Đạo Chu

Chương 369: Huyết Y Hầu chết




Không khí trong đại điện Hàn Vương cung hết sức nặng nề. Mặc dù nơi này đã được dọn dẹp nhưng vẫn còn tàn tích để lại của vụ giao chiến vừa rồi. Hai bàn tay Hàn Vương An chắp lại phía sau, hắn đĩnh cái bụng bụ đi về phía trước vài bước. Giọng nói Cơ Vô Dạ làm cho hắn rơi vào suy tư: “Trước thì là vụ ám sát ở phủ Tư Mã, sau thì là thu nạp nạn dân Bách Việt! Dẫn đến vụ dư đảng Bách Việt càn quấy, phủ thái tử vô cớ bị tấn công. Có thể nói là liên luỵ vụ phá án, cửu công tử dĩ nhiên vất vả công cao.” Hắn đi về phía chiếc ghế ở trên sau đó trực tiếp kéo ống quần ngồi xuống tiếp tục nghe Cơ Vô Dạ nói: “Nhưng mạt tướng nghĩ sự hệ trong của giang sơn xã tắc ngang với Thái Sơn.”
Đôi mắt Khai Địa khẽ đảo quả, hắn đi về phía trước chắp tay đối với Hàn Vương: “Đô thành Tân Trịnh vốn là nơi trấn thủ của tướng quân còn cầm địa vương cung lại càng là nơi hệ trọng. Đáng lẽ phải phòng thủ kiên cố, nay lại bị tặc nhân lèn vào. Không lẽ một vụ án mạng lại làm rối việc cang phòng của tướng quân. Đó chính là xã tắc nặng như Thái Sơn mà tướng quân nói sao?”
Cơ Vô Dạ biết Trương Khai Địa sẽ không từ bỏ một cơ hội nào công kích hắn. Đối với điều này, Cơ Vô Dạ quả thực không biết phải biện luận như thế nào. Hắn vội vã chắp tay tìm cách biện luận: “Thần...” Cơ Vô Dạ đang muốn nói gì thì bị Hàn Vương căt đứt.
Bàn tay Hàn Vương đưa lên vỗ mạnh vào đùi mình, hắn đứng phắt dậy, ánh mắt lạnh lùng quét đám người ở nơi này: “Đường đường đô thành của ta loạn như tơ vò, thái tử sống chết không hay. Các ngươi không sản sr cho quả nhân lại chỉ ở đây đùn đẩy trách nhiệm.”
“Xin phụ vương bớt giận!” Hàn Vũ vội vã lên tiếng. Hắn rất bình tĩnh mở miệng nói chuyện: “Theo như nhi thần nghĩ thái tử điện hạ tuy đang lâm nguy nhưng tạm thời vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng.”
“Nói vậy là sao!?” Hàn Vương An nhăn mày lạnh lùng hỏi lại.
Hàn Vũ bình tĩnh giảng giải: “Con yêu nữ vừa rồi thái độ huyênh hoang có thể thấy kẻ địch không hề sợ sệt. Không sợ thần uy của Đại Hàn ta, sau khi tấn công không vội bỏ trốn. Chắc chắn đã bắt thái tử làm con tin, ra điều kiện bắt triều đình đánh đổi.”
“Ừm... lời của Vũ Nhi cũng có lý...” Hàn Vương An gật đầu đồng ý: “Vậy con nghĩ nên làm thế nào?”
“Vậy nên chúng ta có thể nhân cơ hội này tiếp xúc với kẻ địch...” Hai tay chắp lại hành lễ với Hàn Vương An, Hàn Vũ cực kỳ bình tĩnh lên tiếng mở miệng nói chuyện: “Tranh thủ thời gian, giải cứu thái tử rồi một mẻ đánh gọn bọn chúng.” Kế đến, hắn quay ra nở nụ cười nhẹ nhìn về phía Cơ Vô Dạ: “Luận cầm binh, không ai hơn được Cơ tướng quân.” Đồng thời lại không quên khen ngợi Hàn Phi: “Luận mưu trí, Cửu đệ tâm tư thấu đáo, chắc chắn có thể phân tích cặn kẽ tìm ra hung thu đứng sau. Nguy cơ lần này không có sức của Cơ tướng quân và cửu đệ thì không thể giải cứu.”
“Hay cho tên Hàn Vũ, ý đồ kéo hoạ thuỷ về đông!” Cơ Vô Dạ thấy được Hàn Vũ chắp tay đối với Hàn Vương An thì trong lòng thầm nghĩ. Ôm ngực mình, Cơ Vô Dạ dùng ánh mắt sắc bén quan sát Hàn Vũ: “Bắt ta và Hàn Phi đấu nhau lưỡng bại câu thương mới ngồi làm ngư ông đắc lợi. Lão phu sao có thể để ngươi được như toại nguyện.”
Đi về phái trước, Cơ Vô Dạ bình tĩnh nói: “Tứ công tử lo cho quố sự, mưu cao kế dài là phục của Hàn quốc ta. Nguy cơ lần này liên quan đến tính mạng của thái tử, nếu có tử công tử chủ sự nhất định có thể gặp hung hoá lành, thắng lợi trở về.”
“Ừm...” Hàn Vương An khẽ ừm một tiếng. Hắn bước đi vài bước nhìn ra khỏi đại điện: “Suy luận của Vũ Nhi vô cùng khả quan, đó mới là việc mà trung thần lương tướng Hàn quốc nên suy nghĩ.Vụ giải cứu thái tử lần này, con hãy thống lĩnh toàn cục đi!”
“Nhi thần không dám!” Hàn Vũ bình tĩnh uyển chuyển nói: “Nhi thần không bằng, tình hình lúc này đang cần tài năng như cửu đệ. Nhi thần tuy mang thân phận huynh trưởng nhưng chọn người hiền không tránh người thân. Tiến cử cửu đệ chủ sự, nhi thần nguyện ở bên phò tá.”
“Tứ công tử hiểu thấu đại nghĩa...” Lão già Trương Khai Địa ở một bên phụ hoạ: “lão thần khâm phục!” Rõ ràng hai người đã có thông đồng trước.
“Cơ tướng quân, ngài hợp tác với lão cửu không vấn đề chứ?” Hàn Vương An khẽ quay đầu liếc mắt nhìn về phía Cơ Vô Dạ.
“Mạt tướng và cửu công tử tuy trước kia có chút hiểu lầm nhưng đó hoàn toàn là ý kiến riêng!” Cơ Vô Dạ nhẹ giọng đáp lời. Trong lời nói tràn ngập chính nghĩa: “Nay đại địch trước mắt, dĩ nhiên nên đặt xã tắc lên đầu, thành tâm hợp sức.”
Con ngươi Hàn Vương An hơi mở, ánh mắt tràn ngập kiến quyết: “Được, vậy quyết định thế đi!” Quay đầu nhìn Hàn Phi: “Lão cửu, con rõ rồi chứ?”
Hàn Phi lại bộ dạng cà phơ cà phất, hắn đưa tay lên gãi gãi đầu mình: “Hình như từ đầu đến cuối, không ai hỏi ý kiến con nhỉ?”
“Hừ...” Hàn Vương An hừ nhẹ một tiếng: “Con có ý kiến gì? Tứ ca con hết mực chân thành tiến cử. Cơ tướng quân cũng vứt bỏ hiềm khích phối hợp con, con còn ý kiến gì?”
“Thế thì con hết ý kiến rồi!” Hàn Phi buồn bực nói chuyện.
Hàn Vương An trực tiếp đem hai tay đặt ở sau lưng lạnh lùng lên tiếng nói: “Không cứu được thái tử, quả nhân sẽ hỏi tội con.”
Phịch! Hai chân Bạch Diệc Phi quỳ rạp xuống phía dưới mặt đất. Quần áo của hắn lúc này rách rưới bất kham. Máu đỏ tươi từ nơi đó chảy ra bên ngoài. Miệng hắn thổ huyết ra một ngụm máu đỏ. Bàn tay thì đưa lên trực tiếp sờ ngực mình. Toàn thân run rẩy liên tục không ngừng.
Nhìn chiến trường tàn phá khủng khiếp, Long Ngạo Thiên cười nhạt nhìn về phía Bạch Diệc Phi cười lạnh nói: “Ngươi có còn gì để nói hay không?”
“Được làm vua thua làm giặc mà thôi!” Bạch Diệc Phi dù trong trường hợp này vẫn còn có vài phần cao ngạo. Ánh mắt trở nên rét lạnh nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Ở xung quanh hắn hơn mười người đều lấy hắn làm trung tâm. Chỉ cần hắn dám hành động một chút sẽ gặp phải lôi đình diệt sát.
“Vậy sao?” Long Ngạo Thiên mở miệng châm chọc vài tiếng. Ngay sau đó hắn đi từng bước từng bước về phía Bạch Diệc Phi. Bước chân hắn tràn ngập bình thản và thong dong. Khi đến gần Bạch Diệc Phi, Long Ngạo Thiên hơi cúi đầu nhìn về phía vị hầu gia lừng lẫy này: “Nếu ngươi đã không có còn lời nào để nói. Vậy để ta...”
Phập! Vậy mà trong chớp mắt nhanh như chớp ấy, Bạch Diệc Phi bạo khởi trực tiếp vươn tay ra. Bàn tay hắn ngưng tụ một thanh mâu bằng băng trực tiếp đâm xuyên ngực Long Ngạo Thiên. Máu tươi từ ngực sau đó bắn ra phía ngoài.
“Chủ nhân (sư phụ)!” Đoàn người đều hoảng hốt hô lên một tiếng. Nhất thời bọn họ không hoàn hồn kịp vì Bạch Diệc Phi ra tay quá nhanh. Họ cũng không ngờ rằng Long Ngạo Thiên lại không có chút phản ứng nào dễ dàng trúng chiêu như vậy.
“Cùng xuống địa ngục với ta đi, Thiên Trạch!” Bạch Diệc Phi cười gằn một tiếng. Ánh mắt biến thành màu đỏ và khuôn mặt vặn vẹo đến dữ tợn nhìn về phía Long Ngạo Thiên.
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, Bạch Diệc Phi!” Vậy mà giọng nói Long Ngạo Thiên lại rơi vào trong tai của hắn. Nghe được lời này thì Bạch Diệc Phi hoàn toàn bàng hoàng. Bàn tay Long Ngạo Thiên như cái gọng kìm trực tiếp xách cổ Bạch Diệc Phi lên như xác một con chó con. Mặc cho Bạch Diệc Phi dãy dụa những không có tác dụng gì. Hắn thấy được Long Ngạo Thiên dùng một tay còn lại rút ra mũi băng trên ngực của mình, máu tươi theo đó phun ra ngoài. Tuy nhiên trước mặt hắn, vết thương ở ngực Long Ngạo Thiên nhanh chóng liền lại.
“A, a, a...” Đột nhiên Bạch Diệc Phi phát ra tiếng hét thảm thiết. Theo sau đó thân hình Bạch Diệc Phi bắt đầu biến đổi. Thân hình hắn cũng trở nên thay đổi cao lớn hơn giống với thân hình Long Ngạo Thiên lúc này. Đồng thời khuôn mặt cũng biến đổi với mắt biến hoà thành mắt rắn và mặt cũng bắt đầu có vảy. Bộ dạng không bao lâu đã khôi phục thành giống hệt với Thiên Trach.
“Rắc, rắc...” Chuyện kinh khủng lần nữa diễn ra, thân hình Bạch Diệc Phi cũng bắt đầu nhanh chóng đóng băng lại. Không bao lâu hắn hoá thành một toà băng điêu hình người tuyệt đẹp. Bàn tay Long Ngạo Thiên rút ra từ đám băng điêu đó, con mắt nhìn về phía Bạch Diệc Phi ở bên trong. Hiện giờ Bạch Diệc Phi mang theo hình tượng Thiên Trach đồng thời đã bị đóng băng lại.
“Tốt rồi...” Long Ngạo Thiên đưa tay vỗ nhẹ tay của mình. Sau đó nhìn về phía Huyết Y Hầu giả nói: “Giờ con sẽ là Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi, hầu gia của Hàn quốc. Trước đó, ta cần giúp còn hoàn toàn giống như Huyết Y Hầu mà không để lộ bất cứ điều gì.”
“Vâng!” Thân hình Huyết Y Hầu giả lập tức hơi run lên. Vẻ mặt hắn có chút khó coi. Bàn tay đưa lên xoa xoa huyệt thái dương của mình. Khi đến gần Long Ngạo Thiên, Huyết Y Hầu muốn nói gì đó thì bàn tay Long Ngạo Thiên trực tiếp truyền vào trong đầu hắn.
Đoàn đệ tử Long Ngạo Thiên trước kia đều là như vậy. Họ được thu lưu từ khắp nơi và được Long Ngạo Thiên dạy dỗ. Tất nhiên dạy dỗ trong một ngày có khi chỉ vài ngày đã đem họ nuôi thả. Bằng cách truyền đạt ký ức này, họ có thể học tập được mọi thứ trong nháy mắt. Mặc dù lúc đó cũng là thời điểm họ như rơi vào địa ngục, đầu họ như muốn vỡ nát ra vậy. Thực sự đau đến chết đi sống lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.