Đạo Chu

Chương 543: Đều là hồn sư




Đoàn người Tiểu Y không có trở về ký túc xá ngay, chỉ có Tiểu Vũ là lập tức trở về ký túc xá. Thời gian vừa rồi đối với Tiểu Vũ giống như là mộng ảo vậy. Cô bé không nghĩ tới mình có thể thoát chết khỏi tay một Phong Hào Đấu La. Hơn nữa, Phong Hào Đấu La còn yêu thương quan tâm mình giống như cháu của lão vậy. Nó làm cho Tiểu Vũ cực kỳ cảm động. Một cảm giác hạnh phúc dâng trào khiến cho Tiểu Vũ muốn đi gặp lại các bạn cũ, đem chuyện mình đã trải qua kể cho bọn họ.
Đám người Tiểu Y đi tới phòng của Đại Sư. Họ muốn thông báo và chào hỏi Đại Sư một tiếng, họ đã trở lại học viện. Dừng ở trước cửa, Hồng Liên không có gõ cánh cửa mà trực tiếp đẩy ra cửa lớn mở miệng nói lớn: “Sư phụ, chúng ta đã trở lại!”
“Hồng Liên...” Lộng Ngọc mở miệng nho nhỏ nhắc nhở: “Chúng ta nên gõ cửa một chút. Biết đâu sư phụ đang ở trong phòng tu luyện...” Đáng tiếc Hồng Liên không lý đến nàng mà trực tiếp đẩy cửa tiến vào phía bên trong.
“Ân...” Đang ngồi tu luyện, Đại Sư mở ra đôi mắt của mình. Khuôn mặt có chút khó chịu khi mà bị người đánh đứt quãng tu luyện như thế. Bất quá hình ảnh dường như quen thuộc đập vào mắt Đại Sư, hắn chỉ có thể thở ra một hơi dài. Khoé miệng Đại Sư theo đó kéo lên. Vài tháng không gặp, đám nhóc này hình như cao hơn một chút rồi. Đại Sư hít một hơi khí lạnh thật sâu: “Đã trở lại học viện rồi sao? Mấy đứa trở lại là tốt rồi. Đúng rồi, mau mở ra võ hồn cho ta xem một chút!”
“Sư phụ, người lại như thế rồi!?” Hồng Liên lập tức chống hai tay ở eo, thân hình hơi vặn vẹo ra vẻ đáng thương: “Chúng ta vừa mới trở về đã thăm sư phụ! Người như thế nào mà chúng ta vừa vào cửa đã yêu cầu chúng ta mở ra võ hồn rồi?”
“Cái con bé này...” Đại Sư đối với Hồng Liên có chút khó chịu. Trong đám người, Hồng Liên là đứa mà Đại Sư không yên tấm nhất. Hắn hít một hơi khí lạnh lần nữa để mình bình tĩnh không có tức giận. Ánh mắt trừng về phía Hồng Liên nói: “Ta muốn biết hồn hoàn các con hấp thu đồng thời cấp bậc hồn lực các con hiện nay. Xem các con có hay không cố gắng tu luyện trong lúc về nhà. Nếu như các con tu luyện không đến nơi đến chốn vậy đừng nói là đệ tử của ta.”
“Được rồi mà...” Hồng Liên lập tức gật đầu mở miệng nói chuyện. Ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía đám bé gái cùng tuổi cùng với một bé nam khác.
Tất cả đám người đều loé sáng. Trên mu bàn tay xuất hiện ấn kỳ đồng thời võ hồn thao đó trực tiếp triệu hồi ra ngoài. Toàn bộ làm cho căn phòng sáng rực lên. Ở phía thân hình đám người tất cả đều lơ lửng một vòng hồn hoàn màu vàng. Nhìn đám người đều là hồn hoàn màu vàng, Đại Sư hài lòng gật đầu: “Ân không tệ... đều là trăm năm hồn hoàn!” Bàn tay đặt sau lưng của mình, Đại Sư ho khan nói: “Ta muốn biết hồn kỹ cùng với hồn lực của các con! Bắt đầu từ con trước đi, Hồng Liên!”
“Hồng Liên, võ hồn: hoa sen...” Trong tay Hồng Liên lơ lửng một bông hoa sen màu hồn xinh đẹp. Cô bé nhìn về phía hoa sen lơ lửng trong tay mình nói: “Hồn hoàn trăm vạn năm... Ý... là bốn trăm năm hồn hoàn. Hồn kỹ là cực hạn khống chế. Gia tăng khả năng khống chế bản thân đối với thân thể, hồn lực và võ hồn. Hiện giờ hồn lực của con là 16 cấp.”
“Một hồn kỹ bị động!?” Đại Sư nhăn mày mở miệng nói: “Mặc dù đối với phụ trợ không nhiều tác dụng. Bất quá nó đối với phụ trợ chính bản thân hồn sư cũng đều có tác dụng rất lớn. Không phải tốt nhất nhưng cũng thực sự hữu ích...” Vừa nói hắn nhìn về phía mấy bé gái.
“Ta hồn hoàn cũng có kỹ năng là cực hạn khống chế! Hồn lực là 15 cấp” Đông Quân Diễm Phi lập tức trả lời. Ngay sau đó tất cả hầu như mọi người đều được hỏi đến là cực hạn khống chế. Mặt Đại Sư theo đó biến thành kỳ quái.
Đại Sư đem ánh mắt đảo về phía Tiểu Linh hỏi: “Tiểu Linh, không phải hồn kỹ của con cũng là cực hạn khống chế đấy chứ?” Bản thân Đại Sư cảm giác vô cùng kỳ quái. Ngay cả hồn sư khi cùng loại võ hồn hấp thu cùng loại hồn hoàn cũng rất khả năng sinh ra hồn kỹ khác nhau. Như thế nào đám người này võ hồn đều khác nhau nhưng hồn kỹ đều giống nhau. Điều này làm cho Đại Sư vô cùng tò mò và cảm giác quái lạ. Đặc biệt khi mà đám người này hỏi hồn thú mà họ hấp thu thì đám người không có trả lời cho Đại Sư chính xác câu trả lời.
“Sư phụ, hồn hoàn của ta cũng là hơn bốn trăm năm!” Tiểu Linh uyển chuyển nhẹ nhàng đáp lời: “Nhưng không phải là cực hạn khống chế!” Nói đến đây Đại Sư mới thở ra một hơi dài. Xem ra trong đám người đã có một người bình thường. Bàn tay Tiểu Linh uyển chuyển đưa lên, một đoàn nước xuất hiện ngưng tụ thành một cái khiên nho nhỏ: “hồn kỹ sẽ tạo ra một loại nước ta gọi là kỳ thuỷ. Nó có thể bắn ngược mọi loại công kích hồn kỹ. Nó chỉ có thể bị phá giải nếu như lực tấn công vượt qua sức chịu đựng của kỳ thuỷ. Hồn lực hiện giờ là 16 cấp.”
“Ân...” Đại Sư con mắt mở to nhìn về phía Tiểu Linh. Hắn còn chưa có nói chuyện thì Đại Tư Mệnh đã mở miệng nói.
“Sư phụ, hồn kỹ của ta là một loại dị hoả!?” Đại Tư Mệnh nhẹ nhàng phất mái tóc ra sau đồng thời hơi đi về phía trước một chút. Khoé miệng mang theo tự tin, Đại Tư Mệnh nói: “Một loại dị hoả có thể sinh sôi không ngừng. Chỉ cần có một tàn lửa, nó có thể bốc cháy lên tiếp! hồn lực hiện giờ 17 cấp” Ở trong tay Đại Tư mệnh xuất hiện một ngọn lửa màu xanh lá đang bập bùng.
“Các con...” Bàn tay đưa lên che mặt của mình, Đại Sư cảm giác được tinh thần mình đả kích cực kỳ nghiêm trọng. Mười hai người có mười người có hồn kỹ giống nhau trong đó có hai người hồn kỹ càng là kỳ quái. Đại Sư không bị đả kích mới là lạ.
Dường như bị đả kích quá nghiêm trọng, Đại Sư trực tiếp ngồi xuống giường sau đó thở ra một hơi thật dài. Bàn tay đưa lên xoa xoa hai huyệt thái dương, Đại Sư thở ra một hơi thật dài: “Các ngươi trở về ký túc xá một lát đi. Ta cần xem lại một chút bút ký của mình....” bàn tay Đại Sư đưa ra phẩy phẩy ý đồ tiễn khách đám đồ đệ bất hảo của mình.
Mấy cô bé lập tức đưa ánh mắt nhìn về phía nhau. Ngay sau đó mấy cô bé cũng hiểu ý gật đầu một cái. Mình Châu nhoẻn miệng cười. Từ trong không gian trữ vật, bàn tay cô bé vung lên. Một chiếc hộp màu đỏ to tướng xuất hiện ở trong phòng. Mấy cô bé cũng theo đó ngạc nhiên nhìn về phía Minh Châu.
Một nụ cười kỳ quái xuất hiện trên mặt Minh Châu: “Sư phụ, đây là món quà nhỏ tâm ý của chúng ta. Hy vọng sư phụ người sẽ thích!”
“Được rồi... ta nhận!” Đại Sư mở ra đôi mắt bình tĩnh mỉm cười: “Các con trở về học viện đi. Lát nữa ta sẽ đi tìm các con. Đúng rồi, mấy đứa nhớ đóng cửa lại đấy!” Đại Sư trực tiếp mở miệng trục khác. Đám bé gái cũng hiểu ý khi rời đi đem cửa đóng lại.
Thấy đám người đi rồi, Đại Sư bắt đầu lấy ra cuốn bút ký bắt đầu ghi chép. Ngay sau đó Đại Sư cũng không quên mở ra những cuốn sách bắt đầu xem xét. Càng xem thì Đại Sư cũng hơi nhíu mày lại giống như suy tư điều gì đó. Đến cuối cùng, Đại Sư lắc lắc đầu thở dài lẩm bẩm: “Ta hiểu lầm gì đó sao?” Nhớ đến Hồng Liên cùng với Hồ Mị Nhi, Đai Sư cho rằng hai người này còn tương đối lười biếng. Hồng Liên cả ngày ham chơi, Hồ Mị Nhi thì tuổi nhỏ đã biết làm đẹp, cả ngày chỉ biết xem mình xinh đẹp hay không. Vậy mà hai người hồn lực không thấp.
Trước lúc đó, hồn lực họ cũng không sao vậy mà sau một năm hồn lực họ đã đạt đến mười sáu, mười bảy cấp. Đại Sư cảm nhận có lẽ mình đã quá khắt khe với hai cô bé này. Có lẽ sau này hắn không nên quản quá nhiều. Chỉ cần mỗi một thời gian kiểm tra tiến độ của đám học viên này là được.
“Hô...” Lại thở ra một hơi nhẹ, Đại Sư đặt quyển sách lên giá sách sau đó liếc nhìn về phía chiếc hộp khổng lồ đặt ở trước mặt hắn không xa. Đại Sư trầm mặc một chút, bàn tay nắm lại đặt ở ngực. Hắn từ từ đi về phía chiếc hộp lớn. Bàn tay vươn ra cấm lấy chiếc nắp của chiếc hộp đem cả chiếc nắp mở ra.
“Ân...” Đại Sư kinh hô một tiếng, theo đó đập vào mắt Đại Sư là một thân thể loã thể của một nữ nhân. Khi mà chiếc hộp mở ra hoàn toàn, Đại Sư cũng từ mặt đỏ biến thành kinh hãi. Hắn mở miệng nói: “Bỉ Bỉ Đông!?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.