Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 1367: Nàng chính là (hạ)




Đại ma vương Tà Nguyệt giơ cẳng lên lăn qua lăn lại trong không trung, gào khan:
- Có lương tâm không vậy? Ta mới tìm được đường sống trong chỗ chết chạy về, còn giúp ngươi đánh người vậy mà ngươi đối xử như thế với ta. Nhân sủng, ta muốn bỏ ngươi!
Đinh Hạo:
-...
- A... Cái này... Ngươi nghe ta giải thích, nếu ta nói không cố ý thì ngươi có tin không?
Đinh Hạo mặt sa sầm khinh thường nói:
- Là luân hồi thiên bàn chủ động hấp thu một lũ thần hồn, ta cũng không biết tại sao lại như vậy.
Đại ma vương Tà Nguyệt lăn tới lăn lui:
- Meo không nghe meo không nghe, meo mặc kệ meo mặc kệ, ngươi đền thần hồn cho ta!
Mặt Đinh Hạo đen thui xách cổ đại ma vương Tà Nguyệt cốc đầu mấy cái ném trên vai.
Đại ma vương Tà Nguyệt tức giận thở hổn hển, mắt xoay tròn. Đại ma vương Tà Nguyệt chợt nhớ điều gì, nhìn chằm chằm Doãn Vinh.
Đại ma vương Tà Nguyệt liếm môi nói:
- Không dược giành thứ này với ta.
Doãn Vinh cảm giác được ý đồ của đại ma vương Tà Nguyệt, giật nảy mình, sợ hãi như bị ác ma nhìn trúng.
Doãn Vinh hét to:
- Đừng giết ta... Ta nhận thua, nhận thua... Đinh Hạo, ngươi muốn tìm Đinh Khả Nhi đúng không? Nàng đang ở trước mặt ngươi, ngươi đã tìm được, tha cho ta đi!
Tim Đinh Hạo run lên, hiểu ra:
- Ngươi... Nói cái gì?
Doãn Vinh kinh hoàng chỉ vào Vũ Diệt Tuyệt, lớn tiếng nói:
- Nàng chính là... Nàng... Nàng chính là thiên sứ đệ nhất Mạc Hoàng thế gia ngày xưa, Đinh Khả Nhi, là người ngươi tìm kiếm. Bây giờ ngươi đã tìm được, tha ta đi. Ta thề Doãn gia tuyệt đối sẽ không truy cứu chuyện này nữa.
Đinh Hạo đã không nghe rõ câu sau của Doãn Vinh.
Đinh Hạo giật mình nhìn Vũ Diệt Tuyệt.
Vũ Diệt Tuyệt cũng nghe thấy đoạn đối thoại.
Vũ Diệt Tuyệt quát một tiếng, thần khí Trấn Thần Ấn xoay tròn bay về, lơ lửng trên đầu nàng. Thần viêm đỏ rũ xuống từng sợi bao bọc Vũ Diệt Tuyệt như nữ sát thần xinh đẹp không dính bụi trần.
Đinh Hạo run run hỏi:
- Nàng... Thật sự là Khả Nhi?
Tuy Đinh Hạo xuyên đến nhưng dung hợp ký ức của Đinh Hạo thật, tương đương với kế thừa tình cảm ngày xưa cộng với trong cơ thể này chảy chung dòng máu. Tình cảm hức tạp tựa bão lòng tuôn ra, hưng phấn, kích động, thấp thỏm xen lẫn vào nhau. Đinh Hạo sợ nữ sát thần xinh đẹp tuyệt trần lạnh lùng lắc đầu.
Thần viêm đỏ chảy xuôi.
Vũ Diệt Tuyệt khẽ thở dài.
Vũ Diệt Tuyệt nhìn Đinh Hạo, đôi mắt lạnh băng dần dịu đi, sát khí biến mất. Một giọt lệ lấp lánh ướt khóe mắt, Vũ Diệt Tuyệt nở nụ cười ngọt ngào.
Trong khoảnh khắc tất cả như ngày xuân trăm hoa đua nở.
Đó là vẻ đẹp mê người biết mấy. Dù là các đệ tử tứ đại thế gia bên dưới bị giết sợ teo tim lúc này đứng ngây tại chỗ, trong đầu khắc ghi dung nhan tuyệt thế mắt ngấn lệ mà môi cười.
Vũ Diệt Tuyệt nhìn Đinh Hạo, mỉm cười nói:
- Ca...
Đầu Đinh Hạo bùm một tiếng nổ tung.
Đinh Hạo đứng ngơ ngác nhìn thiếu nữ cười tươi như hoa, một lúc sau mới phản ứng lại, chạy ngay đến trước mặt Vũ Diệt Tuyệt.
- Nàng... Khả Nhi... Nàng... Thật sự là Khả Nhi sao?
- Ca!
Dòng lệ lăn dài, Vũ Diệt Tuyệt nhào vào ngực Đinh Hạo.
Đinh Hạo giang hai tay ôm thiếu nữ vào lòng, cảm giác huyết mạch liền nhau dâng lên.
Nói thật là lúc trước mấy lần gặp Vũ Diệt Tuyệt trong lòng Đinh Hạo có cảm giác lạ, hắn từng suy đoán nhưng trực giác Thắng Tự Quyết không cho hắn chỉ dẫn đặc biệt, làm Đinh Hạo luôn băn khoăn.
- Ca nhìn xem.
Vũ Diệt Tuyệt cười tươi như thiếu nữ đơn thuần, xòe tay ra. Một ngọc bội xanh nhạt rách nát tỏa sáng trong lòng bàn tay thon nhỏ.
Ngọc bội rất tệ, có đi bán cũng không hiệu cầm đồ nhận. Đồ án, tạo hình thô ráp, rõ ràng là người nghiệp dư khắc. Mặt ngọc khắc hình dạng một đứa trẻ màu trắng mờ nhạt, có lẽ vì đeo lâu ngày nên dưới ánh mặt trời ngọc bội tỏa sáng xanh nhạt.
Lần này thì Đinh Hạo không nghi ngờ gì nữa.
Bởi vì ngọc bội này là một miếng ngọc nát Đinh Hạo tìm được trong khu rác sau núi Vấn Kiếm tông, tốn nửa thán cẩn thận khắc nó tặng cho muội muội Đinh Khả Nhi làm món quà bốn tuổi.
Lúc trước Đinh Khả Nhi luôn đeo bên mình.
- Khả Nhi, muọi...
Lòng Đinh Hạo trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nên nói cái gì.
Đinh Hạo hỏi:
- Chuyện này là sao? Không phải Mạc Hoàng Thiên Cơ mang muội muội đi sao? Tại sao muội muội sửa tên thành Vũ Diệt Tuyệt? Mấy năm nay rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
- Thiên Cơ sư tôn đã qua đời.
Đôi mắt trong suối của Đinh Khả Nhi lóe tia buồn bã, nói:
- Chuyện rất dài dòng, đều tại tứ đại thế gia ban tặng. Bọn họ bức chết Thiên Cơ sư tôn, hại ta phản ra Thiên Chi đảo, chín chết một sống mới được như hôm nay. Ta từng thề quyết báo thù, hủy diệt thiên môn.
- Tiểu muội, là ta không tốt, không có khả năng bảo hộ muội muội, làm muội muội chịu khổ.
Đinh Hạo vô cùng đau lòng, tuy chỉ vài câu ít ỏi nhưng hắn có thể tưởng tượng ra mấy năm nay muội muội Đinh Khả Nhi gặp nguy hiểm, khốn khổ như thế nào. Một mình Đinh Khả Nhi lẻ loi hiu quạnh trong Nam Vực, đối mặt kẻ thù khổng lồ như Thiên phủ Thiên Chi đảo, nàng kiên trì đến ngày hôm nay đã làm người ta khó thể tưởng tượng.
Nghĩ đến đây lòng Đinh Hạo đau nhói.
Năm xưa sinh hoạt dựa vào nhau còn rõ ràng trước mắt, như thể là Đinh Hạo trải qua tất cả. Đinh Khả Nhi khi đó ngây thơ hồn nhiên, lương thiện đến mức lỡ chân giẫm chất con sâu nhỏ sẽ buồn rất lâu. Đinh Khả Nhi bây giờ giống như nữ sát thần, nơi đi qua không nương tình. Chắc chắn là Đinh Khả Nhi gặp chuyện gì khiến một nữ hài tử lương thiện, yếu đuối biến thành tính cách như hôm nay.
- Ca, đừng nói vậy, ca là ca ca tốt nhất trên thế giới.
Đinh Khả Nhi lau nước mắt cho Đinh Hạo, cười nói:
- Ta biết hết, ca ca vì tìm được ta liều mạng khổ luyện, bao nhiêu lần ra sống vào chết mới có thực lực hôm nay. Ca ca của ta từ nhỏ là đại anh hùng của ta!
Chỉ khi đối diện Đinh Hạo nữ sát thần mới biến trở về nữ hài tử lương thiện, yếu đuối ngày xưa. Đinh Khả Nhi cười tươi như hoa, ngây thơ, hồn nhiên hợp tính cách mười mấy tuổi của nàng.
- Ca ca có thất vọng với ta không?
Đinh Khả Nhi nhìn Đinh Hạo, biểu tình sợ hãi nói:
- Khả Nhi đã thay đổi nhiều, ta giết rất nhiều người, bọn họ đều gọi ta là yêu nữ.
- Ngốc, nói bậy gì vậy?
Đinh Hạo khều mũi nữ sát thần, lúc nhỏ hắn hay dùng động tác này an ủi muội muội.
Đinh Khả Nhi cưng chiều nói:
- Mặc kệ muội muội biến thành bộ dạng gì đều là muội muội của ta. Người muội muội giết chắc chắn đều là kẻ xấu, nếu ta có mặt cũng sẽ giết thay muội muội!
Nước mắt Đinh Khả Nhi tuôn như suối, tựa vào vai Đinh Hạo gào khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.