Đào Hoa Sinh Tử Kiếp

Chương 27: Hắn không phải người




Tử Linh Dạ Thần lại trầm mặc đứng đó không chút cử động, chỉ có từng luồn tà khí âm hàn vẫn luôn lượn lờ bao phủ thân thể hắn, trông thật vô cùng tà quái quỷ dị. Lúc này hắn đột nhiên cất giọng: "Ngươi dù cho có làm cách gì, đến cuối cùng đều cũng sẽ hại hắn."
Sở Hy: "Chẳng phải ngươi mới thực là kẻ khắc tinh luôn muốn hại nó sao? Hôm nay ngươi lại tìm đến, còn có thể là mục đích khác?"
"Thiên cơ không thể tùy tiện tiết lộ, càng không thể tùy tiện thay đổi."
Giọng nói hắn tột cùng trầm thấp, tựa như luồn tà phong đến từ địa ngục. Cư nhiên còn khiến người nghe thấy liền sởn một tầng gai óc. Sở Hy chỉ lại lắc đầu mà nói: "Ta sẽ tự mình nhận trừng phạt."
"Ngươi? Giống như lúc trước, thảm sát Thiên Vân Tông?"
Đuôi mày Sở Hy khẽ giật, bàn tay thoáng chốc siết chặt. Chỉ là y dù gì cũng đã trải hơn nửa đời thăng trầm, nào có thể dễ dàng xao động như vậy. Sở Hy lại thở dài, cười nhạt: "Đến cuối cùng, cho dù ta không hiểu thấu thiên cơ được bằng ngươi, nhưng ta cũng sẽ tận lực giúp hài tử đó. Còn ngươi, nó dù gì cũng là..."
Sở Hy còn chưa nói dứt câu, tức thì vô vàn sợi tơ mảnh đã siết lấy cổ y. Siết chặt đến mức gương mặt anh tuấn kia vốn đã rất nhợt nhạt, thời khắc này lại tột cùng trắng bệch không còn chút huyết sắc. Tựa như muốn ngay lập tức đoạt lấy sinh mạng của y.
Tử Linh Dạ Thần vẫn không di chuyển nửa bước, hắn khẽ phất tay, nam tử trước mắt liền bị treo lên giữa không trung. Sở Hy biết bản thân đang phải đối mặt với loại tình thế gì, thực ra cái chết cũng chẳng mấy quan trọng, chỉ là y lại nuối tiếc chưa thể hoàn thành một việc....
Sở Hy cố gắng thanh tỉnh, dồn toàn bộ công lực mà thi pháp. Y đưa tay kết vài đạo thủ ấn, tức thì trên đỉnh núi liền hiện ra một trận pháp. Trong phút chốc, linh khí thiên địa đều như bị rút sạch, chỉ hướng Nhược Lăng sơn mà lao tới. Tử Linh Dạ Thần biết Sở Hy đang định làm gì, liền khẽ siết chặt tay, đem thân thể lẫn linh hồn y đều hóa thành tro bụi.
Nhưng hắn còn chưa kịp động thủ, tức thì cả người dường như khựng lại giây lát. Tử Linh Dạ Thần khẽ liếc mắt xuống lồng ngực, chỉ thấy một lưỡi kiếm sáng loáng đã xuyên qua. Hắn không một chút đau đớn, cả máu tươi đáng lẽ nên chảy ra cũng không có, cứ như vậy mà quay lại nhìn Mặc Hiểu Lam.
Mặc Hiểu Lam nhìn nơi Thiên Đạo kiếm xuyên qua, thoáng chốc liền cả kinh: "Hắn không phải người?"
Tử Linh Dạ Thần lạnh lẽo đối mặt hắn, nhẹ nhàng cầm lấy lưỡi kiếm từ từ rút ra, vết thương cũng theo đó mà nhanh chóng khép lại, tựa như chưa từng có gì xảy ra. Sở Hy không còn tâm trí thắc mắc Mặc Hiểu Lam vì sao có mặt ở đây, chỉ đành gắng gượng cắn răng nói: "Hiểu Lam, dùng Thiên Đạo.... phong.... ấn hắn...."
Mặc Hiểu Lam tung một chưởng đẩy Tử Linh Dạ Thần ra xa, hắn chợt khựng lại ngờ vực nhìn vào bàn tay mình, lại nhìn Sở Hy mà lo lắng nói: "Sư phụ, người định làm gì?"
Sở Hy kết một đạo thủ ấn cuối cùng, máu tươi nơi khóe miệng cứ thế chảy dài, y lại mỉm cười nói: "Chỉ cần lúc này..... ngươi phi thăng là được......"
Việc mà Sở Hy muốn hoàn thành, chính là lập tức để Mặc Hiểu Lam phi thăng thành thần. Chỉ có như vậy, sẽ không có gì hại được hắn. Cho dù có phải dùng tới cấm thuật sư môn, có phải đánh đổi tu vi một đời, trả giá bằng sinh mệnh, y vẫn thật mãn nguyện.
Chỉ là, sẽ có kẻ không để Sở Hy dễ dàng toại nguyện như vậy. Tử Linh Dạ Thần khẽ phất tay, một luồn tà khí hướng thẳng lên nền trời. Mặc Hiểu Lam hoảng hốt đâm tới một kiếm, lần nữa xuyên thấu thân thể hắn. Nhưng cũng đều không thể cứu vãn.
"Không thể!"
Trong khoảnh khắc, màn đêm dậy sóng cuồng nộ, từng tia sét chớp nhoáng sáng rực, cuối cùng giáng thẳng vào trận pháp trên đỉnh núi. Trận pháp phá hủy, chính người thi pháp sẽ bị phản phệ, mạng sống khó toàn.
Mặc Hiểu Lam vung kiếm chém vào vô số tơ Tử Linh trong không gian, Thiên Đạo vừa chạm vào, từng sợi tơ mảnh phút chốc lụi tàn thành hư vô. Sở Hy ngã gục xuống, máu từ thất khiếu cứ thế chảy ra không ngừng. Hắn vội vã đến bên cạnh, vừa truyền linh lực vào cơ thể y vừa lo lắng nói: "Sư phụ, người thế nào?"
Sở Hy yếu ớt nói: "Phong..... ấn... hắn....."
Tử Linh Dạ Thần vừa quay lưng đi, từ sau lưng liền vang lên giọng nói: "Ta và ngươi có quen nhau sao?"
Hắn không quay đầu lại, chỉ trầm thấp nói: "Không quen."
"Vậy ngươi muốn ta phải trải qua thiên kiếp này? Chỉ cần như vậy ngươi sẽ không tìm sư phụ ta phải không?"
"Phải."
Đột nhiên Thiên Đạo trong tay Mặc Hiểu Lam không còn nghe sai khiến, rời tay chủ mà lao tới nằm gọn trong tay Tử Linh Dạ Thần. Hắn khẽ vỗ vỗ lên thân kiếm vài cái, lập tức Thiên Đạo tựa như được trấn an, trở về vẻ an tĩnh vốn có. Tử Linh Dạ Thần ném trả thanh kiếm về phía Mặc Hiểu Lam, lại nói: "Đi về phía Đông."
Trên nền trời tĩnh mịch, một cơn cuồng nộ đã qua, chỉ còn vầng minh nguyệt sáng trong. Dưới tán anh đào, một bóng lưng cô độc lặng lẽ nhìn về thiếu niên hắc y phía xa, có chút lưu luyến không muốn rời đi. Đôi bàn tay siết chặt, ánh mắt trong màn sương đen khẽ miên man về cõi xa.
Hắn đứng lặng thật lâu, dường như đang chìm vào một hồi ức xa xôi. Trên nền trời, mây đen dần che phủ vầng minh nguyệt. Dưới tán hoa đào, bóng lưng cô độc khẽ cất bước rời đi, tựa như chưa từng tồn tại...

Tuyết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.