Đạo Chu

Chương 447: Sinh tử đấu




Thân thể Tiểu Linh theo từng câu nói mà run rẩy. Bàn tay vì thế mà siết chặt vào với nhau. Hắn không nghĩ tới vì mình mà lại liên luỵ đến người thiếu nữ vô tội này. Trái tim hắn đang run rẩy đang xấu hổ vì những hành động của mình. Bất quá Tiểu Linh không hề có hối hận. Chỉ có sống sót, hắn mới có thể hoàn thành mong ước của mình.
Người thiếu nữ đứng lẳng lặng ở nơi đó. Đám lá cây bay múa xung quanh cơ thể của nàng. Đôi mắt màu tím xinh đẹp nhìn thẳng về phía người thiếu niên đang quỳ một chân ở nơi đó. Nguyệt Thân đứng ở vị trí cao cao, bàn tay trắng nõn nà uyển chuyển đưa lên: “Sinh và tử chẳng qua cũng là sự luẩn chuyển của Âm và Dương.”
Ầm, ầm... Theo ngón tay của Nguyệt thần chỉ. Cơ quan ở nơi này bắt đầu ầm ầm chyển động. Những viên đá ở xung quanh bắt đầu xụp xuống để lộ ra nguồn nước ầm ầm ở phía dưới. Giọng nói Nguyệt Thần vẫn cao cao tại thượng vang lên: “Chẳng tỏ được điểm này thì sao có thể siêu việt được Thương Sinh!?”
Sự kiên định đã xuất hiện trong mắt Tiểu Linh. Thân thể hắn đứng thẳng dậy bắt đầu tấn công về phía Tiểu Y. Ngay lập tức hai tay Tiểu Y chuyển động, một đám lá cây tập trung lại sắc bén như những mũi giáo đánh về phía Tiểu Linh. Thân thể Tiểu Linh uyển uyển nhanh nhẹn tránh thoát được đòn tấn công này.
Tiếp cận người thiếu nữ, Tiểu Linh lập tức vung ra mấy cú đấm nhanh như chớp song đều bị đám lá cây trước mặt thiếu nữ chặn lại đòn tấn công. Thấy tấn công không hiệu quả, Tiểu Linh lập tức khom người quét chân. Thân mình thiếu nữ nhảy lên không trung, nàng giống như một con chim én uốn lượn cơ thể tránh thoát.
Ngạp lập tức Tiểu Linh chớp thời cơ vung lên một cú đá cực mạnh về phía người thiếu nữ. Đám lá cây tụ tập thành hình cầu trước mặt thiếu nữ lập tức bị đá tan. Thân hình thiếu nữ theo đó sượt lùi về phía sau.
Bàn chân dẫm mạnh lên mặt đất, thiếu nữ nhảy lên không trung. Hai tay nàng nhanh chóng kết ấn. Đám lá cây huy động theo từng động tác của nàng. Chúng tụ tập với nhau tạo ra mộtquả cầu bằng lá cây khổng lồ. Chân khí màu xanh lá tràn ngập sức sống tụ lại cùng quả cầu lá oanh kích về phía người thiếu niên.
Bùng! Người thiếu niên tránh trong đường tơ kẽ tóc. Quả cầu lá hung hặng nện thẳng vào nền đất phát ra âm thanh vang dội. Đám lá cây tung toé khắp nơi. 
Thân thể đứng dậy, Tiểu Linh lập tức vận dụng hai tay. Chân khí tụ lại ở trong lòng bàn tay. Tuy nhiên dường như chân khí trong cơ thể hắn không có cách nào điều động. Người thiếu nữ cũng đã kết ấn hoàn thành, một đám lá cây tụ với nhau xoay tròn đánh về phía người thiếu niên.
Người thiếu niên lập tức không hoảng loạn, ánh mắt sắc bén. Hai tay lại một lần nữa uyển chuyển đổi động tác. Trong tay hắn phát ra quang mang màu vàng. Một đám nước tụ tập trung quanh hắn và tạo ra một quả cầu trước mặt hắn. Đám lá cây bị quả cầu bao vây lên không có cách nào đột phá.
“Hây...” Quả cầu nước nổ tung, thân ảnh người thiếu niên lùi lại. Một chân quỳ xuống trên mặt đất. Đôi mắt nhìn về phía người thiếu nữ. Chắn trước mặt người thiếu nữ và thiếu niên là chân khí hoá thành một con bướm màu vàng đang vỗ cánh. Sau đó con bướm màu vàng tan biến và hiển lộ ra một chữ lớn trước mặt họ.
“Hư...” Tiếng cười nhẹ khinh thường phát ra từ miệng Tinh Hồn. Bàn tay hắn đưa lên, khoé miệng mang theo hài hước và châm chọc: “Đây là Cửu Thuỷ Phong Khởi của Âm Dương gia ư? Ta thấy rõ ràng và Vạn Xuyên Thu Thuỷ của Đạo gia. Đệ tử của Âm Dương gia sao lại biết dùng luyện khí chi thuật của Đạo gia chứ?”
Đôi mắt hơi xụp xuống, một chân quỳ đất, Tiểu Linh có vài phần tránh né: “Đệ tử không biết!?”
Đôi môi màu hồng xinh đẹp của Nguyệt Thần hơi khẽ mở, nàng mở miệng châm chọc hỏi: “Vì sao Âm Dương thuật mà ngươi tu luyện lại đột nhiên bị phong toả? Chẳng thể thi triển?”
Dường như thoáng qua suy nghĩ, mặt Tiểu Linh có vài phần bàng hoàng: “Là khoá Lục Đạo Giáp Tử.” Âm thanh cũng biến thành run run: “Các người... lẽ nào sớm đã...”
“Không sai!” Hai tay đan xen vào nhau đặt ở trước bụng, Nguyệt Thần gật đầu xuống thừa nhận: “Khoá Lục Đạo Giáp Tử này chính là đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đấy!” Đôi mắt người thiếu nữ trở nên lạnh như băng nhìn về phía hắn: “Chỉ cần ngươi vận khí phá giải khoá này thì sẽ bị Âm Dương nghịch hành phong toả kinh mạch. Lúc ngươi mở ra khoá Lục Đạo Giáp Tử này thì vận mệnh sắp đặt sẵn cho ngươi sớm đã chờ ngươi từ bên kia của cánh cửa rồi!”
“Nếu các ngươi đã sớm phát hiện rồi?” Hai hàm răng Tiểu Linh cắn chặt vào nhau, ánh mắt tràn ngập tức giận nhìn về phía trước: “Sao còn phải đợi tới thời gian dài như vậy?”
“Hừ...” Tinh Hồn châm chọc nhìn về phía dưới.
Đôi mắt Nguyệt Thần cao cao tại thượng nhìn về phía dưới: “Thời gian chờ đời này chẳng phải vì ngươi mà chuẩn bị đâu!”
“Ra là thế, rốt cuộc ta đã rõ!” Tiểu Linh có vài phần buồn bã và mất mát mở miệng nói. Đầu hắn hơi cúi xuống, đôi mắt mang theo vài phần mê mang. Bất quá hắn lại ngẩng đầu lên nhìn về phía người thiếu nữ đang bao bọc trong đám lá cây bay xung quanh kia. Đôi mắt hắn lại có vài phần hy vọng. Tiểu Linh ngẩng đầu nhìn về phía đám người Âm Dương giả hỏi: “Ta... còn có một thắc mắc!”
“Điều ngươi muốn hỏi là vậy này chăng?” Giọn nói châmbiến từ miệng Tinh Hồn phát ra. Bàn tay hắn từ từ mở ra, một cái ngọc bội nho nhỏ xuất hiện trong tay hắn.
“Muội ấy...” Con mắt Tiểu Linh trừng lớn không thể tin tưởng nhìn cảnh này: “Đang ở đâu?” Trong giọng nói tràn ngập rung động, chờ mong, hy vọng, bàng hoàng, lo lắng, sợ hãi...
“Hư...” Tiếng cười nhẹ phát ra từ miệng Tinh Hồn. Hắn cao cao tại thường dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía thiếu niên: “Thiên Tông của Đạo gia vốn vẫn tự cho là siêu phàm thoát tục. Cũng chẳng thể nhìn thấu sinh tử ư?”
Hai hàm răng Tiểu Linh khẽ cắn, giọng nói giận dữ quát lên: “Trả lời ta! Muội ấy ở đâu?”
“Khi mà bốn năm trước đây...” Đôi mắt Tinh Hồn híp lại, ánh mắt nhìn về phía người thiếu niên này: “Vào lúc ngươi hạ được quyết tâm bất chấp mọi giá để tìm kiếm ả ta thì ả đã chết mất rồi!” Bàn tay nắm lấy chiếc ngọc bối ném về phía trước.
Choang! Ngọc bội trực tiếp rơi xuống mặt đất vỡ toang biến thành nhiều mảnh vụn nhỏ. Tiểu Linh chỉ có thể đưa tay vươn ra trực tiếp cầm lấy. Bàn tay run lên, thân thể cũng run lên bần bật: “Không! Ta chẳng tin, đây không phải là sự thực!”
“Là thật hay giả với kẻ sắp chết mà nói!” Bàn tay Tinh Hồn chìa ra, hắn tiếp tục châm chọc Tiểu Linh: “Thì có gì khác biệt cơ chứ?”
Tiếng khóc phát ra nhè nhẹ từ miệng Tiểu Linh, hắn có vài phần nức nở khi cầm trong tay chiếc ngọc bội nho nhỏ đã vỡ tan này. Trái tim Tiểu Linh lúc này như tan vỡ, đôi mắt đã ươn ướt, từng hàng lệ nhỏ giọt xuống dưới: “ngươi cho ta biết, Tiểu Y muội ấy... còn sống chứ?”
Đôi mắt Tinh Hồn vẫn là giễu cợt như vậy: “Muội muội của ngươi vẫn còn sống!”
Đôi mắt Tiểu Linh theo đó mở lớn, khuôn mặt có vài phần mừng rỡ: “Thật chứ?” 
“Hahaha...” Tiếng cười phá lên vui thích từ miệng Tinh Hồn phát ra: “Đúng là thứ nhân tính nực cười!”
Dường như có quyết định gì đó, Tiểu Linh nắm chặt chiếc ngọc bội đã vỡ nát. Hắn đừng dậy lau đi khoé mắt mình. Lúc này, Nguyệt Thần dùng ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Tiểu Linh nói: “Kẻ này tâm tư khó lường, lẻn vào Âm Dương gia ác ý hại người vậy ngươi hãy tự tay xử lý hắn.”
Con mắt Tiểu Linh tràn ngập buồn bã nhìn về phía Thiếu Tư Mệnh, đôi môi nhợt nhạt hắn khẽ mấp máy: “Thực rất muốn có thể để muội chứng kiến một ta tốt đẹp hơn. Tiếc thay, ta lại biểu hiện thật kém... Ra tay đi! Ta không đáng để được muội cảm thông!”
Không khí có chút lặng lề, Đông Hoàng Thái Nhất đứng ở trên cao lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không nỡ xuống tay vẫn còn một lựa chọn khác. Ngươi có thể chọn cách mở lời, cầu xin cho hắn!”
Dường như trong lòng Tiểu Y đang rằng xé. Khi mà người thiếu niên này gọi cái tên Tiểu Y, nàng dường như có cảm giác được một cỗ cảm giác thân thiết nào đó. Đôi mắt nàng vì thế nhắm lại, thân hình liên tục run rẩy. Dường như có một vài ký ức không tốt nơi xa xăm của nàng. Lúc đó nàng ngồi ở một nơi với một đám cây nến và một bàn tay như tay quỷ vươn tới nàng.
“Ngươi làm không được sao?” Nguyệt Thần lạnh giọng nói.
“Các ngươi đừng ép muội ấy nữa!” Tiểu Linh hét to lên sau đó ánh mắt nhìn về phía Tiểu Y và trở nên kiên định hắn nên: “Ta hiểu rõ được vận mệnh của chính mình. Nếu còn gặp lại muội thật mong rằng ta có được lựa chọn tốt hơn.”
Bàn tay Tiểu Linh kết ấn, một quả cầu nước xuất hiện trong tay hắn. Bàn tay hắn đẩy lên, quả cầu nước bay lên không trung rơi vào trong nước. Khi bàn tay hắn vỗ mạnh vào đất từng dòng nước sống động như những con rắn ngóc đầu lên không trung. Lòng bàn tay Tiểu Linh tụ chưởng trực tiếp đánh về phía Tiểu Y.
Những dòng nước nhỏ như con rắn đánh về phía Tiểu Y. Lúc này Tiểu Y với trăm mối cảm xúc giao nhau. Nàng nhớ đến hình bóng ở sâu trong trái tim nàng. Đến lúc này nàng kiên định mở ra đôi mắt mình, hai tay theo đó kết ấn. Đám lá cây xoay quanh đánh tan dòng nước do người thiếu niên kia đánh về phía nàng.
Chúng xoay tròn với nhau sau đó hoá thành một con rồng màu xanh ngẩng đầu phát ra tiếng ngâm khẽ: “Ngâm!”
Tiểu Linh khẽ lẩm bẩm nói: “Từ trong sâu thẳm, muội đã thực sự thức tỉnh rồi ư?”Đáp trả chỉ là bàn tay người thiếu nữ kết ẩn đẩy tới. Con rồng bằng lá khổng lồ đánh về phía người thiếu niên. Khoé miệng người thiếu niên theo đó khẽ nhếch lên. Bàn tay buông bỏ, đám nước cũng theo đó tan đi.
Nhìn cảnh này, Nguyệt Thần lẩm bẩn: “Một Vạn Diệp Phi Hoa Lưu có uy lực vượt bậc hơn nữa! Đủ để Thiết Kim Đoạn Ngọc!” Con rồng lá cũng theo kết ấn Tiểu Y nhanh chóng tán ra thành đầy trời. Những chiếc lạ nhẹ nhàng rơi xuống.
“Đừng tự dồn ép mình nữa!” Tiểu Linh nhìn về phía người thiếu nữ phía trước mặt, hai mắt hắn ngấn lệ. Thân hình thiếu niên bay lên không trung rơi xuống phía dưới. Bất quá hắn không quên cố gắng nói ra những lời từ phế phủ: “Đây là việc duy nhất ta có tểh làm cho muội!” Theo đó hắn cũng rơi vào hôn mê.
Ngâm! Một tiếng rồng ngâm lần nữa vang lên. Lần này tiếng rồng ngâm thực sự phát ra khá to và rõ ràng. Cố hập lực mạnh mẽ đem thân hình Tiểu Linh đang muốn rơi vào dòng nước mạnh mẽ kéo lên. Kèm theo đó là sự giật mình của đám người Âm Dương gia. Tất cả không khỏi quay đầu nhìn về phía con cầu với ánh sáng lờ mờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.