Đạo Chu

Chương 566: Bỉ Bỉ Đông đi rồi




Lão già hơi béo hấp tấp rời đi học viện Thiên Địa. Hắn tại vị trí đã hẹn sẵn gặp lại Xà Mâu đấu la. Lúc này, lão già Xà Mâu đấu la mặc một thân quần áo mới đã nhàn nhã ngồi ở nơi đó. Giọng nói mang theo tò mò: “Thế nào, nhiệm vụ thành công!?”
Sự xuất hiện Xà Mâu đấu la cũng không làm cho lão già béo ngạc nhiên. Hắn lắc lắc đầu thở ra một hơi: “Nhiệm vụ thất bại! Sau này, hai người chúng ta tốt nhất không có đi thực hiện nhiệm vụ ám sát Đại Sư nữa.” Xà Mâu đấu la hơi nghiêng đầu, ánh mắt mang theo kỳ quái nhìn về phía lão già béo. Chỉ thấy lão già béo thở ra một hơi lắc lắc đầu: “Ngươi không biết ở trong phòng Đại Sư ta gặp được ai!”
Trời trở về hửng sáng, Đại Sư cảm giác vô cùng mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Bất quá, hắn vẫn đem hồn đạo khí Bỉ Bỉ Đông ôm chặt vào trong ngực của mình. Hắn sợ thời gian sẽ đến buổi sáng. Đến lúc đó hắn không thể không đem hồn đạo khí hình Bỉ Bỉ Đông này đem đi tiêu huỷ.
Một đôi mắt trong bóng đêm lờ mờ mở ra, hồn đạo khí Bỉ Bỉ Đông mở ra đôi mắt nhìn về phía Đại Sư. Đến bây giờ, Đại Sư cũng vẫn cho rằng mình vừa làm tình với một chiếc hồn đạo khí hình Bỉ Bỉ Đông nhưng thực sự có như vậy sao?
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi và già nua của Đại Sư, đôi mắt long lanh trong đêm tối toát lên thần thái đau buồn và mê mang. Bản thân nàng đã không còn trinh trắng, nàng không muốn làm bẩn Đại Sư. Nhưng bản thân nàng không chịu được khi thấy được Đại Sư quan hệ tình dục với một hồn đạo khí hình người giống như nàng.
Bỉ Bỉ Đông nhân lúc đám người không ở lẻn vào trong phòng Đại Sư. Ở trong phòng này, nàng dễ dàng tìm kiếm được chiếc hộp đựng hồn đạo khí hình người giống như nàng. Ngay lập tức nàng đem hồn đạo khí hình người thu vào trong trữ vật không gian của mình. Còn bàn thân thì trực tiếp thế chỗ vào hồn đạo khí.
Đêm vừa rồi cũng là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời Bỉ Bỉ Đông. Thời gian mà nàng cảm nhận được cực sướng của một nữ nhân có thể đạt được. Những cú vạ đập mạnh mẽ, những cú đẩy ngập cán vào nơi tư mật nhất của nàng, từng trận sướng khoái Đại Sư đem đến cho nàng khiến cho tâm trí nàng mê man. Toàn bộ ký ức đó khiến cho nàng không có cách nào quên đi.
Đôi môi ngọt ngào của Đại Sư, từng cơ bắp hữu lực nhào lặn vú nàng, chiếc lưỡi thơm tho hôn khắp thân thể không sạch sẽ. Hắn còn không ngại uống nước sinh dục do nàng tiết ra. Những ký ức đó, nàng không có cách nào quên, cũng không muốn quên. Đó là ký ức hạnh phúc nhất mà nàng có thể giữ lại. Nếu như dùng tính mạng của nàng đổi lại lần nữa cùng hắn giao hoan vợ chồng, Bỉ Bỉ Đông cũng nguyện ý.
Đưa tay sờ lên *m đạo của mình, Bỉ Bỉ Đông thấy được nó đã sưng to húp do Đại Sư làm tình quá nhiều với nàng. Bất quá nàng cũng không quan tâm vì nó cũng là bằng chứng mà Đại Sư đem toàn bộ tình yêu của hắn khắc lên cơ thể mình. Bàn tay nàng lại sờ bụng mình một cái, nơi này không biết đã tiếp nhận bao nhiêu tinh hoa Đại Sư đưa vào bụng của nàng nữa.
Thân mình nhẹ nhàng đem cánh tay đang ôm chặt mình cùng với cái chân đang khoác lên mông nàng khẽ chuyển ra. Bỉ Bỉ Đông rất nhẹ nhàng rời đi Đại Sư. Song nàng không có rời đi hẳn mà hơi đứng đó thất thần nhìn về phía Đại Sư.
Bàn tay lại lần nữa chuyển, nó nhẹ nhàng đưa lên chạm vào má Đại Sư, trái tim Bỉ Bỉ Đông như thắt lại. Hai mắt Bỉ Bỉ Đông trở nên ướt át. Theo đó hai dòng lệ từ từ rơi xuống dưới. Âm thanh có chút thút thít. Năm ngón tay bưng lên miệng mình, Bỉ Bỉ Đông quay đầu đi, thân thể run rẩy. Thi thoảng nàng lại lén quay đầu nhìn về phía Đại Sư một cái.
Đem quần áo tròng lên người, Bỉ Bỉ Đông đem hồn đạo khí hình người đưa vào trong chiếc hộp như cũ. Nàng lại liếc mắt nhìn về phía Đại Sư một lần rồi xoay người rời đi. Ánh mắt cũng biến thành kiên định, bước chân hướng tới. Mặc dù khi mở cửa nàng lại lần nữa quay đầu nhìn Đại Sư lần nữa song nàng vẫn bước ra khỏi cảnh cửa đem cánh cửa đóng lại.
Buổi sáng dậy sớm, Phục vụ của tửu điếm hoa hồng rất tận tình, khi Vũ Vô Cực, Diễm Linh Cơ cùng Tiểu Y ra ngoài thì thấy người phục vụ đã đẩy một xe hoa hồng mới đi tới nguyên nhân vì hoa hồng trong phòng màu đỏ hải dương đều thay đổi mỗi ngày. Cho dù hoa hồng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng dưới tình huống với một số lượng nhất định, giá cả là không hề rẻ. Họ cũng bắt đầu cho người sửa sáng căn phòng bị tàn phá do cú đấm Thiên Thủ Cương Thủ.
Mấy ngày nay, đám người Vũ Vô Cực dù ít ra ngoài cũng quen thuộc một chút ở nơi này. Họ hướng về phía con đường hướng tới học viện Sử Lai Khắc mà đi. Diễm Linh Cơ chỉ tay về phía trước nói: “Nơi đó là nơi học viện Sử Lai Khắc ở sao? Cũng có chút quá nhỏ đi chứ!?”
Tiểu Y khẽ gật đầu đồng ý. Ba đôi mắt nhìn theo phương hướng ngón tay Diễm Linh Cơ, chỉ thấy phía trước, ước chừng ngoài một dặm, có một thôn nhỏ, dựa vào nhãn lực của họ có thể rõ ràng nhận ra, thôn nọ ước chừng có khoảng một trăm hộ dân, quy mô so với mấy thôn trang bình thường thì nhỏ hơn một chút. Bên ngoài thôn được vây bọc bởi hàng rào gỗ, tựa hồ dùng để phòng ngừa dã thú. Tại cổng thôn tựa hồ tụ tập không ít người, xem ra họ vẫn còn tuyển sinh.
Đi tới gần, Vũ Vô Cực, Diễm Linh Cơ và Tiểu Y đều phát hiện có chút không đúng, cổng thôn quả thật tụ tập không ít người, đại đa số đều là thiếu niên cỡ tuổi bọn họ, trong đó đại bộ phận đều có cha mẹ đi theo.
Tại chỗ cổng thôn để một cái bàn, phía sau bàn có một lão giả hơn 60 tuổi đang ngồi, làm cho Vũ Vô Cực, Diễm Linh Cơ và Tiểu Y trợn mắt há hốc mồm chính là, trên cửa thôn dùng gỗ tạo thành có treo một tấm biển nhìn qua có chút đổ nát, phía trên có khắc năm chữ đơn giản "Sử Lai Khắc học viện". Phía trước năm chữ này còn có một hình cái đầu màu xanh biếc, nhìn qua như là một cái đầu của loại quái vật hình người. Xanh xanh, có chút đáng yêu. Trước ngực lão giả ngồi sau chiếc bàn nọ cũng mang theo một tấm huy chương hình tròn màu xanh biếc, hẳn là giáo huy của Sử Lai Khắc học viện.
Diễm Linh Cơ nhẹ nhàng khẽ cười đặt ở miệng của mình nói: “Tính, có chút thú vị! Đây chính là học viện Sử Lai Khắc sao?” Ba người ở đằng sau đám người nên cũng không có bị đám người chú ý tới. Tiểu Y cũng hơi nhíu mày gật gật đầu.
Sợ là ngay cả quy mô của Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện so với nơi này còn lớn hơn, hơn nữa, đây rõ ràng là một cái thôn nhỏ bình thường, cổng vào chẳng những làm bằng gỗ, lại không lớn bằng một phần ba của Nặc Đinh học viện. Đây cũng có thể gọi là hồn sư học viện sao? Lúc này, xếp hàng phía trước bọn họ ước chừng hơn một trăm người báo danh, trong đó không ít người cũng đều cau mày, hiển nhiên trong cũng nghĩ giống ba người Tiểu Y nghĩ.
Xếp hàng phía trước Vũ Vô mẹ của thiếu niên nọ nói: "Có lầm hay không, đây mà được gọi là hồn sư học viện, chính là được xưng là học viện khi tốt nghiệp là có thể trở thành Tử Tước của đế quốc?"
Cha thiếu niên có chút không xác định nói: "Đây là người của Vũ hồn điện nói, chắc là không sai. Nhưng học viện này cũng thật sự rách nát một chút."
Thiếu niên nói: "Cha, con không muốn học ở đây, quá dọa người. Con muốn tới Tác Thác trung cấp hồn sư học viện. Dù sao, con cũng coi như là thiên tài tại sơ cấp học viện."
Cha thiếu niên nhíu nhíu mày: "Nếu đã tới, vậy ráng đợi thêm lát nữa đi, nói không chừng đây là một loại khảo nghiệm. Học viện chánh thức không ở chỗ này." Trong đám người tuyệt đối có không ít cùng loại đối thoại, trên mặt đại bộ phận thiếu niên cùng cha mẹ đều lộ vẻ thất vọng nặng nề.
Lão giả ngồi ở sau bàn phụ trách tiếp nhận báo danh nhìn qua có bộ dáng uể oải, quần áo trên người nói cho dễ nghe một chút là đơn giản, nhìn thế nào cũng như là một lão nhân ở thôn quê, thậm chí tinh thần nhìn qua còn không bằng như Đại Sư. Lúc này, một thiếu niên đi tới trước bàn báo danh. Lão giả uể oải nói: "Phí báo danh mười kim hồn tệ, đặt ở trong cái rương kia là được."
Cha người thiếu niên nhanh chóng móc ra mười kim hôn tệ đặt bên trong chiếc rương do mấy tấm gỗ tạo thành.
"Đưa tay ra" Thiếu niên theo lời đưa tay đến trước mặt lão giả, lão giả niết niết hai cái trên tay hắn, hướng hắn lắc lắc đầu, nói: "Tuổi của ngươi không phù hợp, có thể đi."
Thiếu niên sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía cha của mình. Cha thiếu niên nhanh chóng cười nói: "Sư phụ, con trai ta chỉ là vừa mới qua sinh nhật mười ba tuổi, ngài xem, có khả năng nới lỏng một chút hay không?"
Lão giả có chút không nhịn được nói: "Không nên ảnh hưởng đến người ở sau. Quy củ của học viện ngươi không biết sao? Chúng ta nơi này chỉ nhận những đứa nhỏ từ mười ba tuổi trở xuống. Hơn mười ba tuổi, nhất luật không thu. Các ngươi có thể đi."
Cha của thiếu niên nói: "Vậy phí báo danh của chúng ta …"
Lão giả không chút khách khí nói: "Một khi đã báo danh, sẽ không hoàn."
Người đất sét còn có ba phần thổ tính, cha của thiếu niến nhịn không được cả giận nói: "Các ngươi rõ ràng là lừa tiền. Trả lại phí báo danh cho chúng ta, nếu không chúng ta quyết không đi. Sớm biết Sử Lai Khắc học viện tồi tàn thế này, chúng ta đã không đến."
Lão giả liếc hắn một cái nhàn nhạt nói: "Mộc Bạch, có người muốn lấy lại phí báo danh, ngươi xử lý một chút."
Ở bên cạnh, một thân ảnh chợt đứng lên: "Muốn lấy lại phí báo danh cũng được, đánh thắng ta, sẽ nhận được tiền."
Người này đúng là Đái Mộc Bạch, trước vì ngồi một bên, bị đám người ngăn trở, Vũ Vô Cực cũng không có thấy hắn. So với ngày đó Vũ Vô Cực, Diễm Linh Cơ và Tiểu Y thấy hắn có chút bất đồng chính là, bây giờ thần sắc trên mặt hắn có chút bất đắc dĩ.
Đái Mộc Bạch cũng không nói nhảm, lập tức thúc giục hồn lực của mình, thả ra toàn bộ ba hồn hoàn, hai cái bách niên một cái thiên niên. Hồn lực mênh mông trong không khí sinh ra áp lực vô hình, lãnh quang trong tà mâu lóe ra, nhìn về phía cha con đối diện.
Giữa các Hồn sư, hồn hoàn vĩnh viễn là quyền được nói tốt nhất, mắt nhìn ba hồn hoàn trên người Đái Mộc Bạch kể cả một cái thiên niên bên trong. Cha của người thiếu niên sắc mặt đại biến, bỏ lại câu nói "tính chúng ta xui xẻo", rồi lập tức kéo con mình bước nhanh đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.