Đao Giả Bá Vương

Chương 37: Thiên khốc diệt tuyệt




Dịch Phong tay trái vận khí tạo ra hai luồng chân khí đao màu đỏ và trắng vừa chạm nhau, đột nhiên tạo thành biến đổi, nghịch chuyển không khí, đao cương hồng bạch nhất thời đan vào cùng một chỗ, hình thành một đường chân khí đao cương quái dị vô cùng, đâm ngược lên luồng chân khí băng tàm phía sau Gia Linh, một chiêu phá nát.
Nhìn Gia Linh đang xoay tròn lao đến, Kiếp Vương Đao xoay tròn vẽ một vòng giữa không trung, tạo ra những lưỡi đao khí, hình thành vô số đao võng, mỗi một đao này đều là vô thượng đao cương, ẩn chứa lực lượng hủy thiên diệt địa, lướt gió mà tới, bao trùm lên Gia Linh.
Mỗi lần Gia Linh xoay tròn một vòng, lại phát tán ra hàn băng khí, vô số lần xoay tròn, hình thành vô số hàn băng khí, đã cường đại tới vô cùng vô tận.
Mà đao khí đỏ đậm của Dịch Phong, mang theo "Vô Tướng Phá Nguyên Khí", chân khí bá đạo chí cương chí dương, triệt tiêu hàn băng khí, không ngừng làm yếu dần sự công kích Gia Linh.
Khi hai lực lượng chân khí bất đồng hoàn toàn tan biến, thì trước mắt Gia Linh đã xuất hiện một huyết sắc đao cương.
Dịch Phong cười gằn đầy sát khí.
-Ngươi nghĩ dù có bị thương thế nào cũng chữa khỏi do ngươi luyện Thiên Tàm Thần Công phải không? Được, vậy để xem ta cho ngươi thành thịt vụn xem có khỏi không?
Gia Linh kinh hãi không lường được bí mật của Thiên Tàm Thần Công, vậy là nàng tiêu rồi.
-Giờ thì ngươi chết đi- Thiên Khốc Diệt Tuyệt.
Kiếp Vương Đao vang tiếng ung ung dữ dội đao kình mạnh mẽ xé tan khí trời, Gia Linh chỉ còn biết trơ mắt ra nhìn, một đao bổ xuống chính đỉnh đầu. Nhưng....
-Kooogggg---Đoành......
Một tiếng nổ dữ dội. Phía dưới đất, một nữ nhân lạ mặt xuất hiện, nữ nhân này rất đẹp và có phần hơn Gia Linh, cơ thể phô bày ra đường cong động lòng người. Hai vật trước ngực to to mà một bàn tay khó mà nắm hết, đường nét uốn lượn uyển chuyển mềm mại ôm lấy eo lưng nhỏ nhắn xinh đẹp, ngọc đồn phía dưới vểnh lên kiêu hãnh, khiến người say lòng. Cả người gây cho người ta có cảm giác xinh xắn mỹ lệ. Nàng hiện tại đang vận công chống đỡ lại đao chiêu mạnh mẽ, Gia Linh bật thốt.
-Ngũ Trưởng Lão?
Ngũ Trưởng Lão chau mày vừa chống đỡ vừa nói dường như khí lực của đao kình Dịch Phong đánh ra rất mạnh.
-Mau rời khỏi đây.
Nói xong, liền hô lên vận công, làm các động tác khác nhau lập tức phá vỡ đao kình. Dịch Phong thối lui ra sau, lãnh đạm nhìn Ngũ Trưởng Lão. Quả thực nhìn nàng, Dịch Phong thất kinh trước vẻ đẹp đó nhưng đó chỉ là thoáng qua.
-Ngươi đang cản trở việc của ta. Mau rời khỏi đây không thì chết đừng có trách ta.
-Chết? Vậy thì đành hẹn ngươi khi khác rồi? Đi.
Một luồng khí gió lớn bao trùm lên đám người thồi vù vù, Dịch Phong bật nhảy lên tung liên tiếp đao khí phá tan nhưng chỉ còn bãi đất trống in những vết đao. Hắn tức giận.
-Chết tiệt. Á, còn đôi tỷ muội kia nữa.
Hướng về thành Lạc Dương, Dịch Phong nhanh chóng biến mất tại bãi đất để lại vô số hố to lớn trên mặt đất.
Gió nhẹ lướt qua, phảng phất mùi máu tươi trong không gian. Bảy người từ thành Lạc Dương sau khi cảm nhận được nguồn khí công mạnh mẽ đã đến đây, ngoại trừ Ngũ Dị Thần Châu, mặt khác còn có hai người, trong đó một người là bạch y nữ tử che mặt, người kia là hắc y nam tử che mặt, hai người một hắc một bạch, đối lập hoàn toàn, cực kỳ thần bí.
Hai kẻ này là ai? Thực lực tuyệt đối không yếu nếu như Dịch Phong đối đầu thì đó cản trở lớn.
Cách xa xa thành Lạc Dương, hai cái bóng di chuyển với tốc độ chóng mặt rồi đáp xuống gốc cây lớn. Đó là Ngũ Trưởng Lão cùng Gia Linh.
Ngũ Trưởng Lão chống tay vào cây thổ ra một ngụm huyết sau đó ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào thân cây bắt đầu vận công. Gia Linh thấy vậy im lặng bảo hộ. Mai Thúy vừa vận công vừa nói.
-Đúng là chân truyền đệ tử Hỗn Thế Ma Đao, không ngờ hắn lại mạnh đến vậy.
Gia Linh đứng bên cạnh ngạc nhiên trước câu nói Mai Thúy, nàng liền hỏi lại.
-Đệ tử Hỗn Thế Ma Đao? Ta nghĩ hắn là đệ tử của Tà Vương?
-Không, Tà Vương đã chết từ rất lâu rồi, Hỗn Thế Ma Đao là đệ đệ của Tà Vương.
-À, vậy thì ra 4 phần đao pháp kia là của Hỗn Thế Ma Đao, thảo nào ta không nhận ra. Mà từ trước giờ ta chưa nghe qua danh tiếng của đệ đệ Tà Vương.
-Không chỉ mình ngươi không biết mà là cả giang hồ này hiếm ai biết đến Hỗn Thế Ma Đao, chỉ có những người được gọi là chí tôn trong giang hồ mới biết hắn. Ngoài Thần Võ Anh Kiệt có thể đối đầu với Tà Vương thì chỉ có hắn mới làm được nhưng hắn rất ít xuất hiện trên giang hồ.
Mai Thúy thu hồi công rồi thở ra ngụm khí trắng rồi nói với giọng lạnh băng.
-Nhiệm vụ lần này hủy. Ngươi về báo cáo cung chủ. Ta đi có việc.
-Được.
----------------------------------------------
Về đến quán trọ, Dịch Phong vội chạy lên phòng, hắn thấy đôi tỷ muội vẫn an toàn mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thần sắc Vân Tịnh lộ ra thương thế mà hắn thấy đau lòng.
-Đại ca, huynh đã về.
-Ừ.
Dịch Phong gật đầu tiến gần Vân Tịnh đang có hướng mặt ra phía khác tránh cho hắn thấy nàng bị đau như nào. Mặt khác, nàng thấy trong mắt hắn cho người ta cảm giác bình yên, khuôn mặt tuấn tú luôn mỉm cười lạc quan, trong lòng Vân Tịnh xuất hiện cảm giác kì dị. Nàng cảm thấy trên người Dịch Phong có một khí chất hấp dẫn vô cùng, khiến người ta bất tri bất giác rơi vào sức hút đó.
-Được rồi, để ta xem thương thế của nàng.
-Ta không có sao?
-Huynh biết tỷ tỷ bị thương?
Tiểu Dao ngạc nhiên hỏi.
-Nãy có đám người lạ đến đánh với ta sau đó còn định dùng kế lấy hai nàng uy hiếp nhưng cũng bị ta xử rồi, thật may hai nàng không sao.
Sau đó song thủ Dịch Phong đặt lên lưng Vân Tịnh không để nàng phản ứng, truyền từ lòng bàn tay một đạo chân khí nhu hòa chầm chậm vào cơ thể nàng, nhanh chóng giúp nàng liệu thương, chữa những kinh mạch bị tổn thương trong cơ thể, nội thương dần dần tan biến, cơ thể phục hồi lại như cũ.
Tiểu Dao ngồi trên ghế quan sát hai người, ánh mắt cũng toát lên nét kì dị, cũng lo lắng một sự tình khó nói nên lời. Nhìn khuôn mặt Dịch Phong anh tuấn, nàng tự hỏi lòng mình, có phải mình thật sự thích hắn không? Hay là mình đã có cảm tình với hắn rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.