinh Hạo ngạc nhiên cười nói:
- Không ngờ ngươi cũng biết đùa.
- Ai đùa với ngươi?
Lý Lan trừng Đinh Hạo, nói:
- Không lẽ ngươi không biết có uy vọng cao cỡ nào trong các sư huynh đệ? Nếu không thể thuyết phục ngươi đứng ra ủng hộ thì viện thủ như ta có danh không có quyền, bọn họ chỉ phục một mình ngươi.
Đinh Hạo cười gãi mũi, bộ dáng lòng hư vinh rất thỏa mãn.
Lý Lan hừ lạnh một tiếng:
- Như thế nào? Hối hận? Có cần ta nhường lại chức viện thủ cho ngươi không?
Đinh Hạo kiềm không được cười to bảo:
- A! Ngươi cũng biết nói đùa rồi? Rồi rồi, nói đi, muốn ta ủng hộ ngươi như thế nào? Chắc chắn sẽ hết sức. Này, bộ dáng hờn dỗi của ngươi làm ta nghi ngươi có phải là nữ nhân không?
Lý Lan trừng Đinh Hạo, lạnh lùng nói:
- Trò đùa của ngươi không buồn cười chút nào. Đại tái năm viện tháng thứ hai rất nhanh sẽ bắt đầu.
Lý Lan nói rồi xoay người đi, không quay đầu lại bảo:
- Đinh Hạo, ta hy vọng cao thủ đệ nhất Thanh Sam Đông Viện của ngươi có thể kéo dài huy hoàng đại tái năm viện lần đầu, có như vậy mới tăng lực ngưng tụ Thanh Sam Đông Viện hơn. Ta cần ngươi tạo ra lá cờ cho toàn Thanh Sam Đông Viện.
- Đại tái năm viện lần sao? Yên tâm.
Đinh Hạo tràn đầy tự tin, cười nói:
- Này, tiểu Lan, đạ tạ.
Đêm qua Đinh Hạo rơi vào trạng thái ngộ đạo, tuy hắn không lĩnh ngộ ra kiếm ý nhưng cũng có thu hoạch. Nếu không nhờ Lý Lan luôn canh giữ bên cạnh, bị ai nóng nảy làm Đinh Hạo bừng tỉnh thì hắn sẽ tổn thấtl ớn.
Nhưng Đinh Hạo nói câu này khiến Lý Lan đi vững vàng suýt vấp té.
Lý Lan xoay người, trợn mắt nói:
- Còn gọi ta là tiểu Lan thì ta xé miệng ngươi ra!
- Rồi, tiểu Lan!
- Đinh Hạo, ngươi...!
- Tiểu Lan đừng giận, ta chỉ đùa một chút, tiểu Lan...
Lý Lan:
-...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.