Đạo Chu

Chương 607: Áo Tư Tạp đậu bỉ




Phất Lan Đức nét mặt nghiêm nghị đứng một chỗ, bộ dáng lộ vẻ thiết diện vô tư,vẻ mặt của hắn như nói cho các học viên, ai cũng đừng hòng lẫn tránh đợt khảo thí này. Áo Tư Tạp trong lòng như nở hoa, ánh mắt lộ ra tia bỉ ổi, đặc biệt chiếu cố nhìn về hướng Ninh Vinh Vinh. Có thể nói. Lúc này hắn thật sự muốn đi tới ôm Phất Lan Đức, hôn lão một vài cái, trong bụng thầm nghĩ: "Viện trưởng, ta thật sự yêu ngươi a".
Phất Lan Đức làm như vậy không chỉ giúp bọn họ đồng cảm với nhau hơn, mà đối với bản thân Áo Tư Tạp cũng cảm thấy hết sức vui vẻ. Chỉ cần nghĩ tới cảnh những mỹ nữ nếm thử hương tràng của mình thôi, là trong lòng cúa Áo Tư Tạp không khỏi dâng nên niềm phấn khích. Hai tay Áo Tư Tạp đồng thời vươn ra, miệng cười hắc hắc, lẩm nhẩm đọc hồn chú: "Lão tử hữu căn đại hương tràng", "Lão tử hữu căn tiểu tịch tràng".
Một nhỏ một lớn, hai cây hương tràng có mùi thơm khác nhau đồng thời xuất hiện trong tay Áo Tư Tạp. "Người nào….trước đây?" Hắn nói xong, miệng cười hắc hắc.
Đái Mộc Bạch và Mã Hồng Tuấn trước kia đã trải qua loại giáo trình như thế này, mặc dù trong lòng vẫn còn ám ảnh. Hai người có chút chần chừ chuẩn bị tiến lên, thôi thì khổ trước còn hơn khổ sau. Bất chợt Ninh Vinh Vinh vọt tới. "Để ta..." Hai tiếng thanh thuý vọng lại, Ninh Vinh Vinh bước tới trước mặt Áo Tư Tạp, hai tay đón lấy hai cây hương tràng.
Không ai nghĩ đến Ninh Vinh Vinh đột nhiên lại giành trước, Đái Mộc Bạch và Mã Hồng Tuấn sắp bước ra đều chững người cả lại, bọn họ muốn xem thử xem, Ninh Vinh Vinh có ăn hay không ăn hương tràng do vũ hồn Áo Tư Tạp xuất ra. Ninh Vinh Vinh khuôn mặt hết sức bình tĩnh, có điều cặp mắt tràn ngập vẻ không cam lòng đã bán đứng nàng. Nàng dù sao cũng vẫn chỉ là một cô gái, làm thế nào có thể che dấu hoàn toàn nội tâm của mình chứ?
Đôi mắt Diễm Linh Cơ cũng vì thế hơi mở lớn, nàng khẽ mỉm cười: “Thật là thú vị....”
Trải qua một đêm thức trắng, Ninh Vinh Vinh quyết định ở lại. Không phải là thoả hiệp, mà nàng muốn chứng minh cho tất cả mọi người ở Học viện Sử Khắc Lai biết rằng mình hơn hẳn bọn họ, so với họ nàng tài giỏi hơn.
Nhìn thẳng vào mắt Ninh Vinh Vinh, Áo Tư Tạp bỗng cảm thấy trong lòng rét run lên. Ninh Vinh Vinh bộ dáng có chút hung hăng cầm lấy đại hương tràng cắn mạnh một cái, Nhìn thấy nét mặt nàng, Áo Tư Tạp cảm thấy cả người như tê dại, bất giác lui ra sau vài bước. Lúc đầu, trong lòng nàng suy nghĩ mặc kệ tốt xấu ra sao, nhưng sau khi nếm thử hương tràng và tịch tràng, nàng lại phát hiện hai loại thực vật vũ hồn do Áo Tư Tạp xuất ra mùi vị phi thường dễ chịu.
Nhất là đại hương tràng vừa xuống tới bụng liền hoá thành một cổ nhiệt lưu vận chuyển khắp châu thân,Một đêm không ngủ, nàng vốn rất mệt mỏi nhưng lúc này nàng cảm giác được tinh thần minh mẫn hẳn lên, cơ thể dường như tràn ngập sức lực,Phất Lan Đức viện trưởng nói phải, hắn quả thật là một thiên tài thực vật hệ vũ hồn sư. Xuất thân từ Thất Bảo Lưu Ly Tông, thực vật hệ vũ hồn sư tất nhiên là Ninh Vinh Vinh đã gặp qua không ít. Trước đó nàng cũng đã ăn không ít thực vật hệ vũ hồn nhưng không có cái nào có thể so với nhanh chóng như là hương tràng của Áo Tư Tạp, cho dù là một gà bốn mươi cấp thực vật hệ vũ hồn sư cũng không làm được như vậy, điều này là do thiên phú vũ hồn đem lại.
Hiệu quả đệ nhất hồn hoàn của Áo Tư Tạp---Hương Tràng,là đặc tính khôi phục,khôi phục hoàn hảo. Ngoài nâng cao tinh thần lực ra,nó còn có công dụng khôi phục thể lực, hiệu quả khôi phục tuỳ theo mức độ hồn lực của Áo Tư Tạp.
Áo Tư Tạp dò hỏi:"Ngươi có đói bụng không?"
Ninh Vinh Vinh liếm nhẹ bờ môi, mỉm cười ôn nhu đáp: "Hương tràng của ngươi cảm giác cũng không tệ lắm" Áo Tư Tạp cả người như chết sững, hắn cảm thấy nụ cười của Ninh Vinh Vinh thực là có mị lực kinh người.
Ninh Vinh Vinh xoay người, liếc nhẹ qua những người kia, sau cùng mới dừng lại trên người Phất Lan Đức viện trưởng,nàng hành động như vậy như để chứng tỏ mình có quyền ở lại học viện. Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn kẻ trước người sau đều ăn xong hương tràng của Áo Tư Tạp. Thứ tư là tới lượt Vũ Vô Cực,hắn có vẻ bất đắc dĩ,trên tay cũng cầm lấy hương tràng của Áo Tư Tạp.
Vũ Vô Cực cũng bình thản cầm lấy chiếc xúc xích mở miệng nói: “Không phải chỉ là hồn chú tiện như Áo Tư Tạp một chút sao?” Nói xong hắn đưa miệng mình lên đem xúc xích ăn hết sạch. Áo Tư Tạp cũng theo đó thoả mãn nhìn về phía Vũ Vô Cực.
Lúc này, bài học hôm nay còn chưa kết thúc, nhiệm vụ còn lại cũng chỉ còn có Tiểu Y, Diễm Linh Cơ và Chu Trúc Thanh. Tiểu Y ánh mắt có chút dò hỏi nhìn Vũ Vô Cực tựa như muốn nói, có nên ăn hay không đây?
Vũ Vô Cực cười khổ nói: “Mùi vị cũng không phải quá tệ nếu như không nghĩ tới hồn chú có chút bỉ ổi.” Hắn đưa ra cầm lấy hai cái hương trạng đưa đến trước mặt Diễm Linh Cơ và Tiểu Y rồi nói: “Các em cứ coi như nó là xúc xích của anh là được! Mùi vị hẳn là sẽ ngon hơn nhiều...”
Hai má Tiểu Y theo đó hơi đỏ bừng mặt lại. Diễm Linh Cơ thì trực tiếp cầm lấy chiếc hương tràng sau đó cắn mạnh một cái. Giọng nói mang theo châm chọc: “Cắn mạnh như vậy, cảm xúc không tệ đi, chồng yêu!” Cả Vũ Vô Cực cũng cảm giác lạnh run run, Áo Tư Tạp theo bản năng lui về phía sau. Không nghĩ tới Diễm Linh Cơ bưu hãn như thế.
Tiểu Y do dự bước ra, nàng cơ hồ nhắm nghiền hai mắt lại cố nén cảm giác nôn mửa mà nuốt. May là hương tràng của Áo Tư Tạp sau khi xuống dạ dày liền hoá thành một luồng khí nóng dụng nhập vào cơ thể, cũng không xảy ra điều gì bất ổn, dù đã về tới chỗ nhưng nét mặt Tiểu Y vần còn có chút khó coi.
Bây giờ, trong tất cả các học viên chỉ còn có Chu Trúc Thanh là chưa hoàn thành nhiệm vụ. Tất cả ánh mắt đều tập trung trên người nàng. Khuôn mặt lạnh lùng của Chu Trúc Thanh chợt xanh trắng lại, hàm răng khẽ cắn lên môi dưới, vẫn bất động không chịu bước ra.
Phất Lan Đức viện trưởng đột nhiên nói:"Chu Trúc Thanh, nếu ngươi muốn một ngày nào đó đánh bại Đái Mộc Bạch, đạp hắn dưới chân ngươi, bây giờ sao lại do dự chứ?"
Chu Trúc Thanh sững sờ một lát, nhìn về Phất Lan Đức, Phất Lan Đức trên mặt không khỏi cười mỉm, hàm ý khuyến khích nàng. Đái Mộc Bạch đầu tiên là ngạc nhiên, liền đó khuôn mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Bên cạnh hắn, mập mạp và Áo Tư Tạp cũng cười thầm. Mọi người đều không nghĩ đến là, ánh mắt của Chu Trúc Thanh trở nên kiên định, bước thẳng tới chỗ Áo Tư Tạp, giật lấy hương tràng cùng tịch tràng trên tay hắn bỏ nhanh vào miệng, tốc độ so với những người ở đây còn muốn nhanh hơn vài phần.
Đái Mộc Bạch nhìn nàng thất thần:"Ngươi thật sự rất muồn đánh bại ta sao?" Chu Trúc Thanh hung hãn trừng mắt ngó hắn, không thèm trả lời.
Phất Lan Đức gật đầu hài lòng nói:"Tốt lắm, bài học hôm nay các ngươi đã thông qua, các ngươi nhớ cho kỹ, sau này cùng chung một tổ đội, Áo Tư Tạp là hậu cần của các ngươi, điều này tuy không phải là cái bùa chú gì đó để có thể bảo vệ tính mạng cho các ngươi, nhưng nặng yếu nhất là có thể làm cho các ngươi mạnh hơn, phát huy toàn bộ thực lực, thậm chí là vượt qua hồn lực của bản thân các ngươi. Các ngươi bây giờ trở về tranh thủ nghỉ ngơi một ngày, chuẩn bị sáng mai tất cả theo thầy giáo Triệu Vô Cực, tiến vào rừng rậm giúp Áo Tư Tạp thu phục đệ tam hồn hoàn. Đây không là phài chuyện riêng của Áo Tư Tạp mà nhân tiện cũng muốn các ngươi mở mang kiến thức. Nếu không gặp phải thiên niên hồn thú, Thầy Triệu cũng sẽ không ra tay. Hết thảy mọi chuyện phải dựa vào bản thân các ngươi. Tốt lắm, bây giờ giải tán ".
Qua bài học của hai ngày vừa rồi, Vũ Vô Cực phát hiện, phương pháp dạy học của Học viện Sử Khắc Lai phi thường đặc thù. Nội qui thì không nghiêm ngặt như Nặc Đinh học viện, mỗi ngày bắt buộc phải lên lớp, mà sử dụng một số phương pháp đặc biệt làm cho vũ hồn của bọn hắn tiến triển thông qua khảo nghiệm và thực chiến, Không thể nghi ngờ là so với phương pháp dạy hoc bằng lý thuyết thì hiệu quả hơn rất nhiều. Hơn nữa, hắn cảm thấy Phất Lan Đức viện trưởng chẵng những tuỳ vào năng lực từng người để đào tạo bọn họ trở thành những vĩ đại hồn sư, mà còn dạy dỗ bọn họ cách làm người nữa.
Áo Tư Tạp sau khi đột phá ba mươi cấp rõ ràng rất hưng phấn, hồn sư mỗi khi tấn cấp, hồn lực không ngừng tăng lên, nếu có được hồn hoàn phụ trợ trực tiếp hấp thu năng lượng, tu luyện nhất định sẽ nhanh hơn rất nhiều. Không giống như Vũ Vô Cực tu luyện võ tu là phải đánh từng bước mà chiến. Không những thế mỗi lần một cấp đều có lôi kiếp giáng xuống.
Học viện Sử Lai Khắc đúng là khác biệt so với học viện Thiên Địa nhưng cũng có chỗ giống. Họ cũng thờ phụng cường giả tạo nên bởi 99% là cố gắng trong đó có 1% là thiên phú. Đáng tiếc bọn họ còn chưa có gặp phải kẻ lười biếng như Hồng Liên. Sau này, hồn sư lười tu luyện nhất đại lục Đấu La gần như không tu luyện, cả ngày ham chơi cũng có thể thành thần. Nhật ký này được viết sau khi Hồng Liên thành thần và được tung nên mạng. Mọi người mới cho thấy được việc cưới một người chồng tốt vượt qua cả tất cả sự cố gắng là như thế nào.
Thế giới không công bằng chính là như vậy. Dù không cố gắng nhưng nhiều người sinh ra đã hơn người. Nhiều người cố gắng đến chết cả đời cũng không làm gì được. Xã hội chính là cái thể loại như vậy. Dù người cảm giác không công bằng, đầy rẫy bất công nhưng ngươi buộc phải sống với nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.