Đạo Chu

Chương 380: Mang thai hộ




“Ngươi...” Con mắt Đông Quân đã biến thành đỏ bừng như máu. Ánh mắt nàng tràn ngập rét lạnh nhìn về phía Long Ngạo Thiên: “Nếu ngươi dám làm như vậy, ta nhất định sẽ giết ngươi. Ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi. Đến lúc đó, ta sẽ giết ngươi, ta nhất định sẽ giết ngươi...” Giọng nói nàng biến thành lạnh như băng giống như từ địa ngục phát ra.
“Hê..” Hai tay ôm ngực, một tay cầm cằm của mình sau đó Long Ngạo Thiên gật đầu một cái: “Uy hiếp xác thực có chút tác dụng nhưng cô cho rằng ta sẽ sợ sao? Ngoan ngoãn sinh ra cho ta mấy hài tử đi. Tư chất cô khá cao, nếu như ta muốn tìm nữ nhân có thể chất đặc biệt như cô thì khá là phiền phức. Mà ta thì không thể tự mang thai được!”
“Ngươi...” Khuôn mặt Đông Quân đỏ bừng vì tức giận. Đã không biết nàng nói lời này bao nhiêu lần rồi. Nàng không biết nói như thế nào cho phải nữa. Bản thân nàng đã bị đối phương bắt giữ, muốn trốn thoát, cơ bản không có cách nào. Trừ khi có người của Âm Dương gia giúp nàng một tay. Nghĩ đến đây, Đông Quân cố nén giận dữ trong lòng xuống. Nàng không giống nữ nhân khác một khi thất thân thì sẽ theo đối phương mà nàng sẽ làm trái ngược lại. Mặc dù nàng rất coi trọng trinh tiết nhưng một khi thất trinh với kẻ này rồi, nàng nhất định sẽ giết chết hắn sau đó tự sát.
Đôi mắt Đông Quân nhắm nghiền lại. Một giọt nước mắt từ khoé mắt nàng chảy ra, nàng dường như đã nhận mệnh của mình. Song chờ đợi Đông Quân không phải là cảm giá kỳ quái như có thứ gì đó nhảy bổ vào cơ thể mình mà âm thanh kéo kẹt của cánh cửa mở ra. Trước con mắt xinh đẹp từ từ mở ra, Đông Quân thấy được Long Ngạo Thiên đi ra bên ngoài. Điều này làm cho Đông Quân kinh ngạc, nàng ngẫm nghĩ chẳng lẽ Long Ngạo Thiên thực sự bỏ qua cho nàng, này giờ đều là đùa vui nàng sao?
Nghĩ đến điều này, Đông Quân khẽ thở phào ra một hơi, nàng cảm giác được thực sự nhẹ nhõm đồng thời cũng cảm giác có chút mất mát. Nàng cảm giác chẳng lẽ mình kém như vậy, đối phương chê nàng không thèm động đến nàng sao? Không hiểu sao Đông Quân trong lòng có chút tức giận. Mặc dù xinh đẹp nàng kém so với yêu nữ bên cạnh hắn nhưng nàng tự nhận về mặt khác, nàng không kém so với yêu nữ này chút nào.
Vừa đi ra bên ngoài, Long Ngạo Thiên thấy được Diễm Linh Cơ uyển chuyển đi về phía mình. Đôi chân thướt tha của nàng quả thực dụ người mê mẩn. Giọng nói tràn đầy mị hoặc nhẹ nhàng vang lên: “Chủ nhân, chàng đã ra nhanh như vậy sao?” Mặt Long Ngạo Thiên đen lại, hắn cảm giác như câu này có hai nghĩa mà Diễm Linh Cơ đang nói. Đặc biệt Diễm Linh Cơ nhỏ giọng khiêu khích: “Chủ nhân, chàng không ở trong đó tiếp tục tạo oa oa sao? Chúng ta còn đang ở bên ngoài cành phòng cho chàng, sợ hãi có ai đó làm phiền chàng trong việc tạo oa oa đây! Nè, nè... chàng nói xem có phải không!”
“Hô...” Long Ngạo Thiên thở ra một hơi dài, bàn tay hắn đưa ra phẩy phẩy. Mấy người Khu Thi Ma hiểu ý gật đầu lập tức lùi lại nhanh chóng biến mất. Họ để lại một khoảng không riêng tư cho Diễm Linh Cơ và Long Ngạo Thiên. Bất chợt Long Ngạo Thiên vươn tay ra trực tiếp đem Diễm Linh Cơ kéo vào trong ngực mình: “Linh Cơ, nàng lúc nào cũng suy nghĩ nhiều rồi. Ta có phải là nam nhân tuỳ tiện sao? Cứ gặp một nữ nhân xinh đẹp nào thì trực tiếp lên giường với nàng ta sao? Ta không phải động vật chỉ biết động dục và suy nghĩ bằng nửa người phía dưới!”
Cảm giác d*ơng vật cộm lên của Long Ngạo Thiên áp vào đùi và hạ thể của mình, Linh Cơ thấy vậy có chút đỏ mặt. Đặc biệt là Long Ngạo Thiên ôm chặt lấy nàng khiến thứ này đang cọ sát vào nơi mẫn cảm của nàng. Tuy nhiên Diễm Linh Cơ vẫn là khá lý trí, nàng nhỏ giọng thổi hơi nóng vào tai Long Ngạo Thiên: “Chủ nhân, chàng thật không thành thật chút nào! Nhưng tiểu đệ đệ của chàng lại luôn thành thật và không bao giờ nói dối...”
“Hà...” Long Ngạo Thiên thở ra một hơi, hắn đem Diễm Linh Cơ ôm chặt vào người mình đem bộ ngực nàng sát vào ngực hắn. Cảm nhận được từng đợt mềm mại truyền tới, d*ơng vật vẫn cọ sát *m đạo Diễm Linh Cơ thông qua quần áo. Hai vai Long Ngạo Thiên nhún nhún, hắn trực tiếp sát mặt với Diễm Linh Cơ: “Tiểu đệ đệ của ta rất thành thật hơn nữa còn rất trung thành đấy. Nó không phải là người tuỳ tiện đâu. Tiểu đệ đệ ta chỉ yêu thích tiểu muội muội của nàng thôi. Mỗi ngày nó hận không thể cùng muội muội nàng luôn ở bên nhau. Vĩnh sinh vĩnh thế!”
“Hihi...” Diễm Linh Cơ vừa buồn cười lại có chút gì đó thích thú trong lòng, ngón tay chỏ của nàng đưa lên nhẹ nhàng che đôi môi mỏng của mình: “Tiểu đệ đệ của chàng thực thành thật như vậy sao? Không phải chàng vừa rồi muốn để đệ đệ chàng gặp muội muội của nàng ta sao? Thiếp rất tò mò hai người định làm gì đây? Mà không phải chàng muốn nàng ta sinh cho chàng vài oa oa sao? Nàng ta có duyên với chàng kia mà!” Đưa tay đờ trán, Long Ngạo Thiên nghiêng đầu ngoảnh sang một bên. Vậy mà trực tiếp bị Diễm Linh Cơ kéo ngực của Long Ngạo Thiên đem hắn nhìn thẳng vào mắt của mình, con mắt Diễm Linh Cơ cũng vì thế mở lớn: “Sao chàng không trả lời ta!?”
Rõ ràng Diễm Linh Cơ có vài phần tức giận, Long Ngạo Thiên mở miệng nhàn nhạt đáp nói: “Việc này không giống như nàng nghĩ đơn giản vậy đâu. Chỉ là ta không muốn nàng trải qua quá trình thống khổ khi sinh con thôi!”
“...” Diễm Linh Cơ nghe thấy vậy thì dùng đôi mắt kỳ quái nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Ngay sau đó nàng mở miệng nói: “Thiếp không sợ! Thiếp cũng có thể giúp chàng sinh hài tử và nuôi dưỡng nó giống như một người thê tử thực sự.”
“Ừm...” Long Ngạo Thiên lại thở ra một hơi thật dài. Hắn đưa ngón tay cầm cằm của mình đồng thời miệng hơi kéo một cái. Đến cuối cùng tất cả hoá thành một cái gật đầu. Đôi mắt nhìn thẳng Diễm Linh Cơ nói: “Nói chuyện này có chút phức tạp. Nàng cùng với ta trở lại trong phòng nàng ta, đến lúc đó nàng sẽ rõ ràng tất cả!” 
“...” Diễm Linh Cơ nhăn mày lại, vẻ mặt cảm giác được kỳ quái. Tuy nhiên nàng vẫn là cùng Long Ngạo Thiên cùng tiến vào trong phòng Đông Quân.
Đông Quân vừa thở ra một hơi, đôi mắt nàng cố gắng nhắm lại nhưng không có dám ngủ. Vậy mà đúng như nàng mường tượng, Long Ngạo Thiên trực tiếp mở ra cánh cửa. Âm thanh này trực tiếp đập vào trong tai nàng. Đôi mắt Đông Quân lập tức bàng hoàng mở ra, nàng cố gắng gượng dậy thân thể suy yếu của mình: “Ngươi... ngươi muốn làm gì!”
Cạch! Cánh cửa lại lần nữa đóng lại bằng bàn tay Long Ngạo Thiên. Diễm Linh Cơ uyển chuyển đi về phía trước: “Làm cái gì? Cô không biết rồi sao? Chủ nhân ta muốn cô sinh cho ngài ấy vài hài tử. Cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được!”
“Ngươi... ngươi muốn làm gì!?” Long Ngạo Thiên đi về phía nàng làm cho Đông Quân cực kỳ sợ hãi hô lên. Trước con mắt tuyệt vọng của Đông Quân, Long Ngạo Thiên trực tiếp túm lấy quần nàng sáu đó trực tiếp xé kéo.
Roạt! Âm thanh nhỏ vang lên, những tấm vải tung toé khắp nơi để lộ ra một cái mu hơi cao và hai cánh thịt khép chặt lại với nhau. Bàn tay Long Ngạo Thiên phất ra, tấm vải rơi trong căn phòng. Đông Quân chỉ sợ hãi hô lên một tiếng: “Aaa... tên dâm tặc vô sỉ, ta nhất định sẽ giết ngươi!”
“Chủ nhân...” Diễm Linh Cơ híp mắt nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Giọng nói mị hoặc khi nàng uyển chuyển rơi vào trong tai Long Ngạo Thiên: “Chàng muốn để cho nàng ta giúp chàng sinh hài tử sao?” Vừa nói, Diễm Linh Cơ nhìn về phía hạ thể Đông Quân, nơi đó trắng nõn nà không kém nàng chút nào. Đặc biệt nơi đó còn nhớp nháp ướt nhẹp một mảnh: “Đã ướt như thế này sao, xem ra cô là một nữ nhân thực dâm đãng...”
Trước con mắt hoảng loạn của Đông Quân, Long Ngạo Thiên lập tức đem Diễm Linh Cơ kéo vào ngực sau đó trực tiếp hôn lên một nụ hôn thật sâu. Đặc biệt bàn tay Long Ngạo Thiên còn trực tiếp vọt vào trong quần Diễm Linh Cơ. Cảnh tượng này chọc vào mắt Đông Quân làm cho nàng giận dữ: “Tiện nhân, vô liêm sỉ, đôi cẩu nam nữ...” Tiếng chửi mắng liên tục từ miệng nàng phát ra.
Đông Quân nhớ đến một số đối tượng mình ám sát có không ít những kẻ có ham thích kỳ lạ. Đặc biệt là ham thích một chơi nhiều nữ nhân hoặc nhiều nam nhân chơi một nữ nhân. Nàng gặp đủ cả. Hiển nhiên tình trạng này, nàng phỏng đoán chính là một nam chơi hai nữ nhân. Cứ nghĩ đến cái cảnh nàng đã gặp hôm đó, nàng lại cảm giác ghê tởm. Hai nữ nhân đè lên nhau bắt đầu hôn môi, một nam nhân ở đăng sau nàng liên tục dùng cái đồ bẩn thỉu đó chọc vào người các nàng. mỗi khi chán hắn sẽ lại đổi lên trên hoặc là đổi xuống dưới. Chẳng lẽ hôm nay nàng phải tiếp nhận hiện tượng sỉ nhục này.
“Chủ nhân...” Diễm Linh Cơ cảm giác được ngón tay Long Ngạo Thiên tiến vào *m đạo nàng, một dòng khí vọt thẳng vào cổ tử cung nàng thì thân mình Diễm Linh Cơ run lên. Hai má nàng đỏ bừng, nàng khẽ cắn môi nói: “Chàng muốn làm như vậy sao?”
“Làm như vậy...” Long Ngạo Thiên nghe vậy nói: “Tất nhiên rồi, nếu không làm như vậy làm sao nàng ta có thể mang thai được!”
“Chàng...” Diễm Linh Cơ muốn nói gì đó sau đó cúi đầu. Đôi mắt có chút ướt át, mặc dù ngón tay hắn đang chọc *m đạo nàng. Dù rằng hắn đang ờ gần sát nàng, mùi hương hắn gần gũi như vậy nhưng sao lòng Diễm Linh Cơ thực sự như thắt lại. Thật đau, thật đau...
“Xong rồi!” Đột nhiên tay Long Ngạo Thiên rút ra khỏi quần của nàng. Diễm Linh Cơ cảm giác có chút kỳ quái. Đôi mắt nàng nhìn về phía bàn tay Long Ngạo Thiên. Con mắt nàng mở to thấy được lơ lửng trong tay Long Ngạo Thiên một chút khí lạnh. Một đoàn dung dịch trong lòng bàn tay Long Ngạo Thiên lơ lửng. 
“Ngươi muốn làm gì!” Đông Quân thấy được Long Ngạo Thiên tiến về phía mình thì thân thể theo bản năng lùi lại. Nàng sát vào tường của mình đồng thời hai chân kẹp chặt lại. Vậy mà nàng còn chưa có nói hết thì một ngón tay vung lên trực tiếp điểm trên cơ thể của nàng.
Diễm Linh Cơ chỉ có thể nhìn Long Ngạo Thiên hành động. Nàng muốn ngăn cản Long Ngạo Thiên hành động nhưng nàng lại không có cái cớ nào có thể dừng lại hành động của hắn. Trái tim nàng như thắt lại, đặc biệt khi thấy hắn đem một tay bạnh ra hai chân của Đông Quân, đôi mắt thì hau háu nhìn vào *m đạo đang ướt nhẹp của nàng ta, Diễm Linh Cơ vô cùng đau khổ. Nàng thực sự không đành lòng khi nhìn bàn tay quen thuộc ấy. Cái bàn tay hay bóp vú nàng, rời xoa khắp người nàng rồi dùng ngón tay chọc vào *m đạo nàng. Cái bàn tay chỉ thuộc về riêng mình nàng giờ lại đưa lên sờ vào *m đạo của nữ nhân khác. Nàng thực sự không chịu nổi. Nước mắt bắt đầu từ đôi mắt Diễm Linh Cơ chảy ra bên ngoài.
“Xong rồi!” Giọng nói Long Ngạo Thiên đánh thức nàng. Đôi mắt Diễm Linh Cơ từ từ mở ra, nàng thấy được cảnh tượng cũng không giống như nàng nghĩ. Cũng không có ngón tay đâm vào *m đạo đối phương cũng không có cảnh chủ nhân nàng vực đầu vào hai chân nữ nhân hoặc dùng d*ơng vật liên tục đút ra đút vào. Cảnh tượng không giống như nàng nghĩ.
“Ngươi... ngươi đã làm gì với ta!” Ngón tay Long Ngạo Thiên vừa đâm vào người Đông Quân đem huyệt đạo nàng giải thì nàng lập tức mở miệng lạnh giọng hỏi. Vừa rồi Long Ngạo Thiên dùng ngón tay vạch hai cánh thịt *m đạo nàng ra, nàng có thể cảm giác được rõ ràng. Sau đó một vật thể gì đó chui vào *m đạo nàng. Lúc đó Đông Quân chỉ nhắm mắt lại chịu đựng và chấp nhận số phận của mình. Tuy nhiên vật nhỏ đó chui vào người nàng sau một lúc thì dừng lại. Cảm giác vừa rồi có chút làm cho nàng sương sương, nó không đau chút nào mà còn hơi ngứa ngứa. Nàng cảm giác được vật nhỏ này còn chui cả vào tử cung của nàng.
Đôi mắt Đông Quân từ từ mở ra, nàng không có phát hiện thấy Long Ngạo Thiên dùng thứ đó tiến vào nơi thần bí nhất của nàng mà lại ngừng lại. Sau đó còn đem huyệt đạo của nàng giải. Chỉ thấy được Long Ngạo Thiên mở miệng nói: “Làm cái gì? Chỉ là làm cho cô mang thai hộ mà thôi!”
Nghe được những lời này thì cả hai người Diễm Linh Cơ và Đông Quân đều cảm giác được kỳ quái nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Họ thấy được Long Ngạo Thiên ôm ngực của mình sau đó bình tĩnh lên tiếng nói: “Âm Dương gia các ngươi không phải nói âm dương gì đó sao? Đơn giản khi nam nhân dùng d*ơng vật tiến vào trong *m đạo nữ nhân. Đem tinh hoa mình phun vào trong bụng nữ nhân như vậy rất có thể sau khoảng ba trăm ngày nữ nhân sẽ sinh ra một hài tử.”
“Đồ vô liêm sỉ, đồ dâm tặc!” Đông Quân mở miệng chửi bới. Không nghĩ tới nàng lại gặp loại cực phẩm này, chuyện ấy còn nói ra lộ liễu như vậy.
“Thực ra thì không phải lúc nào phun vào trong cũng có kết quả. Nhất định phải chờ nữ nhân cũng sinh ra một hạt giống nhân chủng.” Long Ngạo Thiên ra vẻ cao thâm mở miệng nói: “Mới có xác xuất kết tinh thành một hạt giống âm dương, một mầm sinh mệnh.” Hơi nghiêng đầu nhìn về phía Diễm Linh Cơ: “Linh Cơ, trong bụng nàng ấy có mần sinh mệnh, kết tinh của chúng ta. Nhưng ta không muốn nàng ấy trải qua thống khổ của việc sinh hài tử nên đem mầm sinh mệnh đưa vào trong cơ thể cô mà thôi.” Bàn tay Long Ngạo Thiên nắm thành nắm đấm vỗ mạnh vào lòng bàn tay của mình một cái: “Đơn giản là cô giúp thê tử ta Linh Cơ sinh vài hài tử, nói dễ hiểu như vậy!”
Hai người lập tức trợn tròn mắt nhìn về phía cảnh này. Riêng về phần Đông Quân, nàng đã biến thành sợ hãi. Ngay sau đó nàng mở miệng lớn tiếng phản bác: “Ngươi... ngươi... ngươi mau đem thứ đó rời khỏi người của ta.”
“Muốn lấy ra có chút hơi khó!” Long Ngạo Thiên thấy vậy mở miệng nói: “Ta sẽ phải đút cả bàn tay vào nơi ấy mới có thể lấy ra được.” Vừa nói, Long Ngạo Thiên đưa bàn tay tràn ngập cơ bắp nói: “Nhất định phải đút cả thứ này vào từ lỗ đó sau đó đem lấy ra. Cho vào thì dễ nhưng lấy ra thì có chút khó. Cô xác định chứ?”
Con mắt Đông Quân run run, nếu như đút cả cái bàn tay to tướng đó vào *m đạo nàng, nàng nhất định sẽ chết. Không khí nhất thời trở nên nặng nề vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.