Đao Giả Bá Vương

Chương 17: Chia xa




Lão nhân nói đến hồi kết rồi thờ dài nhẹ nhè mang chút ưu phiền, có lẽ ông là người được tận mắt thấy.
-Đó là những gì ta nhớ được.
-Câu chuyện này thật ly kỳ nhưng sao không ai nhắc đến Tà Vương Thần Quân trong lịch sử? Có phải mọi người muốn quên đi, phải không tiền bối?
Lão nhân nhấp chén trà gật đầu rồi nói
-Có lẽ vậy, chuyện năm đó quá nhiều máu đổ xuống, mọi người ai cũng sợ hãi hắn nhưng ta khi thấy ánh mắt hắn lại chứa tột cùng của đau khổ, tuyệt vọng. Có chăng, hắn trở nên độc ác là có chuyện đã đả kích hắn?
-Vậy tiền bối có biết hắn đến từ đâu?
-Không ai biết cả, nhưng nếu biết ta nghĩ chắc chỉ có Thần Võ Anh Kiệt, Bồng Lai Cung Chủ, và vị cao nhân có danh tiếng lớn "Đạo Quang Phổ Chiếu".
"Đạo Quang Phổ Chiếu" Dịch Phong đã nhớ ngay đến thạch động hắn vô tình tìm được, chả lẽ vị cao nhân này chết cũng là do Tà Vương Thần Quân cũng phải hắn mạnh như vậy còn gì, nhưng thật lạ hắn nhìn bộ hài cốt thì không thấy một vết thương hay có độc tố sót lại, thật kỳ quái mà lại trong bức thư cuối cùng thì vị cao nhân này cũng nói là bị trọng thương, chuyện này từ trước đến giờ có khi nào liên quan đến Tỵ Thủy Liên Châu.
Lão nhân thấy Dịch Phong trầm tư bèn lên tiếng đánh thức hắn.
-Thiếu hiệp đang suy nghĩ chuyện sao?
-À, không, không có chuyện gì.
Lão nhân cũng cười nhẹ, tay lại rót trà vào cốc Dịch Phong, ánh mắt có chút lạ thường kín đáo nhìn hắn, lão nhân nói buâng quơ một câu.
-Thiếu hiệp, có khi nào liên quan đến Tà Vương Thần Quân.
Dịch Phong ngạc nhiên trước câu nói, trong lòng bề bộn những nghi vấn nhưng bề ngoài tỏ ra chưa nghe rõ lão nhân nói gì.
-Tiền bối nói gì sao?
-Bỏ đi, ta nói linh tinh ấy mà.
Sắc trời cũng dần chuyển quá trưa, Dịch Phong liền cáo từ. Dõi theo bóng hình dẫn lẻn loi vào đám đông, lão nhân thở nhè nhẹ nói thì thầm.
-Trong phút chốc, ta cảm nhận được khí tức của hắn.
------------------------------------------------------------------------
Màn đêm buông xuống rất nhanh bao phủ cả thành trì, trên đường cái người đi đường rất thưa thớt, gió đêm thổi hiu hắt, không ai nguyện ý đứng ở ngoài này chịu khổ cả.
-Lâu như vậy rồi, Hoa nhi sao còn chưa trở về nhỉ?
Dịch Phong nhìn ra ngoài cửa sổ thầm nghĩ, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng.
Vù...Vù...bên ngoài đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, Dịch Phong trong lòng bất an, đi đi lại lại trong phòng, nàng dù có mua bán gì thì đáng lẽ giờ này cũng phải về rồi chứ, chẳng lẽ nàng đã gặp bất trắc, nhưng thực lực của Hoa Ngọc Khanh khỏi bàn cãi, cho dù gặp cao thủ có thực lực hơn cũng không có khả năng bị kiềm chế một cách vô thanh vô tức, thế nào cũng phải xuất hiện một chút động tĩnh.
Dịch Phong xuống đứng tại cửa lữ điếm, cơn mữa cũng bắt đầu rơi xuống tí tách cùng cơn gió lạnh.
Nhìn lại chỉ có một mình hắn đứng đây, trong lòng hắn dâng lên cảm giác bồn chồn, lo lắng. Hoa Ngọc Khanh làm việc rất tinh minh, cẩn thận, không có lý nào vô duyên vô cớ ra đi mà không trở lại như vậy, cho dù có việc gì thì cũng khẳng định phải trở về nói với hắn một tiếng.
Người như bốc lửa, Dịch Phong mượn nhanh một cái ô của quán rồi bước nhanh trong mưa tìm kiếm nàng, đến một một cửa hàng bán tạp hóa nằm ở ngã tư đường, hắn ghé vào hỏi đôi vợ chồng già, thông qua miêu tả cho hai người, bà vợ à lên nói có một vị cô nương đeo khăn nạng trắng che kín nửa mặt đến đây mua đồ nhưng thật lạ đang lựa chọn vật dụng đột nhiên lại nói không muốn mua nữa rồi vội vàng chạy nhanh ra ngoài.
Dịch Phong cau mày suy nghĩ.
-Chả lẽ Hoa nhi gặp chuyện sao?
Suy nghĩ đó thoáng hiện lên nhưng hắn lâp tức phủ nhận, cơn mưa lại càng nặng hạt, hắn đã đi khắp nơi, gặp ai hắn lại hỏi nhưng đều là cái lắc đầu. Quay lại quán trọ, hắn cũng đã ướt sũng người, hắn đành lên phòng rồi phát hiện Hoa Ngọc Khanh đã ở đây.
Chỉ là Hoa Ngọc Khanh lúc này khuôn mặt tái nhợt, răng cắn vào môi, những giọt nước mắt chảy chậm chậm trên đôi má đỏ hồng, Dịch Phong thấy lạ nên nghĩ ngay nàng gặp chuyện gì, vừa thấy hắn vào phòng, Hoa Ngọc Khanh đã không kìm được mà chạy đến ôm lấy hắn mà khóc nức nở.
-Hoa nhi, nàng gặp chuyện bất trắc sao?
Hoa Ngọc Khanh không trả lời mà đáp lại bằng đôi môi lạnh giá vào miệng hắn chiếc lưỡi chủ động cuốn tới khiêu khích, eo lưng uốn éo như rắn lượn.
Bị biểu cảm đầy khiêu gợi đã kích thích hỏa dục trong người nhưng Dịch Phong cảm thấy có gì đó không hợp lý, hắn nghiêng đầu thoát khỏi đôi môi hồng đang quấn quít của Hoa Ngọc Khanh, nắm lấy đôi tay nàng.
-Khoan đã, nàng dừng lại.
Hoa Ngọc Khanh bất ngờ rút đôi tay khỏi Dịch Phong, đẩy ngã hắn lên giường, xé nát y phục, nàng vừa xé nhưng những giọt nước mắt cứ chảy dài.
-Dịch lang, ta không muốn xa chàng, thực sự không muốn.
Dịch Phong thở dài, hắn biết là Hoa Ngọc Khanh có chuyện, hắn đỡ nàng ngồi bên giường rồi nói.
-Nàng có chuyện gì cứ nói với ta.
-Sáng nay, lúc chia tay chàng, ta có gặp người ở Bắc Thần Cung nói phải về môn phái lập tức.
-Vậy ngày mai nàng phải đi luôn?
-Vâng.
-Vậy nàng cứ về đi, ta sẽ kiếm nàng sau.
-Ta lo chàng mới xuất sơn ngoài này đầy những cạm bẫy.
-Đừng lo, ta biết phải làm sao mà.
Nhất thời Dịch Phong cười khì khì nhanh chóng lột sạch sành sanh y phục trên người nàng, làm lộ ra thân hình mịn màng sáng bóng tựa mỡ dê. Hắn thầm tán thưởng, đây đúng là kiệt tác hoàn mĩ nhất trên đời, phong nhũ nở nang tuyết đồn tròn trịa eo lưng nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú như tiên nữ trong tranh, làn da mịn màng hoàn mĩ đến khó tin.
Dịch Phong đùa giỡn đôi vú lớn một tay nắm không vừa ấy, trong tay biến dạng thành muôn hình dạng. Hoa Ngọc Khanh nhắm hờ đôi mắt, tỏa ra lửa tình ngùn ngụt, hơi thở càng lúc càng như hơi nước sôi sùng sục. Tay của nàng nắm chặt cánh tay hắn, như cự tuyệt lại như hùa theo, từ miệng vô thức phát ra những tiếng rên rỉ không kiềm giữ được.
-Muốn chứ, tiểu Hoa nhi.
Hoa Ngọc Khanh rên lên một tiếng, cắn chặt môi, mắt nhắm nghiền, đầu nghiêng qua một bên, quyết không chịu nhận thua.
Dịch Phong một tay luồn xuống phía dưới, lướt qua vùng bụng dưới phẳng lì, vuốt ve hai chân mịn màng, nhưng vẫn không tiến thêm chút nào. Làm kiểu này khiến cho Hoa Ngọc Khanh bị khiêu khích cho chịu không nổi.
-Cho ta...cho ta đi.
-Được, ta tấn công đây...Đỡ lấy.
Có lẽ vì sắp phải chia ly, hai người đều dốc hết sức lực. Từ phòng tắm tới phòng khách rồi vào phòng ngủ, vết tích hoan ái không chỗ nào không có. Cuối cùng Dịch Phong tung hết ba bốn lượt con cháu trong người vào Hoa Ngọc Khanh, nàng lúc này như con bạch tuộc quấn chặt vào hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.