Đào Hoa Sinh Tử Kiếp

Chương 50: Dưỡng thi




Trong sợi dây ký ức, từ đó luôn hiện diện một thân ảnh mơ hồ, Sở Tình không thấy được dung nhan người đó, chỉ biết rõ, nàng cùng hắn đã suốt mấy kiếp trải qua sinh tử ly biệt, duyên mệnh thế nào vẫn không thể trọn vẹn. Cho nên đời này, nàng nhất định sẽ đợi, dựa vào chấp niệm, tìm hắn giữa thiên hạ bao la này.
Ngày nọ, khi từng đợt nắng mùa xuân đều đã làm chảy tan sương tuyết trên đỉnh Nhược Lăng, Sở Hy trở về, tay dắt theo hài tử chừng 6 tuổi, từ trong ánh mắt y, ngay cả suốt một đường từ chân núi lên, vẫn chẳng giấu được kinh hỷ ấm áp tột cùng. Mà tiểu hài bên cạnh, tuy rằng một thân hắc sắc, nhưng khí chất thật sự thuần khiết trong sạch, liền ngỡ như sẽ không nhiễm được chút bụi trần nhân thế.
Bàn tay nhỏ bé của hắn vẫn cứ giữ chặt thanh trường kiếm, ôm khư khư vào lòng, từng khắc cũng chẳng muốn buông ra. Sở Hy xoa đầu hắn, nhìn tỷ đệ Sở Tình nói: "Đây là Mặc Hiểu Lam, từ nay nó là đại sư huynh của hai con."
Sở Nhạc Hiên vui vẻ bước tới nắm lấy vạt áo của Mặc Hiểu Lam, cười hì hì nói: "Ca ca a, ta rốt cuộc cũng có người chơi cùng rồi ha."
Mặc Hiểu Lam mỉm cười sáng lạn đáp lại, nơi đáy mắt thoáng chốc hiện lên vài tia ngây ngô đơn thuần. Hắn khẽ nhìn về phía tiểu cô nương phía xa, gương mặt nàng vẫn như vậy mà lãnh đạm, cơ hồ còn lạnh lẽo hơn cả sương tuyết. Sở Tình không buồn liếc nhìn đến hắn, liền quay lưng bước đi. Mặc Hiểu Lam gãi đầu cười trừ, hắn thế nào vẫn chẳng hiểu được vị sư muội này.
Sở Tình nhẹ nhàng chạm vào đóa hoa đào trong tay, nói thầm: "Đợi hắn."
Nhân sinh ngắn ngủi, liệu có kịp tìm được một người? Đối với nàng, hắn từ lâu, đã trở thành chấp niệm lớn nhất, vô pháp buông được. Vĩnh viễn sau này, ngoài hắn ra, vạn vật trên thế gian, hết thảy đều vô nghĩa.
Chỉ là, Sở Tình lại phạm phải sai lầm lớn nhất, vô tình lướt qua nhau, đành để vuột mất hắn. Nàng không nhận ra, người trước mắt là người trong tâm. Là do Tử Linh Dạ Thần muốn thử thách, hay chăng nàng thật đã quá vô tình rồi?
......
Ngay hôm sau, cả hai lập tức xuất phát. Chân trời phía nam đang vô cùng trong xanh liền bỗng chốc biến thiên, mây mù u ám giăng phủ, chính là dự báo điềm dữ sắp tới.
"Sở Tình, đang nghĩ gì vậy?"
Mặc Hiểu Lam nhìn nàng, ôn nhu nói.
"Không có gì. Ta chỉ đang cảm thấy phía trước quỷ khí quá nặng."
"Ừm, quỷ khí dày đặc, phong thủy xem ra thu hút tà ma, nhưng mà quả thật có chút kỳ lạ."
Sở Tình khẽ gật đầu, nói: "Là trận pháp thay đổi phong thủy."
"Nơi đây không thuộc địa phận quản lý của Tam Đại Môn Phái, cho nên có kẻ tác quái cũng không ai khắc chế sao?"
Đột nhiên Mặc Hiểu Lam như nghĩ đến điều gì, liền nói: "Phải rồi, ngươi còn nhớ Vũ Lạc Quân chứ?"
"Ừm."
"Lần trước ở Huyền Minh sơn, ta gặp phải một lệ quỷ muốn triệu hồn phách của hắn. Cả Tu Chân Giới đều cho rằng Vũ Lạc Quân đã hôi yên phi diệt, nhưng ta lại nghĩ hắn vẫn còn tồn tại."
Nghe được lời này, Sở Tình thoáng chốc dừng bước, nói: "Vì sao?"
Mặc Hiểu Lam đưa ánh nhìn vào nền trời phía xa, nhẹ giọng nói: "Linh cảm của ta thôi. Nhưng dù là vậy, cũng có thể, Vũ Lạc Quân đã sớm chuyển thế siêu sinh rồi."
Nói dứt câu, hắn khe khẽ thở dài: "Chỉ tiếc cho người ở lại, chờ đợi trong vô vọng."
Sở Tình hơi nghiêng đầu, hướng về phía hắn hỏi: "Ngươi nhắc đến ai?"
"À, là tiểu lệ quỷ kia, chẳng biết có quan gì với Vũ Lạc Quân nữa."
Nhìn thần sắc nàng bất giác trở nên lãnh đạm lạnh nhạt hơn vài phần, Mặc Hiểu Lam liền lo lắng nắm lấy tay Sở Tình, khóe môi cong lên một nụ cười trấn an người trước mắt. Lòng tự thầm mắng chình mình: "Ta quả thật quá hồ đồ, sao cứ chạm đúng chỗ đau của Sở Tình vậy chứ."
Từ trong bất tri bất giác, ngọc thủ lạnh băng càng giữ chặt lấy tay hắn, dường như sợ rằng sẽ đánh mất. Mặc Hiểu Lam buông một hơi thở dài, sau này nhất định không nên để nàng nghe thấy mấy từ chờ đợi này a.
Hai thân ảnh dần tiến nhập vào màn sương mù mờ ảo, chậm rãi hòa lẫn cùng khoảng tối tăm của khu rừng.
Chỉ là, khu rừng này cũng không đến đỗi quá rộng lớn, chẳng mất bao lâu liền bước ra khỏi, ngay cả quỷ khí nọ cũng không bắt nguồn từ đây, mà chính xác là từ thôn làng nhỏ hoang tàn phía trước. Mặc Hiểu Lam nhíu mày quan sát xung quanh, liền thấy rõ rất nhiều ngôi nhà gỗ mục nát đều bị gió bụi phủ đầy vùi lắp, hai bên đường, cây cối chết khô đứng khẳng khiu trơ trọi giữa không gian tang tóc.
Khắp chốn hết thảy đều không cảm nhận được chút sự sống hiện diện, tựa hồ thôn làng này từ lâu đã bỏ hoang, chẳng còn một ai ở lại. Mặc Hiểu Lam tiến lên vài bước, lại nhận ra một cỗ thi khí nồng đậm xộc thẳng vào mũi, tức thì đề cao lòng cảnh giác.
Sở Tình hơi cúi đầu, đoạn đưa tay kết thủ ấn, linh lực trong phút chốc lan tỏa, va chạm mạnh mẽ với trận pháp đang vây quanh thôn làng. Lúc sau, nàng liền nói: "Phong thủy nơi đây lấy âm khí cực sâu mà dưỡng thi. Trời sắp tối, mau tìm chỗ trú."
Mặc Hiểu Lam đối với vấn đề này không am hiểu tinh thông bằng Sở Tình, chỉ biết nghe theo lời nàng, hướng về một ngôi nhà hoang mà tạm thời ẩn nấp. Bên ngoài, ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn cũng đã lụi tắt hoàn toàn. Mặc Hiểu Lam phủi đi một lớp bụi, vừa ho khan vài tiếng vừa nói: "Sở Tình, dưỡng thi mà ngươi nói rốt cuộc là thế nào."
"Nuôi dưỡng thi thể, luyện thành quỷ hoặc trấn áp thứ khác."
Hắn quay sang phía nàng, ngờ vực nói: "Ngươi nghĩ thế nào?"
Sở Tình nhẹ nhàng lắc đầu, dán thêm một lá bùa lên mảnh kiếm vỡ trên tay, nhàn nhạt nói: "Thiên Đạo có dị biến, e rằng mọi chuyện không đơn giản."

Trần

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.