Đạo Chu

Chương 132: Ý chí của thần




“Thuỷ Độn: Thuỷ Đoạn Ba!” Miệng thiếu niên tóc cam nhẹ nhàng phun ra. Một cơn sóng mạnh mẽ đánh về phía người thanh niên tóc trắng. Người thanh niên tóc trắng lập tức nhảy sang một bên tránh thoát đòn tấn công của thiếu niên.
Vút, vút… Ngay lập tức cô nhóc tóc lam trực tiếp phóng ra hai thanh phi tiêu bằng giấy sắc nhọn bắn về phía người thanh niên. Cùng lúc đó cậu nhóc tóc đỏ đứng bên cạnh sử dụng phong độn trợ lực ra tăng uy lực của phi tiêu giấy làm cho uy lực nó tăng lên vài phần.
Phập, phập… Hai thanh phi tiêu trực tiếp cắm ngập vào thân thể người thanh niên. Nagato cực kỳ vui mừng nắm đấm mình quơ múa: “Trúng rồi!” Cả hai người bạn của cậu cũng cực kỳ vui mừng nhìn về phía cảnh này.
Bùm! Một tiếng nổ nhỏ vang lên, người thanh niên tóc trắng hoá thành một đám khói biến mất. Ngay sau đó hắn lại xuất hiện ôm tay mình xuất hiện một nụ cười hài lòng trên mặt: “Thật ấn tượng! Các em đã thắng được một phân thân của ta…”
“Cái gì?” Bàn tay thiếu niên đưa lên sau đó cảm giác được bất đắc dĩ: “Phân thân của thầy?”
“Ta nghĩ cũng đã đến lúc ta phải trở về làng rồi!” Đột nhiên người thanh niên mở miệng nói chuyện làm cho cả ba người ngẩn người. Nụ cười gượng gạo xuất hiện trên mặt Jiraiya: “Các em đã làm rất tốt trong ba năm nay. Đã đến lúc các em phải tự sinh tồn rồi. Đừng khóc Yahiko, đừng để người ta coi em không đáng mặt nam nhi…” hắn lại quay ra nhìn về phía cô thiếu nữ nói: “Konan… ta nói cho em biết… em sau này lớn lên sẽ là một cô gái rất đẹp đấy! Tin tưởng vào đôi mắt của ta đi!” Hắn không nhịn được bắt người xoay đi: “Các em đang sống trong một đất nước nghèo nên trong tương lai còn không ít chuyện buồn sẽ đến. Cho nên ta hy vọng ba em phải hợp tác thay đổi nó. Chẳng phải ta cũng đã nói với các em là phải trưởng thành sao, đúng không nào Nagato?” Hắn khẽ liếc mắt nhìn về phía thiếu niên tóc đỏ.
“Cảm ơn thầy!” Ba người nhìn về phía Jiraiya rời đi. Cả ba người đã lệ rơi đầy mặt nhìn Jiraiya rời đi cho đến khi khuất bóng.
Thoáng nhớ lại những ký ức, Jiraiya mở miệng nói chuyện: “Vài năm sau ta biết được tên tuổi các em nổi lên như cồn. Bất cứ ở đâu chỉ cần có chuyện thì các em đều có mặt và đối thủ các em đều chết sạch!”
Vẻ mặt Konan mang theo lạnh lùng nhìn xuống Jiraiya: “Thầy không hiểu đã có chuyện gì xảy ra đâu!”
“Hừm…” Jiraiya nhếch miệng khẽ phát ra tiếng: “Phải ta không biết gì cả nhưng những việc làm của Akatsuki cũng không phải chuyện gì đều đúng cả!”
“Đó chỉ là ý kiến của thầy mà thôi!” Một âm thanh vang vọng rơi vào tai Jiraiya. Lập tức Jiraiya ngẩng đầu thấy được một nam nhân có chút xa lạ với mái tóc màu vàng cam dài đang dùng hai tay hai chân chống trên vách tường nhìn xuống phía dưới. Giọng nói hắn mang theo châm chọc: “Thầy Jiraiya ạ!”
“Ngươi đã thay đổi khá nhiều nhưng… đôi mắt đó sẽ không sai!” Nhìn khuôn mặt xa lạ, Jiraiya nghiêm túc nói: “Vậy ra ngươi là Pain hả, Nagato!? Xem ra ngươi đã trưởng thành không theo cách mà ta muốn?” Jiraiya cũng bắt đầu đổi giọng: “Đã có chuyện gì xảy ra với các ngươi vậy?”
Đôi mắt Rinnegan lạnh lùng nhìn về phía Jiraiya: “Ông không cần phải biết làm gì…Ông nên biết ông chỉ là một kẻ đột nhập mà thôi! Và ông sẽ chết ở đây!”
Nghe được lời này thì Jiraiya lạnh giọng đáp lại: “Em đã thay đổi rồi, Nagato!”
“Thuật triệu hồi!” Hai bàn tay Pain lập tức kết ấn ngay lập tức trên tường xuất hiện một đám đồ án với đường tròn màu đen. Theo sau đó một con cua khổng lồ xuất hiện. Nó trực tiếp phun ra một đám nước bọt nước bong bóng xuất hiện. Chúng trực tiếp phun lên cả người Konan mà không hề cố kỵ gì và đem cả sàn đấu tràn ngập bọt bong bóng. Jiraiya phải nhảy người lên tường tránh thoát.
“Konan, mau lùi lại!” Pain ra hiệu lệnh cho thiếu nữ. Khi thiếu nữ lui lại thì đột nhiên trong bọt nước trực tiếp chui vụt ra một con cua khổng lồ. Nó nhằm về phía Jiraiya mà tấn công.
Jiraiya phản ứng cực nhanh nhảy lùi lại ngay sau đó sử dụng nhẫn thuật. Mái tóc hắn vươn dài ra trực tiếp cuốn lấy con cua khổng lồ. Sức mạnh khủng bố của đám tóc Jiraiya theo đó siết chặt con cua thành những mảnh vụn.
Bùm! Con cua khổng lồ không chịu nổi một đòn Jiraiya trực tiếp hoá thành khói trắng biến mất. Khi mà Pain chưa kịp phản ứng thì đám tóc bắn nhanh về phía hắn sau đó trực tiếp đem hắn cuốn chặt lại bó khiến cho hắn không có cách nào chạy thoát.
Thế nhưng dường như Jiraiya không có ý định giết chết Pain mà mở miệng nói chuyện: “Nagato. Ta có chuyện muốn hỏi ngươi! Chuyện gì đã xảy ra với Yahiko rồi?”
“Ồ! Ta đã từng quen biết ai đó có cái tên đó!” Vẻ mặt cứng nhắc như cương thi nam nhân tóc cam dài phát ra âm thanh. Và đôi mắt mang theo giễu cợt khi nói chuyện với Jiraiya: “Nhưng hắn đã chết lâu lắm rồi!”
“Nagato…ngươi…” Lời này làm cho Jiraiya giật mình và dại ra. Ngay sau đó đôi mắt hắn híp lại thật sâu: “Chuyện gì đã xảy ra? Ngươi thật sự đâu đến nỗi…”
“Không có chuyện gì cả… chẳng qua cũng chỉ là một trận chiến!” Pain lạnh lẽo nhìn về phía Jiraiya: “Đã có quá nhiều người chết. Nỗi đau của họ đã nuôi lớn chúng tôi!”
“Ngươi đang nói cái gì thế?” Jiraiya cảm giác được không ổn tiếp tục truy vấn.
“Cho dù đứa trẻ ngốc nghếch ngờ nghệch nhất trên đời nhưng nếu chúng được nuôi lớn theo cách chúng tôi đã trải qua… chúng cũng hiểu nỗi đau là như thế nào!” Giọng nói vẫn lạnh lẽo và từ từ phát ra: “Nó sẽ ảnh hưởng đến cái cách chúng nói, cách chúng suy nghĩ và hơn hết là ảnh hưởng đến con người chúng…”
“Vậy ngươi từ bỏ tình yêu với bạn bè là cách để trưởng thành sao?” Jiraiya giận dữ quát lớn.
Vẻ mặt Pain vẫn lạnh như băng đáp lại: “Thầy… ngươi mãi chỉ là một người bình thường thôi nhưng ta một người sống trong một thế giới đau khổ không bờ bến, ta đã trở thành người lớn hơn thế nữa…” Pain tiếp tục giễu cợt Jiraiya: “Ta đã từ một con người trở thành một vị thần! Khi ta làm thần, những điều ta nghĩ, ta nói đều phải được thực hiện. Thầy à… ông chỉ là người bình thường ta cũng chẳng hy vọng ông nghe hiểu những gì ta nói!”
“Ta không thể tin được rằng người đứng trước mặt ta là đứa trẻ năm xưa!” Jiraiya có chút buồn bã và mất mát đáp lại.
“Những thứ mà ta không có cách nào lĩnh hội được khi ta là một con người giờ đã vô cùng rõ ràng khi ta trở thành một vị thần!” Pain khẽ liếc mắt nhìn về phía Konan: “Giống như một giấc mơ… một giấc mơ mà con người không bao giờ thực hiện được nhưng khi là một vị thần ta sẽ biến nó thành hiện thực.” 
“Thật ra người muốn cái gì?” Jiraiya lớn tiếng quát hỏi. Trong đôi mắt Jiraiya đã mang theo tang thương.
Đôi mắt Pain hơi nhắm lại một chút sau đó mở ra nhìn thẳng Jiraiya: “Ta muốn chấm dứt cảnh loạn lạc trên thế giới cũng như chấm dứt những cuộc chiến tranh vô cọng vẫn kéo dài đó chính là hành động của thần!”
“Đó chính là lý do mà các ngươi muốn thu thập vĩ thú sao?” Jiraiya hỏi lại.
“Dù sao ông cũng sắp chết rồi thì nói cho ông cũng chẳng hại gì!” Pain từ tốn nói chuyện. Jiraiya bắt đầu lẳng lặng nghe: “Dùng vĩ thú… ta có thể tạo ra một cấm thuật mới. Một cấm thuật có thể tiêu diệt một quốc gia chỉ trong tích tắc. Một thuật vô địch với cả sức mạnh lẫn phạm vị tấn công…”
“Làm sao ngươi nghĩ điều đó có thể ngăn chặn chiến tranh?” Ngón tay Jiraiya chỉ thẳng Pain mà phản bác: “Nó chỉ làm cuộc chiến thêm trầm trọng mà thôi!”
Vậy mà Pain không trả lời Jiraiya, hắn hỏi ngược lại: “Một khi hai quốc gia tranh chấp với nhau, con đường nhanh nhất để giải quyết là gì vậy hả thầy?”
Một tay chống eo, một tay chỉ thẳng về phía Pain hỏi: “Đừng có đánh trống lảng! Trả lời câu hỏi ta nhanh lên!”
“Ta sẽ đem vũ khí đó tới nơi chiến tranh” Pain lạnh lùng nói: “Việc chết chóc là không tránh khỏi!”
“Ngươi điên rồi sao, Nagato!?” Đôi mắt Jiraiya mở to quát hỏi.
“Hàng trăm người phải chết ngay tức khắc sẽ khiến những người sống phải e sợ…” Giọng Pain lành lạnh vang vọng trong căn phòng: “Khi đó mọi người trên thế giới sẽ hiểu thế nào là đau khổ. Phương pháp này sẽ gieo nỗi sợ hãi và sự phục tùng vào mọi người. Cuộc chiến sẽ chấm dứt có thể lúc đó thế giới của chúng ta sẽ phát triển một cách công bằng hơn. Nỗi đau sẽ thúc đẩy thế giới phát triển như việc đã xảy ra với tôi. Thế giới hiện tại vẫn còn non trẻ lắm nhưng một khi thần nhúng tay vào nó sẽ trưởng thành nhanh hơn…”
“Vậy ngươi cho rằng thế giới cần được dạy dỗ bởi sự đau khổ và nó sẽ làm thế giới trưởng thành!” Jiraiya giận dữ quát lên: “Và ngươi cho rằng đó là trách nhiệm của ngươi!?”
“Đúng vậy!” Pain lạnh nhạt đáp lại: “Vì ta là một vị thần!”
“Ngươi thật sự giống một tên hề thì đúng hơn, Nagato ạ!” Khoé miệng khẽ kéo, đôi mắt Jiraiya đã biến thành lạnh lẽo. Ngay sau đó đám tóc trắng Jiraiya mạnh mẽ hữu lực đem Pain bóp nát. Hắn cũng không còn nương tay đối với người đệ tử đi nhầm đường lạc lối này nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.