Đạo Chu

Chương 328: Thuỷ Tiêu Kim




Trở về buổi tối, Long Ngạo Thiên trong lúc này thấy được khuôn mặt Hàn Phi trở nên rạng rỡ. Đối với điều này Long Ngạo Thiên khá là tò mò. Vẻ mặt Long Ngạo Thiên nhăn lại, hắn mở miệng hỏi lại: “Xem ra ngày hôm nay Hàn huynh đoạt được rất nhiều. Giống như trước đó Hàn huynh không có vội giải Quỷ binh kiếp án cũng là chờ ngày hôm nay đi. Ở nơi đó, Hàn huynh đoạt được Vệ Bức huynh hay là ai?”
“Quả không hổ Long huynh, thật dễ bị huynh đoán trúng!” Hàn Phi không lạnh không nhạt đưa tay về phía Long Ngạo Thiên. Nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên khuôn mặt của Hàn Phi: “Lần này, Hàn Phi thắng nhưng thắng được một ván cờ lớn. Không những quen biết được một trong hai nhà chiến lược gia Tung Hoàng mà còn lấy được hứa hẹn của một người.”
“Vậy chúc Hàn huynh sớm ngày công thành danh toại!” Long Ngạo Thiên thở ra một hơi dài. Bộ dạng của hắn có chút mệt mỏi.
“...” Thấy được sắc mặt không tốt của Long Ngạo Thiên, đôi mắt Hàn Phi hơi nhíu lại. Hắn tò mò lên tiếng hỏi: “Long huynh, xem ra bộ dạng huynh rất mệt mỏi. Không biết điều gì làm cho Long huynh trở nên mệt mỏi như vậy?”
“...” Tay Long Ngạo Thiên phẩy phẩy: “Hàn huynh biết rõ rồi còn cố hỏi? Ta thực sự mệt mỏi! Ngày hôm nay nói chuyện sau đi. Ta muốn đi nghỉ ngơi một chút!” Nghe được những lời này thì Hàn Phi chỉ hơi phát ra tiếng cười một chút. Ngay sau đó hắn để mặc Long Ngạo Thiên rời đi. Trong ánh mắt Hàn Phi loé ra sự suy tư nghiền ngẫm.
Ngày hôm sau, Long Ngạo Thiên đã bị Hàn Phi rất sớm kéo đi. Cả hai người bọn họ đi đến vương phủ gặp mặt hai vị vương thúc. Long Ngạo Thiên thở ra một hơi rồi nói: “Hàn huynh, cả ngày hôm qua ta đã mệt chết rồi. Hiện giờ muốn lười biếng một ngày cũng không được sao?”
“Long huynh...” Hàn Phi mỉm cười nhìn về phía Long Ngạo Thiên mở miệng nói: “chẳng lẽ ngươi không muốn xem ta diễn một vở kịch thú vị sao?” Long Ngạo Thiên thấy vậy chỉ mệt mỏi thở dài lẳng lặng đi về phía sau Hàn Phi tiến vào phủ đệ của hai vị thân vương.
Lúc này, hai vị thân vương một người gầy gò mặc áo màu rêu và một người béo tốt mặc áo màu tím đen đang hưởng dụng bữa ăn. Ánh sáng lập loè của cây nến đang phát ra chiếu sáng bữa ăn lờ mờ. Trong phòng ánh sáng không quá đủ lên phải dùng cây đèn dầu thắp sáng. Tiếng bước chân làm cho hai người lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Phi hỏi: “Hàn Phi, cháu đến đây làm gì?”
Hai tay đặt sau lưng mình, Hàn Phi cực kỳ tự tin mỉm cười đi tới: “Nghe nói Tam thúc tinh thông trong việc dưỡng sinh nghiên chế ra loại canh Long Cốt Bát Chân là một thánh phẩm đại bổ?”
Người nam nhân béo tốt cầm trong tay chén canh với những dược phẩm nổi lềnh bềnh trong đó. Mùi vị hương ngào ngạt nhẹ nhàng bốc ra. Vẻ mặt hắn mang theo bình tĩnh trả lời: “Muốn chế ra loại canh này là rất khó, trừ việc gom đủ nguyên liệu quý hiếm ra.” Nhẹ nhàng đưa bát canh vào miệng, hắn khẽ nhấp một ngụm: “Còn phải hầm trong suốt chín canh giờ mới có thể uống được.”
Thấy được nam nhân béo tốt nhẹ nhàng thổi canh, bàn tay Hàn Phi khẽ đặt lên bàn. Hắn mở miệng lên tiếng hỏi: “Không biết công hiệu của loại canh này thế nào?”
Hàng lông mày đậm nam nhân béo tốt khẽ nhăn lại, con mắt nhỏ hắn giả vờ hơi biểu hiện sợ hãi: “Hôm đó quỷ binh thoạt nhiên xuất hiện, cảnh tượng đáng sợ vô cùng. Sau khi ta về phủ uống thứ canh này, lại có thể ngủ ngon...” Ánh mắt hắn cũng liếc sang vị thân vương hơi lược gầy yếu.
“Loại canh thần kỳ như vậy có thể làm...” Những câu này rơi vào trong tai Hàn Phi làm cho hắn gợi nên hứng thú. Năm ngón tay hắn hơi đưa về phía trước tò mò hỏi: “Loại canh thần kỳ như vậy có thể làm nhiều thêm một chút chia sẻ với tiểu điệt chút không?”
“Cái này hơi khó!” Vậy mà vị nam nhân béo tốt kia đã uống xong canh. Đầu hắn lắc lắc nhè nhẹ hơi mỉm cười đáp lại: “Loại canh này nhất định phải uống ngay trong ngày nấu. Nếu để đến hôm sau sẽ mất hết công hiệu!” Vừa nói hắn vừa tỏ ra vô cùng vui vẻ và kiêu ngạo, bàn tay nắm lấy chén canh như không muốn buông bỏ.
Một nụ cười mang theo ý vị gì đó từ miệng Hàn Phi phát ra. Thân hình Hàn Phi hơi lùi về phía sau. Giọng nói hết sức khó hiểu: “Hoá ra là như vậy?”
“Cháu đến đây không chỉ đơn giản là muốn dưỡng sinh đấy chứ?” Hai bàn tay nam nhân béo nắm chặt đặt ở trên bàn.
Một tay để ở bụng, đầu hơi khom người cúi xuống: “Vương thúc anh minh, tiểu điệt muốn nghe câu chuyện quỷ binh cướp quân hưởng!?”
“Quỷ binh!?” Lập tức nam nhân béo nhăn mày lại, ở bên cạnh người thân vương cao gầy cũng tò ra có gì đó khác lạ. Bọn họ cũng bắt đầu miêu tả chuyện này khá là tỉ mỉ.
Đặc biệt vị thân vương gao gầy cố gắng giả dạng run rẩy mở miệng nói chuyện. Thân thể cố gắng run lên và hai tay nắm chặt đặt ở trước ngực: “Vàng đã vô duyên vô cớ biến mất trong cơn mữa như vậy đấy!”
Đôi mắt Hàn Phi theo đó hơi đảo qua, hắn giống như suy tư quan sát hai người một chút rồi mới hỏi tiếp: “Chỗ mà quỷ binh xuất hiện là ở nơi nào?”
Thân vương béo tốt lập tức mở miệng miệng run run đáp: “Đó là Đoạn Hồn cốc. Nghe nói lần này chính là những vong hồn binh lính Trinh quốc chết không nhắm mắt trở về đòi nợ. Nếu không số vàng kia sao có thể đột nhiên biến mất được!”
Hàn Phi vì những lời này hơi lắc lắc đầu, hắn đi vài bước và xoay người đưa tay vào trong ống tay áo. Một viên vàng không lớn không nhỏ được nắm trong tay Hàn Phi. Vẻ mặt hai người có chút biến đổi khi mà Hàn Phi đưa ra nắm ngón tay. Nơi đó nằm lẳng lặng một miếng vàng: “Tiểu điệt có nhặt được một ít vàng vụn ở hiện trường vụ án, chi bằng hãy thử xem sao!” Vừa nói hắn quay ra nhìn về phía Long Ngạo Thiên nói: “Long huynh làm phiền huynh!”
“Hừ...” Đem một cái chậu đồng đựng nước đặt lên trên đó. Long Ngạo Thiên quan sát thấy hai vị thân vương nhìn nhau. Ánh mắt có vài phần ái muội.
Hàn Phi liếc nhìn hai người với cái nhìn thú vị. Hắn muốn đưa miếng vàng bỏ vào trong chiếc chậu đồng nhỏ thì ra hiệu liếc mắt Long Ngạo Thiên: “Ánh sáng có hơi tối nhỉ?” Ngay lập tức Long Ngạo Thiên lại phải mang theo một cái đèn dầu đưa tới.
Thấy vậy người thân vương cao gầy hoảng hốt hô lên: “Cẩn thận cháy!” Song miếng vàng đã trực tiếp rơi vào chiếc chậu đồng nhỏ. Nó nhanh chóng tan đi và khói trắng cũng vì đó mà bốc lên. Trong khi đó cây đèn dầu hơi dính khí của thuỷ tiêu kim bốc ra lập tức bùng cháy. Nó thực ra là một loại hỗn hợp kim loại tan ra trong nước tạo ra một khí cháy mạnh nếu gặp ngọn lửa. Long Ngạo Thiên biết nó là gì nhưng người đời ở đây cũng không biết.
“Ngũ hành thuỷ khắc hoả, hoả khắc ki!?” Bàn tay đưa lên sờ cằm của mình, Hàn Phi lẳng lặng mở miệng lên tiếng hỏi: “Thế mà miếng vàng này lại đi ngược lại ngũ hành. Gặp nước là tan gặp lửa là cháy đúng là không thể tưởng tượng được. Thế mà vương thúc lại có thể lường trước được đúng là thần kỳ.”
Hai người lo lắng đứng dậy. Lúc này Hàn Phi lại lấy ra một viên vàng khác nhỏ hơn một chút, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía hai người: “Hai vị vương thúc đã từng nghe nói đến chuyện Thuỷ Tiêu Kim chưa?”
Dường như hai người nhìn nhau cho ánh mắt. Ngay lập tức một người lắc đầu, một người gật đầu. Sau đó hai người lại nhìn về phía nhau đổi lại một người gật đầu, một người lắc đầu. Hàn Phi mỉm cười nhè nhẹ: “Thuỷ Tiêu Kim nghìn bề ngoài thì chỉ giống với loại vàng thông thường. Nhưng nếu gặp phải nước thì sẽ tan biến mất dạng. Hai vị vương thúc có nghĩ có khi nào số vàng biến mất trong cơn mưa hôm đó thực chất là Thuỷ Tiêu Kim không?”
Trước ánh mắt bức người đó, vị thân vương muốn nói gì đó thì bị vị thân vương gầy đưa tay ngăn cản. Giọng nói nhẹ nhàng từ miệng vị thân vương gầy phát ra: “Chúng ta chỉ gặp quỷ binh đến đòi nợ, những chuyện khác đều không biết gì hết!”
Vậy mà trước câu trả lời này, Hàn Phi không lao lúng hỏi lại: “Điều khiến cho con thực sự cảm thấy khó hiểu thực ra chính là món canh Long Cốt Bát Chân của vương thúc.”
“Canh của ta!?” Vương thúc béo tốt ngạc nhiên mở to mắt hỏi.
“Vương thúc nói canh này nấu rất phức tạp. Phải hầm suốt chín canh giờ mới có thể hoàn thành...” Đi về phía vị thân vương béo tốt, Hàn Phi bắt đầu tương bức.
“Đúng vậy!” Vị vương thúc bất đắc dĩ đáp lại.
“Vương thúc về phủ lại uống một bát canh Long Cốt Bát Chân!” Bàn tay Hàn Phi đưa lên sờ cằm của mình.
Đối với lời này, vị thân vương khó hiểu hỏi: “Có gì không đúng!”
“Cũng có nghĩa là nếu như đêm đó muốn uống được bát canh này...” Hàn Phi từ từ xoay người mở miệng nói: “Không thể đợi vương thúc về phủ rồi mới nấu mà nhất định phải chuẩn bị ngay từ sáng sớm”
Những lời này làm cho vị thân vương béo tốt tức giận nhăn mày: “Vòng vo một hồi rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Mép Hàn Phi nhếch lên, hắn quay người lại lần nữa tiến tới vị thân vương béo tốt kia: “Vương thúc áp tải quân hưởng cả đi cả về ít nhất phải mấy ba ngày ba đêm. Vấn đề đến rồi, hôm đó đầu bếp của vương phủ cớ sao lại chuẩn bị món canh Long Cốt Bát Chân nhất định phải uống trong ngày đó. Cho một người phải ba ngày sau mới trở về như vương thúc đây?”
Thân mình vị thân vương lập tức lùi lại, hắn sợ hãi hô lên: “Chuyện này...”
“Không lẽ vương thúc vào chín canh giờ trước...” Hàn Phi lộ ra khuôn mặt suy ngẫm và tò mò: “đã biết được quân hưởng sẽ bị cướp.” Đôi mắt híp lại của Hàn Phi làm cho vị thân vương kia không dám đối mặt với hắn: “Và mình có thể về phủ ngay trong đêm hôm đó?” Không chỉ vị thân vương béo tốt mà cả vị thân vương gầy cũng là như vậy.
“Rõ quá rồi còn gì!” Long Ngạo Thiên phất phất tay mở miệng nói: “Hàn Phi huynh, ngươi nói với họ nhiều làm gì không biết nữa!? Vẫn cứ để ta ra tay đi, đảm bảo mọi chuyện sẽ vô cùng đơn giản.” Nói đến đây Long Ngạo Thiên đi về phía hai vị thân vương.
“Vậy thì phải làm phiền Long huynh rồi!” Hàn Phi chắp tay đối với Long Ngạo Thiên thi lễ.
“Hàn Phi, ngươi muốn làm gì?” Hai vị thân vương run sợ thấy được Long Ngạo Thiên đi tới. Họ cực kỳ sợ hãi nói: “Đừng quên chúng ta chính là thân vương thúc của ngươi. Ngươi không thể...” Vậy mà hai bàn tay đã trực tiếp đưa lên chộp lên đầu bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.