Đào Hoa Chước Chước, Phồn Tinh Điểm

Chương 15: Nguyệt Di Cự Tuyệt





Thiên Khải nhìn tiên đan trong tay, không biết phải nói gì.
May là hắn chưa đưa tiên đan cho Nguyệt Di, bằng không mới thật sự là mất mặt.
Chỉ là Nguyệt Di không chịu nhận tiên đan không phải vấn đề gì quan trọng, nhưng chúng thần Thần giới há có thể không cần quà biếu là tiên đan.
Ai cũng nói tiên dược phổ thông này có tác dụng cường thể, tấn chức tu vi, tạo giao tình ở Thần giới, trước nay tiên đan cũng luôn là một vật vô cùng quan trọng trong các món lễ vật.
Huống chi tiên đan thần kì bực này không phải chỉ có chừng ấy tác dụng, phải khiến Nguyệt Di thích tiên đan mới được.
Thiên Khải đi theo sau Nguyệt Di suy tư hồi lâu, chợt nảy ra một ý, nghĩ là làm.
Sau đó, cả Thần giới đều thấy Nguyệt Di ở đâu, Thiên Khải ở đó.
Một ngày, Nguyệt Di đang đọc sách:
“Nguyệt Di?”
“Nguyệt Di?”
“Nguyệt Di tốt muội nhìn nè.” Nói xong liền biến ra một cái lọ màu thiên thủy bích: “Muội xem cái này đẹp biết bao.” Vừa nói vừa đưa cho Nguyệt Di, Nguyệt Di tiếp nhận, theo ý Thiên Khải mở lọ ra.
Bóng dáng lam nhạt vừa thấy liền quay đầu bỏ chạy.
“Nguyệt Di muội đừng chạy mà, chỉ là tiên đan nho nhỏ mà thôi.”
Một ngày, Nguyệt Di đang múa kiếm:
“Nguyệt Di?”
“Nguyệt Di, kiếm pháp của muội tiến bộ nhanh thật.”
“Vẫn có chút không đủ, ta chỉ vài chiêu cho muội nha.”
“Lực đạo không đủ, phải dùng tiên đan.”
Nói xong lấy tiên đan ra, Nguyệt Di lùi dần rồi bỏ chạy.
……
Một ngày, Nguyệt Di đang thưởng thức bánh ngọc đới:
“Nguyệt Di, Nguyệt Di?”
“Úi chà, quả nhiên là giấu bản Thần tôn ăn vụng đồ ngon.”
Thiên Khải cố ý châm chọc Nguyệt Di: “Uổng công Thần tôn ta có đồ ngon gì đều cho muội, muội thì hay rồi!” Vừa nói vừa lấy ra một cái đĩa hoa cúc màu xanh ngọc, trên dĩa là hoa tô gì đó trông rất mịn màng tinh xảo.
Quả nhiên Nguyệt Di đã mắc câu, đôi mắt trông mong nhìn điểm tâm trong tay hắn, lập tức đẩy điểm tâm của mình cho Thiên Khải, Thiên Khải nghĩ thầm, kế hoạch thành công rồi, liền đem điểm tâm đưa cho Nguyệt Di: “Nè, hạ giới mới tiến cống —— đào hoa tô”.
Lúc Nguyệt Di nhận lấy còn thấy làn khói tím thuần nhàn nhạt quanh quẩn xung quanh, suy đoán hẳn là nhờ Yêu lực của Thiên Khải che chở.
Nhưng khi tay nàng vừa chạm vào điểm tâm, điểm tâm đã lập tức biến thành một viên tiên đan màu tím.
Nguyệt Di quay đầu bỏ chạy: “Tên lừa đảo này, quỷ hẹp hòi, không để ý tới huynh nữa.” Nói xong uất ức muốn khóc.
Thiên Khải vội kéo Nguyệt Di lại an ủi nói: “Thần giới có câu biện pháp tốt nhất khi đối mặt với sợ hãi chính là nhìn thẳng vào nó.”
“Từ bỏ, từ bỏ, tiên đan bỏ đi gì đó, chúng ta không cần nó cũng có thể sống tốt……” Nàng nói thật nhiều thật nhiều rằng tiên đan không tốt thế này thế kia.
Lần này hắn làm theo lời nàng nói, xem nàng có thật sự không cần hay không.
Kết quả liên tiếp mấy ngày sau đó, Thần giới không còn nhìn thấy Thiên Khải đuổi theo Nguyệt Di đưa tiên đan nữa, rốt cuộc Nguyệt Di thật sự chẳng thèm phản ứng gì với Thiên Khải, càng chưa từng nhắc tới tiên đan.
“Nguyệt Di.”
“Nguyệt Di?”
“Nguyệt Di……”
Trả lời đều là một trận gió.
Từ đây, Thần giới đều biết Nguyệt Di Nữ quân có một nỗi sợ một chuyện cự tuyệt.
Một sợ tiên đan, hai cự tuyệt lễ vật của Thiên Khải Thần tôn.
Thiên Khải thực sự mờ mịt: Cái này, không đúng rồi! Chẳng phải con bé này thích làm trái lại sao? Sao đến ta ra chiêu này cũng vô dụng.
Tiểu thần hầu vội đáp: “Tất nhiên chủ ý của Thần tôn rất tốt, là Nữ quân còn nhỏ, chưa thể hiểu được nỗi khổ tâm của Thần tôn.” Trong lòng lại nghĩ: Là người đang đối phó với bản thân người thôi.

Sao Nữ quân ăn nổi cả đống tiên đan kia chứ?
Tiểu thần hầu âm thầm chế giễu Thiên Khải, mà Thiên Khải thì cứ thua keo này ta bày keo khác! Lại giao việc cho hắn.
Thần tôn thật đúng là nghĩ là làm.
Tiểu thần hầu nghe Thiên Khải phân phó xong liên tục kêu khổ.
Cho nên nói không thể bất kính Chân thần, hậu quả bất kính Chân thần cũng thật khổ a!
Đêm hôm sau, Nguyệt Di đang ngồi câu cá ở Tịnh Nguyệt tuyền trong Thái Sơ điện.
Bóng trăng mờ ảo in bóng lên mặt nước, hàng vạn ngân quang lấp lánh đối ứng với tinh quang trên bầu trời Thần giới.
Trong nước có một bé gái mặc y phục xanh xám đang cầm một cái cần câu gác trên cầu bạch ngọc, ngồi trên thành cầu chạm trổ tinh xảo ở đầu cầu, ngồi nghiêng lẳng lặng chờ đợi.
Khuôn mặt tuyệt trần của bé gái dường như đang chứa đựng nỗi sầu bi mac mác, nhẹ nhàng thở dài.
Thiên Khải thi pháp, đột nhiên có một con cá nhỏ khuấy động mặt nước tạo nên từng vòng từng vòng gợn sóng.
Bé gái ngẩng đầu nhìn lên bờ:
Dưới cành liễu xanh biếc có một nam một nữ bay tới.
Nhị vị thu hồi binh khí, ầm ầm ngã xuống.
Tiểu thần hầu: “A tỷ, ta sắp không xong rồi, tỷ đừng lo cho ta, đi nhanh đi.”
Tiểu tiên nga: “Đệ đệ, đừng nói mấy lời bi quan như vậy.
Đệ sẽ không sao đâu.
A tỷ sẽ không bao giờ bỏ rơi đệ đâu.” Nói rồi móc tiên đan ra đưa cho đệ đệ ăn.
Tiểu thần hầu: “A tỷ, tỷ cho ta ăn cái gì vậy?”
Tiểu tiên nga: “Bây giờ đệ thế nào rồi?”
Tiểu thần hầu: “Khá hơn nhiều rồi, a tỷ.
Chỉ là tiên đan quý giá như vậy ……”
Tiểu tiên nga: “Không, đệ đệ.
Không gì quan trọng bằng tánh mạng của đệ.”
“Đệ xứng đáng có được tiên đan do Thần tôn ban.” Một đoạn kịch tình tỷ đệ thâm tình thắm thiết hạ màn, nhị thần đột nhiên biến mất.
Nguyệt Di nhìn về phía Thiên Khải, thở dài, lắc đầu biến mất tiêu.
Tác giả
Thiên Khải liên tục dùng rất nhiều biện pháp, Nguyệt Di bó tay rời đi, sau này Thiên Khải sẽ làm thế nào? Là càng cản càng hăng, hay là Thần tôn sẽ tức lên? Kính mời chờ đợi chương tiếp theo..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.