Đạo Chu

Chương 482: Độc Cô Bác




Mặc dù là ban ngày thì hoàn cảnh nơi này trông cũng có vẻ hơi âm u. Mùi khí lưu huỳnh nhè nhẹ từ mặt đất bốc lên. Kèm theo đó là đám rừng cây vô cùng rậm rạp khiến cho nơi này ánh sáng có vẻ thưa thớt và âm u. Một vài căn phòng đã được chuẩn bị trước cho đám người ở lại, ngay cả thức ăn nước uống cùng với thuốc thang cũng được chuẩn bị sẵn sàng. Đặc biệt trong túi không gian của Độc Cô Bác cũng chuẩn bị vô cùng kỹ.
Độc Cô Bác tràn ngập khiếp sợ nhìn về phía đoàn người này. Vừa mới cách đây hai hôm, đám người này còn thương thế trên người vậy mà bây giờ lại hoàn hảo không có bất cứ vết thương nào trên người. Tinh thần bọn họ cũng hết sức bình thường có thể khôi phục được trò chuyện giống như người bình thường. Bất quá họ nói với giọng nói có chút khác biệt so với người trên đại lục. Cách nói hơi giống như đám dân tộc thiểu số mới học được nói chuyện vậy. 
Độc Cô Bác nhìn về phía người thanh niên tóc trắng mở miệng nói: “Ngươi bao giờ thì bắt đầu trị liệu cho ta cùng với cháu gái ta, thằng nhóc!”
“Lão độc vật, ông có thể đừng gọi ta như vậy hay không?” Người thanh niên tóc trắng nhàn nhạt mở miệng đáp lời. Ánh mắt mang theo bình tĩnh trả lời: “Tuổi tác của ta nếu tính thực cũng không kém ông bao nhiêu đâu. Đừng nhìn ta trẻ tuổi như vậy cho rằng tuổi ta nhỏ. Ta có tên đầy đủ, Vũ Vô Cực là tên của ta!”
“Vô Vọng...” Con mắt Hồng Liên mở to ngạc nhiên nhìn về phía người thanh niên tóc trắng. Vẻ mặt Hồng Liên tràn ngập tò mò, âm thanh cũng biến thành dò hỏi: “Chàng khi nào lại đổi tên rồi!?”
“Cái tên này ta nghĩ rất kỹ mới dùng được chứ!?” Vô Vọng thở ra một hơi hai vai nhún nhún. Hắn cười mở miệng nói: “Cái này có tên ý nghĩ rất đắc biệt. Nó sẽ là tên của ta khi ta sống ở đại lục đấu la. Nếu như là các nàng muốn có thể lựa chọn một cái tên mà!”
Một người thiếu nữ cực kỳ trẻ tuổi. Nàng có mái tóc màu trắng dài cùng với vài lọn tóc màu đen ở phía trước. Chúng được buộc một cách cẩn thận và tạo mái chéo bên mặt phải. Làn da trắng nõn với hàng lông mày như lá liễu màu trắng xinh đẹp. Đôi mắt sáng với con ngươi màu đen. Sỗng mũi thẳng nhỏ và cằm thon. Môi môi trên hơi mỏng và đôi môi dưới hơi dày, chúng đều hồng hào và tươi tắn. Chiếc cổ thon cao trẵng nõn. Nàng mặc một chiếc vày dài màu xanh lá để hở bả vai và ngực. Bộ ngực cao vút với khe vú sâu hoắm. Chúng hơi rung một chút khí nàng uyển chuyển đi tới, giọng nói dễ nghe nhưng giống như một vũng nước lặng: “Cái tên chỉ là với người chi gian giao lưu mà thôi. Thế nhân muốn dùng tên để phân biệt giữa người với người chẳng qua chỉ là để trói buộc giữa người với người mà thôi!”
“nè... nè...” Diễm Linh Cơ đối với vẻ mặt cao lãnh bình thản của Hiểu Mộng lại bắt đầu mở miệng trêu chọc. Nàng đối với Hiểu Mộng thực sự là có ý kiến. Lúc nào cũng ra vẻ cao lãnh như vậy làm cho nàng có chút khó chịu. Ngón tay nhỏ đặt miệng, Diễm Linh Cơ liếc mắt nhìn về phía Hiểu Mộng mở miệng: “Cô lúc nào cũng thế nhân giai đạo với cả nam nữ khác biệt gì đó là sự trói buộc dốt nát. Vậy cô cho rằng nam nữ không có khác biệt. Vậy sao cô không cởi trần truồng đi ra bên ngoài đi. Dù gì nam nữ trước mặt cô cũng đâu có khác biệt đâu. Cũng đâu cần vì vậy mà mặc quần áo!?”
“Quần áo là quần áo...” Vậy mà Hiểu Mộng lại không vì vậy mà tức giận. Nàng bình tĩnh mở miệng nói: “Cởi ra cũng mặc vào cũng có gì khác nhau đâu chứ?”
“hà... lão độc vật, ông cùng đừng để ý mấy người bọn họ!” Vũ Vô Cực đưa tay sờ trán của mình, vẻ mặt hắn mang theo bất đắc dĩ. Khoé miệng theo đó liên tục co giật, hắn mở miệng đáp lời: “Vậy ông ở đây hẳn vì chuyện cháu gái của ông cùng với bản thân ông mà tới? Ta nói đúng chứ, tiền bối Độc Cô Bác!?”
“Đúng là không dấu được cậu!” Lão già Độc Cô Bác ngồi lên trên mỏm đá, hắn nhìn về phía người thanh niên bình thản như không có gì ngồi ở trước mặt hắn không xa. Người thanh niên đang nhàn nhã uống trà, vẻ mặt mang theo thư giãn, đôi mắt nhắm nghiền lại. Đối với người thanh niên này, lão già cũng không có nhiều lời mà thẳng thắn nói: “Ngươi đã nói khi đến thế giới này sẽ giúp lão phu và cháu gái lão chưa khỏi trúng độc đi!”
“Ông quá gấp gáp rồi đấy, tiền bối!” Một tay đưa lên sờ cằm của mình, một tay ôm ngực mình, Vũ Vô Cực nhàn nhạt đáp lời: “Được rồi, tính! Dù sao ta cũng không phải là người không giữ lời hứa. Tổng cộng có ba cách thượng trung hạ. Ta muốn biết ông dùng cách như thế nào?”
“Thượng trung hạ!?” Độc Cô Bác nghe được lời này lập tức nhăn mày lại, vẻ mặt tò mò nhìn về phía Vũ Vô Cực hỏi: “Lời này giải thích ra sao?”
“Hạ sách nhất đó là ta có thể giúp cháu gái ông bài độc nhưng cơ bản hồn lực cháu gái ông cũng theo đó biến mất. Sau này cháu gái ông chỉ có thể làm người bình thường!” Một ngón chỏ Vũ Vô Cực đưa lên, vẻ mặt hắn hết sức bình tĩnh. Ngay lập tức Độc Cô Bác cũng biến thành vô cùng khó coi, mặt lão sạm lại như gan heo. Song Vũ Vô Cực cũng không có ý định để lão tức giận mở miệng nói: “Trung sách đó là lão tìm một khối hồn cốt cho cháu gái hấp thu. Sau đó ta kết hợp với tâm pháp cùng dược vật của ta, từ đó đem toàn bộ độc tố chuyển vào hồn cốt. Cháu gái lão cùng với lão có thể sống sót mà không mất đi hồn lực. Không những thế còn có thể tăng tiến tu vi.”
“Cái cách này...” Độc Cô Bác nhăn mày lại, hắn mở miệng hỏi lại: “Ngươi chẳng lẽ không biết được tình trạng của ta sao? Hiện giờ độc tố ta kết hợp chặt chẽ với hồn lực của ta. Một khi ta cố gắng đem độc đẩy vào hồn cốt nhất định sẽ bị độc tố phản phệ.”
“Không nghe ta nói trước đó sao, lão độc vật!” Giọng nói Vũ Vô Cực mang theo thiếu kiên nhẫn. Ánh mắt hắn nhăn lại khi nhìn về phía lào già này. Âm thanh cũng phát ra lớn hơn: “Ta đã nói có nắm chắc kia mà. Với cháu gái lão thì độc chưa thâm, thành công là chín thành chín với lão thì ta có chín thành nắm chắc. Còn tuỳ thuộc lão lựa chọn mà thôi!” 
Đầu Độc Cô Bác lập tức cúi xuống, đôi mắt của lão nhăn nhíu lại. Dường như lão lâm vào suy tư. Nếu như Vũ Vô Cực nói thì lão hoàn toàn cùng với cháu gái lão có thể thử xem. Chỉ là chín thành chín và chín thành hơi quá cao thì phải? Liệu lão có nên tin lời người thanh niên này nói không. Song để đảm bảo an toàn, lão vẫn hỏi tiếp: “Vậy thượng sách thì sao?”
“Ngưng tụ độc đan!” Độc Cô Bác nghe lời từ miệng Vũ Vô Cực thì ngẩn người. Đôi mắt lão già nhăn lại thật sâu. Đôi môi nhợt nhạt của lão đang muốn há ra phát âm thanh hỏi chuyện thì Vũ Vô Cực đã đáp lời của lão: “Đó là một bí thuật, ta có thể giúp lão cùng với cháu gái lão ngưng tụ độc đan tại vị trí này!” Ngón tay chỉ về phía dưới rốn, Vũ Vô Cực tiếp tục mở miệng nói: “Giống như ngưng tụ hồn hạch vậy, ta có thể giúp hai người ngưng tụ độc đan. Một loại pháp đặc biệt khiến cho cháu lão cùng với lão ngưng tụ độc đan. Chỉ là thứ này nó không phải người thường có thể chịu được. Trong lúc ngưng tụ độc đan sẽ cảm giác được như cả người bị vạn kim xuyên tâm vô cùng đau đớn. Nếu không chịu được nhất định kinh mạch tẫn huỷ, nặng thì tử vong mà nhẹ thì tàn phế. Lão cùng với cháu lão muốn thử xem sao?”
Nghe được lời Vũ Vô Cực nói thì rất bình thường nhưng nghe vào trong tai Độc Cô Bác làm cho miệng lão cứng lại. Ánh mắt tràn ngập bất thiện nhìn về phía Vũ Vô Cực. Chỉ thấy được Vũ Vô Cực phất phất tay nói: “Lão Độc Vật, nếu không có việc gì ông nên trở về với cháu ông. Hai ông cháu ông hãy bàn bạc và suy nghĩ kỹ xem quyết định lựa chọn phương pháp nào nhé.”
“Được rồi!” Độc Cô Bạc thở ra một hơi dài, hắn cũng đã có quyết định rồi. Bất quá hắn vẫn mở miệng nói: “Ba ngày sau ta sẽ tìm đến ngươi cho ngươi đáp án!”
Vũ Vô Cực cũng không hiểu trong lòng lão đang suy nghĩ gì. Theo lý lão nên hỏi Vũ Vô Cực xem cách thứ ba là thượng sách có ích lợi gì. Đáng tiếc khi nghe đến đau như có hàng nghịn hàng vạn mũi kim xuyên tâm. Hẳn lão nghĩ đến cháu gái mình sẽ không có cách nào chịu nổi, xác thật với cháu gái chưa đầy mười tuổi của lão thì thật sự là như vậy. Bất quá Vũ Vô Cực chì cười nhạt một tiếng phẩy phẩy tay: “Không tiễn!”
Bàn tay Độc Cô Bác phất nhẹ một cái, lão chẳng thèm để ý đến Vũ Vô Cực mà trực tiếp nhảy lên không trung. Khi mũi bàn chân lão chạm nhẹ vào vách đá thì thân hình lão nhẹ như một con chim yến phóng lên không trung. Không mấy chốc đã vượt lên trên vách đá sau đó biến mất trước mặt Vũ Vô Cực.
Lúc này, Vũ Vô Cực quay ra nhìn đám nữ nhân cùng với một người anh vợ, hai vai hắn nhún nhún. Ngón chỏ đưa lên gãi gãi sống mũi cười rồi mở miệng nói: “Mọi người trở lại đây, ta có điều phải nói với mọi người đây! Việc này vô cùng quan trọng cho sau này chúng ta sẽ ở đại lục Đấu La này như thế nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.