Đạo Chu

Chương 495: Chuyển sinh sau một năm




Độc Cô Bác đang ở trong phòng cùng với cô cháu gái của mình. Đôi mắt lão không có dừng lại nhìn chăm chú về phía cô cháu gái. Lúc này, cô cháu gài từ từ mở mắt ra nhìn về phía lão già mới làm cho lão già thở ra một hơi dài. Đôi chân bé nhỏ trắng nõn đứng dậy, thân mình cô bé hơi cong người.
Roạt! Một đôi cánh màu đen giống như cánh dơi xuất hiện đằng sau lưng của cô bé. Con mắt màu xanh xinh đẹp khẽ chớp chớp. Đôi chân hơi nhấc, đầu cô bé nghiêng về phía sau nhìn về phía đôi cánh. Vẻ mặt cô bé mang theo ghét bỏ: “Ông nội, đây là ngoại phụ hồn cốt sao? Tại sao nó lại xấu xí như vậy chứ? Hơn nữa nó làm hỏng cả chiếc áo cháu thích nhất rồi! Nhạn Nhi không thích đôi cánh này, ông có thể tìm cho cháu một đôi cánh xinh đẹp hơn không?”
Trán Độc Cô Bác theo đó đổ mồ hôi liên tục. Vẻ mặt của lão buồn bực vô cùng. Giọng nói mang theo trầm trọng: “Nhạn Nhi, con phải biết được hồn cốt này, ông nội săn giết không biết bao nhiêu con hồn thú mới có thể tìm được nó cho con.” Những lời tố khổ từ đáy lòng Độc Cô Bác phát ra: “Con biết không? Ta đã giết gần nửa cánh rừng Lạc Nhật mới tìm được nó cho con đấy!”
“Thật sao?” Cô bé kinh ngạc mở to mắt nhìn về phía ông lão: “Ông nội vì còn làm nhiều việc như vậy! Là Nhạn Nhi không tốt, Nhạn Nhi không nên chê món quà mà ông nội tặng cho Nhạn Nhi!” Lập tức cô bé xấu hổ vội vã lên tiếng. Xem ra cô nhóc còn rất hiểu chuyện, bàn tay đưa lên đem ông nội trực tiếp ôm vào trong lòng mình.
“Nhạn Nhi, con biết như vậy là tốt rồi!” Độc Cô Bác nghe thế thì cười thầm trong lòng một cái. Năm ngón tay mở ra nhẹ nhàng vỗ lên đầu của Độc Cô Nhạn. Đồng thời hắn cũng vô cùng khâm phục khả năng Vũ Vô Cực. Chỉ đơn giản như vậy có thể xuất hiện hồn cốt. Quả đúng là thần nhân, có thể làm được những việc gần như không thể.
Con người Độc Cô Bác tràn ngập ôn nhu và yêu thương đối với cô bé. Xem ra hắn cần phải đến gặp mặt Vũ Vô Cực nói lời cảm ơn. Đồng thời còn hỏi hắn bao giờ có thể bắt đầu trị liệu cho hai ông cháu hắn. Vì thực sự hắn có chút nóng ruột không có chờ đọi được nữa.
Một năm sau...
Một năm này cũng là năm mệt nhất của Vũ Vô Cực. Hắn chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như năm này. Thật may những nữ nhân của hắn đều mang bầu nên nhu cầu của các nàng không cần đến việc giao hoan đem bài tập nộp. Chính vì vậy mà Vũ Vô Cực cũng dư thời gian này đi làm những việc khác nữa. Quả thực những việc này vô cùng quan trọng đối với các nàng có thể thành thần sau này không chính là nhờ vào những thứ đó.
Đám người Diễm Linh Cơ biết được dung mạo của mình dễ dàng chọc thị phi nên ra ngoài các nàng thường dùng dịch dung để đi ra ngoài. Tuyết Nữ và Đại Tư Mệnh đều là chuyên gia trong việc này. Thế nên các nàng ra ngoài cũng không trêu chọc rắc rối gì. Thời gian ra ngoài cũng chỉ được một tháng vì sau khoảng một tháng trong bụng các nàng, bào thai cũng đã tương đương với năm đến sáu tháng.
Cả một năm dùng để luyện chế bảo vật, đem bảo vật bán lấy tiền mua thịt hồn thú, lấy tiền mua dược liệu, lấy tiền mua các loại khoáng sản nguyên vật liệu. Nó cũng đủ làm cho Vũ Vô Cực cảm giác sắp điên. Ngay cả hoàng thất vài lần muốn gặp mặt hắn đều bị hắn từ chối nguyên nhân vì quá bận rộn.
Thời gian càng dài, Độc Cô Bác đều cảm giác được có chút kỳ quái và khác lạ. Đám người Vũ Vô Cực giống như có gì đó. Thai nhi chín tháng mười ngày sẽ ra đời nhưng họ đến gần một năm còn chưa ra đời. Đã như vậy bụng bọn họ cũng cực kỳ lớn. Lớn hơn vài lần so với bụng người bầu thực sự. Chẳng lẽ trong đó đựng quái vật sao?
Điều khác biệt đám người này, mái tóc họ cũng bắt đầu trở nên trắng xoá, người bắt đầu trở nên nhăn nheo mà không còn có xinh đẹp như xưa. Độc Cô Bác từng nghi ngờ đám người này thực hiện một nghi lễ tà ác nào đó.
Ở trong căn phòng rộng lỡn, không phải nói phòng tắm lớn nhất của toà nhà. Ở nơi này cũng không có bất cứ người hầu hay tỳ nữ nào. Ở nơi đó nằm hàng loạt những chiếc giường lớn, trên mỗi chiếc giường nằm một đám nữ nhân. Không phải nói là một đám bà lão khác nhau, một lão già bụng to và một tên béo bụng to. Hồng Liên lúc này giống như một bà già phát ra tiếng thở hổn hển: “Biết vậy ta không thèm tu hồn sư gì đó? Đỡ phải ai đó nhìn thấy ta bộ dạng già nua xấu xí như thế này?” Giọng nói càng ngày càng nhỏ sau đó dần dần tắt hẳn. Hơi thở của nàng cũng toàn vô.
“Ây da, em gái Hồng Liên... muốn ra trước sao?” Giọng nói hổn hển từ miệng bà lão khác phát ra: “Không được đâu nha!” Sau đó bà lão này cũng theo đó tắt thở.
“Hô... hô...” Lão già không có râu và tóc bạc trắng thở ra hổn hển: “Tiểu Y, anh đi trước đây!” Nói xong lão cũng tắc thở đi nốt.
Vũ Vô Cực với một thân béo tốt nhìn từng bà lão tắc thở, khoé miệng hắn theo đó giật giật. Đã tắt thở rồi còn không quên mắng chửi nhau. Nhìn đến cuối cùng người tắt thở, Vũ Vô Cực vẫn là nhắm mắt hờ hững nhìn về phía đó. Cái bụng của hắn cũng nhanh chóng phồng lên.
Bụp! Một bàn tay nhỏ phá bụng mà ra. Cảnh tượng có vài phần huyết tinh. Máu đỏ bắn tung toé từ bên trong cái bụng to tướng đó. Thân mình một bé gái cũng trực tiếp chui ra khỏi cái bụng to tướng của một bà lão già nua.
Hơi thở Vũ Vô Cực có vài phần mệt mỏi, hắn mở miệng đáp lời: “Minh Châu, nhớ thu cái xác cũ của em vào không gian trữ vật. Thứ này rất quan trọng, không được có thất.”
“Chồng yêu...” Minh Châu với hình dạng trẻ con mở miệng nói: “Em biết rồi! Chàng có cần thêm điều gì đó không? Giống như chúng ta làm chuyện gì đó vui vẻ trước khi chàng biến thành một đứa bé nam!?” Đáng tiếc Vũ Vô Cực cũng không trả lời. Thân hình béo tốt của Vũ Vô Cực nhanh chóng co rút héo rũ trong khi cái bụng thì ngày một to hơn.
Bụp... Lại một người phá xác ra bên ngoài. Lần lượt từng người đều chui ra khỏi cái xác của mình. Họ nghe theo lệnh của Vũ Vô Cực đem cái xác cũ của mình thu vào trong túi trữ vật mà Vũ Vô Cực đã để sẵn cho họ.
“Đáng chết!” Hồng Liên nắm chặt tay của mình giận dữ nhìn về phía mấy nữ nhân ra trước mình. Giọng nói mang theo chán ghét: “Thế nào ta lại ra sau mấy người?”
“Ây da...” Tiểu Hô Ly khe khẽ đặt ngón tay ở miệng mình. Bộ dáng hơn năm tuổi này của nàng quả thực trông vô cùng đáng yêu. Đáng tiếc toàn thân vẫn còn dính máu của nàng thực sự có chút rờn rợn. Nàng nhìn về phía Hồng Liên châm chọc nói: “Em gái Hồng Liên, không phải vẫn còn có hai người chưa ra sao?”
“Hồng Liên điện hạ...” Trong hình dáng bé gái năm tuổi, Diễm linh Cơ huynh nhẹ vào vai Hồng Liên khẽ nói: “Cô có cần ta cắt rốn cho cô không thế!?” Nghe được lời này Hồng Liên đỏ mặt vội vã lắc lắc đầu. Nàng dùng tay che đi cái rốn vẫn còn dây rốn của mình. Bàn tay thì vọt tới cầm lấy cái khăn trắng đã chuẩn bị trước che kín toàn thân mình.
Bụp! Một cánh tay bé nam trực tiếp phá bụng lão già mà ra. Tiểu Hồ Ly mở miệng nói: “Ta vẫn là đi tắm thôi! Cả người là máu quả thực có chút không tốt lắm. Mùi máu tanh thực sự khó chịu!”
Tiểu Linh thoát khỏi xác lão già, hắn đưa bàn tay của mình lên ngơ ngác nhìn về phía bàn tay của mình. Hắn thực sự biến thành một đứa bé nam hơn năm tuổi. Điều này thực là thần kỳ. Ánh mắt hắn nhìn thấy một đám bé gái đang đứng ở đó nhìn về phía hai người. Tất cả bọn chúng đều chùm lên một chiếc khăn lớn che kín toàn thân.
Bụp! Một bàn tay non nớt cũng phá vỡ bụng một bà lão. Bé trai Tiểu Linh quay ra nhìn về phía cái xác thì khẽ nói: “Tiểu Y, em...” Hắn chưa nói hết thì một cái đầu màu tím đã thò đầu ra bên ngoài.
Tuyết Nữ rất thân cận đi lên lấy một chiếc khăn màu trắng trực tiếp đưa lên chùm lên đầu của Tiểu Y: “Tiểu Y, chúc mừng em chuyển sinh thành công!” Tiểu y hơi chớp đôi mắt còn đang dính máu đỏ tươi đồng thời đầu hơi gật xuống một cái.
“Tiểu Linh, em trai...” Đại Tư Mệnh khẽ cười nhẹ một tiếng, ngón tay xoa xoa mái tóc ngắn cũn cỡn của mình rồi nói: “Em con định khoả thân đến bao giờ!?” Nghe thấy vậy Tiểu Linh giật mình vội vã trực tiếp vọt tới đưa bàn tay lấy khăn lông che lấy cái con ch*m bé xíu của mình. Nơi này chưa dậy thì nên trông nó có vài phần đáng yêu.
“Chồng yêu...” Lộng Ngọc đan xen tay vào nhau lo lắng nhìn cái xác khô của Vũ Vô Cực, nàng lẩm bẩm: “...” Hiểu Mộng đứng cạnh ở gần đó không có nói gì. Tuy nhiên đôi mắt của Hiểu Mộng lại mang theo vài phần lo âu. 
“Chồng yêu, anh ấy vẫn chưa ra sao?” Phi Yên nhăn mày, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn về phía cái xác Vũ Vô Cực: “Hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra?”
“Chị...” Nguyệt Thần với bộ dạng giống như búp bê có mái tóc màu tím đáng yêu đặt hai tay ở bụng mình, ánh mắt cũng mang theo lo lắng nhìn về phía xác Vũ Vô Cực: “Chị nhìn thấy điều gì? Chúng ta hẳn phải tin tưởng vào năng lực của chồng yêu!” Lời nói vừa dứt từ Nguyệt Thần thì âm thanh nhỏ vang lên.
Bụp! Một cái tay phá xác Vũ Vô Cực ra ngoài. Máu thịt bắn tung toé theo nắm đấm đó. Lúc này mái tóc màu trắng đã bết máu đỏ. Cái đầu dò ra bên ngoài nhìn về phía mọi người. Diễm Linh Cơ, Hồng Liên, Lộng Ngọc, Tuyết Nữ, Tiểu Hồ Ly, Minh Châu, Đông Quân, Diễm Phi, Tiểu Y, Hiểu Mộng, Đại Tư Mệnh cùng với Tiểu Linh đều đủ cả. Xem ra không có ai thất bại và tử vong cả.
Vừa phá xác ra ngoài, Vũ Vô Cực đã mở miệng nói: “Lão độc vật... không cần phải nhìn lén như vậy. Lão cứ ra ngoài đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau được chứ? Hiện giờ ta muốn cùng những nữ nhân của ta tắm. Chẳng lẽ lão cũng muốn nhìn lén hay sao? Lão già biến thái!?”
“Hừ...” Một tiếng hừ lạnh phát ra ngay sau đó một cơn gió nhẹ thổi lên. Vũ Vô Cực cũng không cảm nhận được trong gian phòng có tồn tại người nữa.
“Khụ, khụ...” Vũ Vô Cực đưa nắm tay đặt ở miệng của mình. Hắn ho khan vài tiếng nhìn về phía Tiểu Linh nói: “Anh vợ, ở bên phòng bên cạnh em đã chuẩn bị nước tắm của anh. Anh có thể đến nơi đó tắm một cái sau đó thay một bộ quần áo. Dù sao hiện giờ anh đã biến về hơn năm tuổi.”
“Được rồi!” Tiểu Linh gật cái đầu mình xuống nhè nhẹ, hắn quay ra nhìn về phía Tiểu Y nói: “Tiểu Y, anh giao cho em, em rể!” Hắn khoác theo một chiếc khăn màu trắng sau đó đi ra bên ngoài căn phòng và đem căn phòng đóng lại. Đồng thời ánh mắt cũng khẽ liếc nhìn về phía hạ thể Vũ Vô Cực.
Cái nhìn này, nó làm cho Vũ Vô Cực cảm giác quái quái. Trong lòng Vũ Vô Cực thầm nghĩ: “Anh vợ, chẳng lẽ anh ta có xu hướng giới tính bất bình thường. Thích nam mà không thích nữ. Thảo nào đến giờ anh vợ còn chưa có kết hôn...” Nghĩ đến điều này thân mình Vũ Vô Cực theo đó rùng mình một cái.
“Thật là lớn...” Một âm thanh mang theo khiêu khích và châm chọc vang lên.
“Đúng vậy...” Một đám nữ nhân bắt đầu gật đầu khen ngợi: “Đúng thật là rất lớn!”
“Chồng yêu, cái đó của chàng lớn như vậy!” Hồ Ly Tinh lúc này không kiêng nể chút nào mở miệng châm chọc nói: “Nhưng cái đó của anh trai Tiểu Y nhỏ như vậy, có phải chàng cố ý làm như vậy!?” Nội dung rơi vào trong tai Tiểu Y làm cho Tiểu y lập tức cảnh giác. Nàng quay sang nhìn về phía Vũ Vô Cực với con mắt màu tím mở lớn nhìn về phía Vũ Vô Cực.
“Hừ...” Hồng Liên không biết cái gì chống eo và dùng giọng nói đỏ thêm dầu vào lửa: “Hẳn là cố ý đi!?” Vũ Vô Cực thấy vậy cảm giác được cả người đầy mồ hôi hột. Hắn chỉ có thể giữ im lặng và đem cái xác thu lại vào trong không gian trữ vật. Bất quá hắn vừa thu thập những thứ này thì vẫn nguyên vẹn bị đám người trêu chọc đem mối quen hệ giữa hắn và Tiểu Y làm cương.
Tiểu Y cũng rất yêu quý anh trai Tiểu Y của mình. Đặc biệt anh trai của nàng lớn lên như vậy rồi mà vẫn còn chưa có vợ làm Tiểu y có chút lo lắng. Đặc biệt Vũ Vô Cực lại cho ch*m anh ấy bé như vậy, sau này anh ấy làm sao có thể lấy vợ được đây. Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiểu Y càng mở lớn trừng trừng nhìn về phía Vũ Vô Cực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.