Đạo Chu

Chương 187: Của ta, đều là của ta!




“Có nên đánh trả không?” Một người ninja Không quốc quay ra nhìn về phía đội trưởng ninja Không quốc. Người này đang dùng một tay chống eo, một tay cầm ống nhòm nhìn ra vào bờ. Bộ dạng hắn cực kỳ ngạo mạn không coi ninja làng Lá vào đâu.
“Không cần thiết nữa!” Đội trưởng ninja Không quốc nhăn mày nhìn sang rồi ra lệnh: “Cứ việc chuẩn bị đi”
“Ồ...” Một giọng non nớt vang lên đập vào tai đám người ở nơi này: “Có thể nói cho ta biết chuẩn bị cái gì không?”
“Ai?” Đám người ninja Không quốc lập tức mở miệng quát to lên một tiếng.
Ào... Một thân ảnh nhỏ bé vọt ra khỏi mặt nước. Bàn chân hắn chạm nhẹ xuống phía dưới mặt sàn. Mái tóc hắn ướt nhẹp đem nước biển nhỏ giọt lên sàn. Trong tay hắn xách theo một người ninja làng Lá đeo kính mặc áo choàng che kín đầu. Bàn tay nhỏ nhắn đem người thiếu niên ném lên mặt sàn.
Phịch! Thân ảnh người thiếu niên tóc đen đeo kính và loại băng đeo đầu này. Đoàn người ninja Không quốc không nhịn được hô lên: “Ninja làng Lá!”
Cậu bé hơi ngước đầu nhìn về phía xung quanh. Đặc biệt ánh mắt cậu đánh giá những kiến trúc kim loại và những bộ đồ bay. Ngoài ra còn có vài cỗ xe bay làm cho ánh mắt cậu tràn ngập yêu thích không thôi. Khoé miệng cậu nhếch lên nở nụ cười nói: “Không tồi chút nào đâu! Những kiến trúc này, loại kỹ thuật này quả thực vô cùng tiên tiến.”
“Đương nhiên...” Một ninja Không quốc lập tức mở miệng nói. Vẻ mặt hắn vô cùng tự hào. Mặc dù không có cách nào bộc lộ ra khi mà mặt đeo khăn che mặt cả nhưng ánh mắt hắn lại bán đứng hắn.
“Ây... Đây không phải là lúc nói điều đó.” Đội trưởng ninja Không quốc liếc trắng về tên ninja Không quốc vừa mở miệng nói chuyện. Đồng thời bản thân hắn lại vô cùng đề phòng đối với cậu nhóc mới nhảy lên thuyền lúc này: “Thằng nhóc... ngươi là ai? Ngươi cũng là ninja!?”
“Có thể coi như thế đi!” Hai vai cậu nhóc nhún nhún. Bộ dạng cậu nhóc thì có vẻ vô cùng tự nhiên. Dường như cậu nhóc coi nơi này như nàh mình vậy. Thái độ đối với nơi này giống như thuộc quyền sở hữu của cậu. Đến lúc này, cậu mới nhìn về phía đám người kia nói: “Ta là ai ư? Tự giới thiệu chút!” Hai bàn tay, mu bàn tay gập xuống, năm ngón tay chỉ về phía mình, bộ dạng cà phơ cà phất nói: “Dan... Sau này cũng là chủ nhân của các ngươi... trong tương lai.”
“Chủ nhân!?” Nghe thế một đám nịna Không quốc không nhịn được phá lên cười: “A Haha... Thằng nhóc này có vấn đề đi? Nó nói nó sẽ là chủ nhân chúng ta trong tương lai. Thật buồn cười quá đi! Ahaha...” Một tên ninja Không quốc vỗ bụng mình nói: “Ta không nhịn được rồi, tức cười quá đi. Thằng nhóc đang chơi trò chơi sao?”
“Đừng cười nữa! Thằng nhóc này có gì đó... không đơn giản đâu!” Người thủ lĩnh Không quốc lập tức trừng mắt nhìn về phía đám ninja Không quốc. Đám ninja Không quốc lập tức im bặt lại. Thủ lĩnh Không quốc nhăn lại hàng lông mày đậm của mình nói: “Xử lý thằng nhóc và ninja làng Lá đi!”
“Xử lý ta!” Cậu nhóc hai tay ôm ngực của mình. Vẻ mặt cậu nhóc cực kỳ cao ngạo. Thân thể cậu theo đó cũng dẫn dần phát ra từng tia lôi điện lập loè màu trắng. Khoé miệng cậu nhóc cũng vì thế mà nhếch lên một nụ cười bí hiểm. Mi mắt cậu nhóc từ từ mở ra, hai huyệt thái dương theo đó xuất hiện gân xanh. Một đôi mắt xinh đẹp hiện lên trong mắt đám người Không quốc, con ngươi màu đỏ với ba viên câu ngọc màu đen xoay tròn: “Các ngươi suy nghĩ nhiều!”
Binh, binh, bốp... Âm thanh rất nhỏ vang lên. Với khoảng cách như vậy thì Nara Shikamaru khó lòng mà nghe được. Thế nhưng hắn lại nghe được tiếng ồn từ trên thuyền truyền tới. Theo sau đó vài tên ninja Không quốc bắn ra khỏi thân thuyền rơi ùm xuống biển. Vài cột nước nhỏ theo đó bắn lên.
Đoàn người Shinnou trực tiếp dùng thuyền đi ngược dòng sông mà lên. Hyuuga Hinata, Sakura cùng với Shinnou ngồi một thuyền trong khi Amaru cùng với Rock Lee ngồi chung một thuyền. Vừa chèo thuyền Shinnou vừa giải thích: “Làng của Amaru nằm trên thượng nguồn con sông phía sau khu rừng này. Nó gần ngay khu tàn tích cũ.”
“Mà Lee...” Hyuuga Hinata lo lắng mở miệng hỏi chuyện: “Cậu có sao không?” Vẻ mặt Hinata ấp úng lo lắng nhìn về phía Lee. Ngón tay chỏ chỉ chỉ về phía nhau hỏi: “Mình nghe nói cậu bị say sóng không có cách nào ngồi thuyền mà.”
“À... Ừ...” Rock Lee mở miệng nói chuyện: “Mình đã khắc phục được điểm này. Thầy Gai nói khi mình bị say sóng, mình có thể sử dụng ra Say Sóng quyền vô cùng mạnh mẽ.”
“Say sóng quyền!?” Hyuuga Hinata và Sakura đều tò mò lên tiếng nói. Sakura mới sực nhớ ra được Rock Lee khi uống rượu bị say, Rock Lee có thể sử dụng ra tuý quyền vô cùng mạnh mẽ. Cơ bản không thua thể thuật cậu chút nào. Mặc dù sức mạnh không bằng Bát môn độn giáp nhưng tộc độ và sự uyển chuyển nó thực sự làm các ninja phải đau đớn. Một loại quyền pháp mạnh mẽ mà Lee sử dụng ra chỉ có thể khi mình rơi vào trạng thái say khướt. Lee bị say sóng hoàn toàn có thể sử dụng ra tuý quyền.
“Ừ...” Rọck Lee lại gật đầu một cái nói: “Dưới sự rèn luyện của thầy Gai. Mình đa không còn bị say sóng nữa và làm chủ được say sóng quyền.”
“...” Trên trán Sakura xuất hiện đầy mồ hôi hột. Nàng thắc mắc thầm nghĩ trong lòng: “Nếu khắc phục được say sóng rồi. Như vậy chẳng phải không còn say sóng sao? Không say sóng làm sao sử dụng ra được say sóng quyền.” Dù nghĩ trong lòng như vậy thì Sakura cũng không nói ra.
“Mình thắc mắc...” Rock Lee chớp chớp đôi mắt nhìn về phía mọi người nói: “Tại sao chúng ta không đi bằng đường bộ băng qua khu rừng này. Vậy chẳng phải sẽ nhanh hơn không? Mọi người dân làng hẳn rất chờ mong chúng ta đến cứu họ.”
“Không được đâu Lee!” Sakura tiếp tục chèo thuyền, nàng dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Rock Lee nói: “Vì khu rừng này có hàng nghìn loài sâu bọ, rắn độc và cả thú dữ nữa.”
Lão già Shinnou vừa trèo thuyền vừa bổ xung thêm: “Thậm chí có cả loại cá ăn thịt người, cá sấu và những loài cá độc trên con sông này!”
“Đây chính là thanh xuân a!” Rock Lee lập tức hừng hục ý chí chiến đấu. Hắn nắm chặt bàn tay vào với nhau sau đó mở miệng nói: “Đây chính là khiêu chiến của thanh xuân. Mình làm sao có thể thua được?” Vừa nói xong cả cở thể Rock Lee như bốc ra ngọn lửa khủng bố. Ngay lập tức cậu ta điên cuồng trèo thuyền, đôi tay huy động khiến cho thuyền phóng thẳng về phía trước.
Khoé miệng Sakura liên tục co giật vài cái, lão già cười mở miệng nói: “Tuổi trẻ thật là tốt!”
Bộp, bộp, bộp... Cậu nhóc Dan phủi phủi hai tay mình rồi nhìn về phía một đám ninja Không quốc. Tên nào tên lấy đều mặt mũi bầm rầm. Khi hắn quay ra nhìn về phía một ảnh phân thân đang đặt tay lên đầu một ninja Không quốc. Bàn tay ảnh phân thân thu về kèm theo hoá thành một trận khói biến mất, Dan mới mở miệng ra nói: “Thật sự là phiền phức, tốn thời gian của ta. Được rồi, rút đi!”
“Dạ vâng!” Một ninja Không quốc có hàng lông mày đậm màu nâu đã sưng húp thành một cái bánh bao. Hắn rít một cái máu mũi đồng thời quay ra nhìn về phía đám ninja Không quốc nói: “Lập tức rút lui!”
“Vâng!” Đoàn ninja Không quốc rất ngoan ngoãn nghe lời chỉ huy. Họ bắt đầu nhổ leo con thuyền đem con thuyền trực tiếp tiến ra khơi. 
“Đại nhân...” Một ninja Không quốc gần đội trưởng Không quốc lập tức chắp hai tay vào với nhau cực kỳ cung kính đối với Naruto hỏi: “Vậy còn tên ninja làng Lá này ạ!?”
“...” Dan trầm ngâm nhìn về phía Aburame Shino một chút sau đó hắn ôm ngực nhếch khoé miệng cười nói: “Ném xuống biển đi. Đám ninja làng Lá khác lo chuyện này.”
“Không ổn...” Nara Shikamaru lập tức lên tiếng nói: “Có chuyện đã xảy ra.” Thông qua ống nhóm, Nara Shikamaru thấy được mấy ninja Không quốc xách theo Aburame Shino trên lưng của mình. Hắn ngay lập tức quay sang nhìn về phía Sai mở miệng nói: “Sai... nhờ vào cậu!”
“Được...” Sai buồn bực trong lòng nhưng vẫn đáp lại một câu. Hắn trực tiếp mở ra quyền trục sau đó vẽ lên trên đó một con chim. Con chim ngay lập tức vọt ra khỏi bức tranh, Sai nhảy lên con chim ở không trung sau đó trực tiếp phóng lên trời. Đôi cánh nó vỗ mạnh, thân hình bắn thẳng về phía con thuyền.
Ùm! Aburame Shino trực tiếp rơi ùm xuống phía dưới mặt biển phát ra một đợt gợn sóng. Cảnh này đập vào mắt Sai càng làm cho Sai tăng nhanh tốc độ tiến tới con thuyền hơn. Khi mà hắn tiến tới gần con thuyền nơi mà Aburame ngã xuống thì một bóng ảnh nhỏ bé xuất hiện ở đuôi con thuyền làm cho Sai chú ý tới. Hắn ngay lập tức nắm lấy chuôi kiếm sau lưng cảnh giác nhìn về phía trước.
Chỉ thấy cậu nhóc ôm hai tay trước ngực của mình. Đôi mắt cậu nhóc nhắm nghiền lại. Ngay sau đó đột nhiên câu nhóc mở ra đôi mắt Sharingan của mình. Ba viên câu ngọc nhẹ nhàng xoay chuyển trong đó. Sai nhìn thấy được đôi mắt này lập tức kinh hãi: “Không ổn!” Đôi mắt Sai muốn nhắm lại nhưng sau đó cả người khựng lại.
Ùm! Con chim khổng lồ trực tiếp lao xuống phía dưới mặt biển phát ra một trận gợn sóng lớn.
“Thật là đáng sợ!” Đám ninja Không quốc nhìn về phía cậu bé không tự chủ mà nghĩ được đến điều này. Chỉ bằng một ánh mắt, cậu nhóc đã có thể hạ gục một ninja tinh anh làng Lá như thế. Phải biết đám ninja Không quốc tổn thất không ít người khi vây bắt người này. Vậy mà cậu nhóc lại giải quyết dễ dàng đến vậy làm sao không làm họ kinh ngạc.
Xoạt, xoat... Chiếc bút trên tấm giấy trắng được viết cẩn thận. Cậu nhóc đem tờ giấy cẩn thận gập lại đưa cho đội trưởng Không quốc dặn dò nói: “Các ngươi hãy đến Thuỷ Quốc. Nếu như gặp phải ninja Thuỷ quốc chắn đường các ngươi thì hãy đưa tờ giấy này cho Mizukage. Ở nơi đó, các ngươi sẽ được cô ấy tiếp đón.”
“Vâng!” Đoàn ninja Không quốc cực kỳ ngoan ngoãn đáp lời. Không thể nào tránh được. Tính mạng cả đám người đều nằm trong tay Naruto. Trong đầu họ còn có chú ấn, không phải ninja Không quốc nào cũng có niềm tin một ninja thực sự. Dù hy sinh tính mạng cũng không tiếc. Một ninja Không quốc hỏi: “Vậy ngài không đi với chúng tôi sao?”
“Không... ta phải đến pháo đài Không trung một lần đem nó đến Thuỷ quốc...” Cậu nhóc ôm ngực nhẹ nhàng lắc đầu đáp: “Đùng rồi... nhớ lau sạch vết máu trên thuyền đi!” Ánh mắt hắn liếc nhìn về phía vài vũng máu trên thuyền cùng vài ninja Không quốc nằm vật trong vũng máu.
Trước ánh mắt mọi người, toàn thân cậu nhóc bắt đầu biến đổi thành dạng quỷ. Răng nanh mọc ra và sau lưng cũng mọc ra hai cánh. Bàn chân cậu nhóc đạp mạnh xuống đất, thân hình phóng lên không trung rất nhanh biến mất khỏi ánh mắt đám người ninja Không quốc.
Lúc này, ninja làng Lá chỉ có thể bất lực nhìn về phía ninja Không quốc rời đi. Đặc biệt một bóng ảnh nhỏ by qua trên bầu trời bọn họ. Chiếc bóng đen xẹt qua dưới chân Nara Shikamaru, khi đó Shikamaru định đưa ngón tay lên nhưng sau đó lại thu lại. Đôi mắt hắn trở nên phức tạp nhìn về phía bóng ảnh rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.