Đạo Chu

Chương 417: Phi Tuyết Các




Đêm đến, ánh trăng chiếu rọi xuống đô thành Đại Việt. Từng bông hoa tuyết từ trên cao rơi xuống phía dưới mặt đất. Song nó lại không thể làm bớt đi sự ồn ào và náo động của nơi đây. Phi Tuyết Các, một toà nhà lớn được mua lại. Nơi đây chính là nơi phục vụ ca múa năm xưa của Sở quốc. Những người quyền quý Sở quốc đã từng tốn hàng trăm kim khi tiến vào nơi này.
Ngày hôm nay, nó được chính thức đổi tên vì Phi Tuyết Các. Chủ nhân mua lại căn nhà khổng lồ này đã đổi tên nơi đây. Ngay ngày đầu tiên, rất nhiều cao tầng Đại Việt quốc đều được nhận thư mời. Họ đối với Phi Tuyết Các cũng có hứng thú. Một toà nhà lớn với những cây đen tuyệt đẹp được treo ở bốn phía. 
Kỳ quái những cây đèn ở đây lại không cần dầu hay sáp nến thắp sáng lên. Chúng phát ra ánh sáng huyền ảo mà lung linh càng làm cho Phi Tuyết Các trở nên nổi bật hơn. Những chiếc đèn như thế đều là sản phẩm mới của Đại Việt. Chúng có giá vô cùng cao. Xem ra chủ nhân nơi này quả thực tiêu tốn không ít tiền trang hoàng lại lơi này.
Đoàn người Thiên Trạch bao gồm Diễm Linh Cơ, Phi Yên, Niệm Đoạn, Đoan Mộc Dung và hai hài tử sắp tròn một tuổi được bế quấn chặt trong tã lót tiến vào bên trong toà nhà. Tuy nhiên chưa kịp tiến vào trong toà nhà thì một đám đông làm cho bọn họ chú ý.
Đoan Mộc Dung hôm nay ăn mặc một thân quần áo bông cực kỳ ấm áp. Đôi mắt nàng không khỏi tò mò nhìn về phía đám đông hỏi: “Bọn họ là...”
Một lão già với mái tóc màu bạc xám và bộ râu dài. Khuôn mặt của lão già mang theo chút vẻ âm độc. Tuy nhiên lão già lúc này lại vô cùng hài hoà. Lão cầm một cái giống như gậy nhỏ đặt ở miệng của mình sau đó phát ra âm thanh trả lời: “Mặc dù câu hỏi các vị đã ngoài đề tài liên quan đến Phi Tuyết Các hiện nay nhưng lão hủ xin được trả lời.” Bàn tay đưa lên nắm lại đặt ở miệng ho khan vài tiếng để lão già lấy giọng: “Năm sau, Thiên Đế sẽ bổ sung một vài bộ luật đảm bảo quyền lợi cho toàn bộ dân chúng Đại Việt chúng ta. Đặc biệt có những quyền lợi trong việc bảo vệ lợi ích của nữ nhân. Thiên Địa giáo là quốc giáo của Đại Việt đều cho rằng nam nữ bình đẳng. Để thực thi điều này, Thiên Đế đã đưa ra hàng loạt các chính sách bảo vệ nữ nhân. Tuy nhiên lão hủ cũng không tiện nói ra ở nơi này, chúng ta chỉ có thể chờ Thiên Đế tuyên bố chính thức những luật lệ này.”
“Như ngài Bách Độc Vương đã nói Thiên Đế sẽ ra các đạo luật vào năm sau. Chính tôi cũng tò mò đạo luật này là như thế nào. Tuy nhiên, chúng ta chỉ có thể chờ đợi. Nhân đây...” Người thanh niên cầm cái gậy bắt đầu lên tiếng nói chuyện. Một người nam nhân to con vác đồ vật có chút cồng kênh đặt trước mặt người thanh niên và theo mỗi chuyển động của hắn. Người thanh mở miệng tiếp tục hỏi: “Ngài Bách Độc Vương, nếu như tôi tiếp tục hỏi những câu hỏi ngoài lề, ngài sẽ không thấy làm phiền chứ?”
Lão già nhẹ nhàng vuốt râu cười khoái trá gật đầu: “Tất nhiên rồi!”
Người thanh niên phóng viên mở miệng hỏi: “Vào vụ thu hoạch của năm nay, đội diệt chuột và diệt côn trùng của ngài đã phát huy ra những thành tích đáng để khen ngợi. Tuy nhiên vẫn có rất nhiều nơi vì các loại côn trùng phá hoại và chuột khiến cho thu hoạch giảm xuống. Ngài có điều gì nói về vấn đề này không?”
“Lão hủ xin trả lời là Đại Việt mới được xây dựng không lâu...” Bách Độc Vương cầm lấy chiếc gậy nhỏ dài bắt đầu nói chuyện: “Thật sự thời gian Thiên Đế cho đội chúng tôi là quá ít. Một thời gian ngắn như vậy, lão hủ không có cách nào đào tạo ra được những người điều khiển xà và ếch chuyên nghiệp được. Nhân số này muốn giúp ích cho nền nông nghiệp Đại Việt chỉ giống như một giọt nước trong ngày khô hạn, lão hủ cũng chỉ bất lực.”
“Tuy nhiên các vị đừng quá lo lắng vì điều này. Thiên Đế đã hứa với lão hủ năm sau sẽ đầu nhập một lượng lớn tài chính để tạo ra những người điều khiển rắn và ếch tốt nhất. Đảm bảo toàn bộ nền nông nghiệp của Đại Việt đế quốc ta không gặp bất cứ sự phá hoại nào từ côn trùng và chuột...” Vừa nói đến đây Bách Độc Vương còn tiếp tục mở miệng cười nói: “Thiên Đế còn nói, các sản phẩm từ ếch và rắn như rượu rắn và thịt ếch sẽ là một nguồn kinh tế rất cao. Đến lúc đó những người nuôi rắn và nuôi ếch không những vì nền nông nghiệp của Đại Việt mà họ còn có thể cung cấp cho Đại Việt một nguồn thu không nhỏ.” Đến đây lão già Bách Độc Vương bắt đầu vươn tay hô lên: “Dưỡng xà và dưỡng ếch sư là một công việc cao quý. Lão hủ hy vọng những người trẻ tuổi và những nhà có hài tử sắp lớn, các vị hãy gửi họ đến chỗ lão hủ. Lão hủ sẽ đem toàn lực bồi dưỡng họ thành những người xuất sắc nhất.”
“Ngài Bách Độc Vương đã cho chúng ta thấy con đường tươi sáng của việc dưỡng xà và dưỡng ếch...” Lúc này người phóng viên quay ra đối với ống kính khẽ cười. Thứ này được gọi là gậy thu âm, người thanh niên bắt đầu cổ vũ: “Chúng ta hãy cho ngài Bách Độc Vương một tràng pháo tay!”
Tiếng vỗ tay vang lên làm cho lão già vô cùng hưởng thụ. Bấy giờ người phóng viên mới quay ra với người thanh niên mặc áo choàng với mũ che kín khuôn mặt đứng bên cạnh Bách Độc Vương: “Vậy còn ngài, ngài Khu Thi Ma. Nghe nói ngài đang nắm giữ bộ môn điều tra tội phạm cùng với một ngành học liên quan tới điều khiển côn trùng. Không biết ngài có gì để nói về hai bộ môn mà mình sẽ nắm giữ của Đại Việt hay không?”
Ngón tay Khu Thi Ma đưa lên kéo lấy cái chiếc mũ. Hắn đối với nhiều người vô cùng không thích ứng. Giọng nói chỉ lạnh nhạt phát ra: “Ta không có bất cứ điều gì để nói cả. Đây là trách nhiệm mà chủ... Thiên Đế giao cho ta. Ta sẽ tận hết chức trách của mình!”
Đứng ở bên Khu Thi Ma là người thanh niên to con Vô Song Quỷ, trên vai hắn là tiểu hài tử Ngu Tử Kỳ. Đối với thứ này Ngu Tử Kỳ khá là tò mò. Trong khi đó Vô Song Quỷ rất muốn nói gì đó nhưng hắn lại ngượng ngùng. Đặc biệt hắn chờ mong nhìn về phía ống kính. Đáng tiếc đám phóng viên chẳng thèm để ý đến hắn. Vô Song Quỷ có chút tiếc nuối nhìn về phía đám phóng viên đang vội vã rời đi đâu đó.
Lập tức Thiên Trạch co quắp khoé miệng nhìn về phía đám phóng viên. Ngay lập tức hai người hầu cận đứng ra ngăn cản mấy người phóng viên. Đáng tiếc đám phóng viên truyền hình Đại Việt ngửi thấy mùi ngon sao có thể bỏ qua cho đám người Thiên Trạch.
“Đó là Long Thiên Đế sao?” Ở trên lầu hai toà nhà, một nữ nhân có vài phần xinh đẹp nhìn xuống phía dưới. Nàng quay đầu khẽ vuốt nhẹ mái tóc màu đen dài và không quên nhìn về phía người thiếu nữ có màu tóc màu trắng xinh đẹp. Giọng nói mang theo ý vị khác thường: “Thiên Đế thực là tuấn tú đâu. Không những là quân vương của Đại Việt lại còn tuấn tú lịch sự. Nếu như có thể cùng với Thiên Đế một đêm ân ái thôi, ta chết cũng đáng. Muội nói có phải không Tuyết Nữ!?”
Người thiếu nữ tóc trắng đang ngồi trên chiếc gương thuỷ tinh phản chiếu rõ nét thân hình của nàng. Ngón tay đang đeo lên một cái bông tai, Tuyết Nữ chỉ quay ra nhìn về phía người thiếu nữ vừa nói chuyện với nàng một cái sau đó tiếp tục quay ra nhìn gương và trang điểm. Người thiếu nữ thấy vậy thuận thế không buông tha: “Ài... chúng ta chỉ là những vũ cơ nhỏ nhoi, làm sao vào được pháp nhãn của Thiên Đế kia chứ? Mà...” Nghĩ gì đó, người thiếu nữ tóc đen mở miệng cười khẽ: “Biết đâu muội có thể vào pháp nhãn của Thiên Đế đây? Không phải năm trước, vì bác một tiếng cười của Tuyết Nữ muội muội mà có một vị tiên sinh không tiếc ra bảo vật nghìn vàng tặng cho muội sao?” 
“...” Nghe được lời này lập tức Tuyết Nữ đang chải tóc lập tức dừng lại. Ánh mắt nàng cũng trở lên lạnh lẽo hơn nhiều. Từ khi nhận được thứ gọi là kim cương đó, đoàn người vũ cơ Triệu quốc gặp không ít phiền toái. Đoàn người của nàng gặp phải không ít lần bị trộm hay bị ám sát thật may mắn có người đi theo bảo vệ nếu không đoàn người nàng khó mà trở về Triệu quốc. Vừa trở về Triệu quốc không bao lâu thì nàng vì viên kim cương đó mà nháo mâu thuẫn với công tử Triệu Gia. Triệu Gia muốn dùng viên kim cương quý giá mà nàng được tặng hiến cho Triệu Vương.
Đó cũng là lúc nàng có chút hiểu được ý tứ của người kia tặng cho nàng kim cương. Rõ ràng không phải là vì bác nàng một nụ cười mà là muốn hại nàng. Đồng thời làm cho mối quan hệ giữa nàng và Triệu Gia trở nên gay gắt mà thôi. Nghĩ đến đây lòng Tuyết Nữ cũng trở nên lạnh như băng.
Bị đám phóng viên làm phiền, Thiên Trạch không thể cầm lấy gậy thu âm bắt đầu nói: “Thật ra năm sau có rất nhiều rất nhiều thứ được đưa ra. Trong đó Thiên Địa giáo sẽ cầm đầu một lượng lớn người đến các khu vực thành thị khác cùng với nông thôn. Đó là mục tiêu xoá nạn mù chữ của Đại Việt trong năm sau. Tuy nhiên với dân cư và diện tích của Đại Việt hiện nay thì việc đó cũng thực sự có chút khó khăn. Mặc dù nó sẽ có nhiều bất cập và khó khăn xảy ra nhưng nạn xoá mù chữ nhất định sẽ thực thi tốt. Chúng tôi đã có một kế hoạch cho việc này nhưng không tiện đề cập. Hơn nữa, ngày hôm nay chủ đề là về Phi Tuyết Các và các vũ công Triệu quốc mà không phải những câu hỏi như vậy. Xin các vị chú ý một chút...”
“Thiên Đế đại nhân...” Người thanh niên phóng viên tiếp tục bám riết không tha bỏ qua những lời cảnh báo của Thiên Trạch: “Nghe nói ngài chưa có lập hậu không biết có nguyên do gì trong chuyện này. Hơn nữa, từng có nhiều lời đồn rằng có một mối quan hệ khá đặc biệt giữa ngài và Đoan cô nương. Có phải ngài có ý định với Đoan cô nương và muốn nạp Đoan cô nương vào trong hậu cung của ngài?”
Nghe được lời này Đoan Mộc Dung đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng có chút xấu hổ và hối hận khi đến nơi này. Thiên Trach lập tức đưa tay lên muốn ngăn cản: “Xin các vị đừng nói những lời dễ gây hiểu lẩm như vậy. Tôi và Đoan cô nương không có bất cứ mối quan hệ gì cả. Còn nữa các vị đừng nói những tin tức không có thật như vậy ảnh hưởng đến danh dự cũng như tiếng tăm của Đoan cô nương. Đoan cô nương là một người tốt, cô ấy còn phải tìm cho mình một người trượng phu tốt chứ phải không nào?” Nói đến đây Thiên Trạch nở nụ cười hài hoà: “Thế nên...” Đột nhiên Thiên Trạch cảm nhận được sát khí, hắn ngay lập tức quát lên một tiếng: “Cẩn thận!”
Vút, vút... Một đám mũi tên từ trong bóng tối trên một cái nóc nhà phóng ra. Chúng trực tiếp bắn thẳng về phía đoàn người Thiên Trạch mà Niệm Đoan và Đoan Mộc Dung chính là người đứng mũi chịu sào. Ngay lập tức Thiên Trạch vươn tay ra đem Niệm Đoan kéo lại đồng thời xoay người tiến về phía trước chắn trước người Đoan Mộc Dung.
Bàn tay Thiên Trạch đưa lên những mũi tên giống như dừng lại trước bàn tay của hắn. Ngay sau đó bàn tay hắn phát lực một cái, tất cả mũi tên đổi hướng bắn về phía trên mái nhà.
“A...” Một tiếng hét thảm ở trên đó phát ra sau đó một người trực tiếp từ trên mái nhà lăn lông lốc xuống. Ngay lập tức những bóng đen vọt tới hướng về phía tên cầm cung này trực tiếp hướng tới. Đồng thời mũi súng trực tiếp chỉ về phía hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.