Đạo Chu

Chương 372: Muốn nói lời từ biệt




Cảnh sắc tuyệt đẹp trong chiếc phòng nhỏ ở Tử Lan Hiên, thông qua cửa sổ có thấy thấy được cảnh đẹp thơ mộng đằng sau cánh cửa này. Đặc biệt ánh sáng chiếu xuyên suốt qua cửa sổ làm trong phòng trở nên sáng sủa càng làm cho tinh thần trở nên thoải mái hơn. Tử Nữ mở miệng lên tiếng hỏi: “Chúc mừng Công tử, một tay nắm giữ đại quyền. Cô Vô Dạ, Tứ công tử đều phải nghe lệnh công tử”
“Haha...” Hàn Phi cúi đầu lắc lắc cười khổ một tiếng. Thấy được Tử Nữ đưa một ly thuỷ tinh rượu đến, Hàn Phi cũng không có nhận lấy mà mắt nặng trịu buồn bã. Trên mặt Hàn Phi giống như đang viết một chữ khổ ở trên đó. Tử Nữ còn nghe được Hàn Phi tố khổ: “Tử Nữ cô nương, ta cần được an ủi chứ không phải xát muối vào vết thương.”
Tử Nữ híp mặt cười hơi nghiêng đầu một cái: “Ta không biết cách an ủi, huynh nên tìm huynh ấy mới phải!”
“À...” Hàn Phi thấy được Vệ Trang đang ôm ngực cao ngạo nhìn về phía mình thì Hàn Phi cười khổ quay ra nhìn về phía Tử Nữ hỏi tiếp: “Tử Nữ cô nương, không biết Long huynh đâu rồi!?”
“Từ hôm qua Long tiên sinh đã không có trở về Tử Lan Hiên!” Tử Nữ mỉm cười lên tiếng nói: “Xem ra Long tiên sinh cũng sớm nhận ra cửu công tử sẽ đem phiền toái nên mới trực tiếp chạy mất.”
Nghe được lời này mặt Hàn Phi càng khổ hơn. Ngón tay hắn đưa lên gõ gõ giữa trán của mình đến lúc này mới cười khổ một tiếng: “Tử Nữ cô nương, cô cứ tiếp tục xát muối đi!” Nụ cười vô cùng khó coi trên mặt Hàn Phi. Lúc này, Lông Ngọc đi tới Hàn Phi đưa cho Hàn Phi một chiếc ly đựng đầy thức uống trong đó. Hàn Phi lập tức cười hóp mắt nhận lấy ly thuỷ tinh: “Vẫn là Lộng Ngọc cô nương hiểu ta.”
“Có một con khỉ muốn ăn hạt dẻ đang được nướng chín sẵn!” Vệ Trang ôm ngực của mình lạnh lùng lên tiếng nói: “Nhưng lại không dám đến lấy, cho nên nó dỗ dành mèo nhảy vào lửa lấy thay nó.” Nàng lên ly thuỷ tinh, Vệ Trạng nhẹ giọng nói chuyện: “Hạt dẻ này nóng bỏng tay.”
Hàn Phi nghiêng đầu khẽ cười: “Cho nên cần phải uống chén rượu lấy thêm can đảm trước.”
“Xích Mi Long Xà, sự kiện phế thái tử Bách Việt đi tới Hàn quốc...” Giọng nói Trương Lương vang lên, theo đó hắn ném một đống những cuốn vải cuộn tròn. Những thứ này chính là ghi chép lại sự kiện năm xưa. Một đống hộn độn xuất hiện ở trên bàn, Trương Lương tiếp tục nói: “Chính là ngọn nguồn của toàn bộ sự việc.”
Hàn Phi nghe vậy lập tức quay ra khen ngợi: “Tử Phòng quả nhiên đã nghiên cứu xong rồi!”
Trương Lương trực tiếp ngồi xuống gần bàn ăn, hắn tiếp tục trình bày: “Sau vụ án Hoả Vũ Mã Não, chuyện cũ ở Bách Việt nổi lên khỏi mặt nước. Ta đã tra hết cách sách sử, hồ sơ đối chiếu với niên biểu phát hiện ra đặc điểm giống nhau bên trong đó. Đó là một đoàn biểu bị bỏ trống.” 
Đưa tay sờ cằm của mình, Hàn Phi lâm vào suy tư: “Những quãng thời gian bị bỏ trống đều là để che giấu chân tướng không đành lòng nhìn vào.”
“Thái tử Bách VIệt tên là Thiên Trạch...” Đôi mắt Trương Lương nhăn mày lại, hắn mở miệng nói: “Tuy rằng dòng dõi cao quý nhưnglại có thiên phú dị bẩm tinh thông vu thuật Bách Việt, cùng tạp học không gì không thông. Hắn có sở thích chiêu mộ kỳ nhân dị sĩ. Được phong hiệu đệ nhất mỹ nam của Bách Việt nhưng lại bởi vì mỗi khi sử dụng vu thuật hoặc sức mạnh thì tướng mạo lại dị biến nên được gọi là Xích Mi Long Xà. Hay còn gọi là Xích Mi Quân.” 
“Xích Mi Quân...” Hàn Phi khe khẽ lẩm bẩm.
Trương Lương lại tiếp tục nói: “Khi quân đội Sở-Hàn hợp tác đánh dẹp Bách Việt, vương tộc Bách Việt cũng gặp tai hoạ. Lúc ấy, người đáng phải trở về nước sau khi Hàn quốc đồng ý trở thành đồng minh với Bách Việt thì lại mất tích một cách thần bí. Vụ mất tích thần bí và vụ yêu nữ Bách Việt tấn công vào trong cung cùng Thái Tử bị bắt đi, cộng với vụ nạn dân Bách Việt toàn bộ bị giết chết hiển nhiên đã điền vào phần trống này.”
“Không những thế...” Trương Lương lấy ra một tờ giấy sau đó mở miệng nói: “Đây là tư liệu ta tra được về quân đội mười ba năm trước. Lúc đó quân đội đã có một nghìn người biến mất mà không có chút ghi chép lại. Hơn nữa tất cả đều là tinh binh của Hàn quốc. Nó diễn ra trước khi Hàn quốc xuất binh đánh tiến Bách Việt. Số lượng thiếu hụt này dù đã bị dấu diếm nhưng vẫn còn chút dấu vết để lại. Ta liên tưởng một nghìn tinh binh Hàn quốc này có lẽ sẽ liên quan gì đó đến sự kiện mười ba năm về trước.”
“Xem ra vị Xích Mi Quân này vẫn luôn bị giam giữ ở một nơi nào đó ở Hàn quốc này!” Tử Nữ nhẹ giọng nói.
Đôi mắt Vệ Trang híp lại, môi khẽ mấp máy: “Phế thái tử của Bách Việt bắt cóc đương kim Thái tử của nước Hàn, thú vị đấy!”
“Ha...” Hàn Phi cắn răng thở ra một hơi dài, ánh mắt càng thêm buồn bực. Hắn lại cầm thêm một chén rượu, đôi mắt lăng lăng nhìn chén rượu nói: “Chuyện mà Vệ Trang huynh cảm thấy thú vị... Ta phải uống thêm chén rượu nữa cho đỡ sợ vậy!” Vừa nói Hàn Phi chuyển qua ly rượi cho Lộng Ngọc, nàng từ từ đem rượu rót vào trong chén của hắn. Thấy được Lộng Ngọc như có tâm sự gì, Hàn Phi tò mò hỏi: “Lộng Ngọc cô nương có thắc mắc gì à?”
“Vậy thì là ai giam Xích Mi Quân lại?” Lông Ngọc rót xong rượu lập tức để bình rượu lại đề ra nghi vấn: “Và lần này là ai đã thả hắn ra?”
“Đây là một câu hỏi hay!” Hàn Phi nghe được lời này híp mắt gật đầu, hắn nhìn về phía Lộng Ngọc khẽ hỏi lại: “Cô nghĩ sao?”
“Nếu đã là trống không thì sẽ không ai biết hắn bị giam!” Lộng Ngọc khẽ mở miệng lên tiếng nói chuyện. Đôi mắt nàng lập tức đảo quanh như trầm tư vào suy nghĩ: “Thế thì người thả hắn ra chính là người lúc trước giam hắn lại.”
Vương Cung...
Người thiếu nữ mặc y phục màu hồng cao quý ngồi trong đình viện. Ngồi trên chiếc ghế đá xinh đẹp, bàn tay nàng uyển chuyển cầm một cây bút nhỏ. Bút khẽ dừng, nàng nhìn về phía tờ giấy trắng hoạ nên một người thiếu niên anh tuấn và đẹp trai. Lúc này nàng mới hài lòng nở nụ cười nhẹ nhàng.
“Hồng Liên công chúa...” Một giọng nói vang lên từ phía sau Hồng Liên làm cho nàng giật bắn người: “Không biết cô đang hoạ ai vậy?” 
“A!” Hồng Liên lập tức giật mình hét lên một tiếng lớn. Ngay sau đó nàng giống như một con mèo bắn cả người lên. Sau đó nàng thấy được hình dáng quen thuộc đập vào mắt nàng thì Hồng Liên thở ra một hơi dài.
“Cô vẽ ai vậy, Hồng Liên công chúa!” Long Ngạo Thiên khẽ mở miệng nói chuyện. Nghe thấy lời này, Hồng Liên mới giật thót người lại. Nàng nhanh chóng vội vã đưa tay lập tức cuốn lấy những tờ giấy này. Ngay sau đó nàng đem chúng dấu ở sau lưng mình. Đang muốn trả lời Long Ngạo Thiên thì âm thanh những bước chân dồn dập vang lên.
“Hồng Liên công chúa!” Lập tức một đám thị vệ chạy tới sốt sắng lo lắng hỏi. Ngay cả bọn thị nữ cũng vội vã chạy tới nơi đó xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Hồng Liên cũng phát hiện lúc này Long Ngạo Thiên đã biến mất đâu không biết...
“Bản công chúa đã cấm các ngươi vào nơi này rồi kia mà!” Hồng Liên lập tức giống như con mèo xủ lông. Một tay chống eo một tay chỉ thẳng về phía đám binh lính. Mấy tên binh lính đều nhìn về phía nhau kể cả thị nữ cũng là như thế. Theo sau, một đám cúi đầu chắp tay đối với Hồng Liên sau đó lẳng lặng lùi về phía sau rời đi.
“Hô...” Bàn tay Hồng Liên đưa lên vuốt ngực của mình một cái. Ngay sau đó nàng đang muốn nhìn xung quanh thì Long Ngạo Thiên lại xuất hiện ở sau lưng nàng làm cho nàng giật bắn cả người. Điều này làm cho Hồng Liên vô cùng tức giận, ngón tay chỉ thẳng về phía Long Ngạo Thiên bực tức nói: “Vô Vọng, tên ngu ngốc này! Ngươi... ngươi có phải muốn hù chết bản công chúa rồi không...”
“Hê...” Long Ngạo thiên cười nhạt mở miệng lên tiếng nói: “Là cô quá nhát gan được chứ?”
“Ngươi bảo ai nhát gan!” Hồng Liên tức đỏ phừng mặt chỉ thẳng về phía Long Ngạo Thiên. Đặc biệt Long Ngạo Thiên nhún nhún vai giống như không nghe thấy điều này. Nó càng làm cho Hồng Liên tức giận hơn. Hai tay nàng chống eo, một mắt to một mắt nhỏ nhìn về phía Long Ngạo Thiên: “Tốt a! Tên Vô Vọng khốn kiếp nhà ngươi. Mấy ngày nay, ngươi đã không đến thăm bản công chúa lại còn dám doạ nạt bản công chúa, ngươi có biết tội không hả?”
“Ta đến thăm công chúa cũng là tội sao?” Long Ngạo Thiên nghe thấy vậy cảm giác quái quái nhìn về phía Hồng Liên.
“Đương nhiên rồi!” Hồng Liên lập tức gật đầu như đúng rồi. Nàng nhìn về phía Long Ngạo Thiên mang theo chất vấn: “ngươi không biết mấy ngày nay, buồn chết bản công chúa rồi. Ca ca cũng chẳng thèm đến thăm bản công chúa một lần. Bản công chúa tưởng mình đã được ra ngoài cung chơi ai ngờ... Lại có Xích Mi Xà Xà gì đó... làm hại bản công chúa lại bị phụ vương cấm trong cung. Ngươi lại chẳng thèm đến thăm bản công chúa. Nói, ngươi có phải bị con hồ ly nào hớp hồn rồi hay không?”
Mép Long Ngạo Thiên vì thế hơi giật giật, hắn thở ra một hơi thật dài. Ngay sau đó nhìn về phía Hồng Liên, đến cuối cùng Long Ngạo Thiên mở miệng nói: “Hồng Liên công chúa!” Lập tức Hồng Liên nghe được lời này hơi ngẩn ra, nàng chưa bao giờ thấy Long Ngạo Thiên nghiêm túc như vậy: “Ta sắp phải rời đi Hàn quốc!”
“Cái gì!” Lập tức con mắt Hồng Liên trợn to hết mức có thể. Nàng hoàn toàn rơi vào bàng hoàng: “Ngươi... ngươi sắp rời đi Hàn quốc?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.