Danh Môn Ác Nữ

Chương 6: Người quý tự trọng




Lời Hồ thị vừa ra khỏi miệng, Vân Thù cuối cùng thấy được một người rốt cuộc có thể vô sỉ tới mức nào, chân trước vừa mới bán muội cầu vinh lợi dụng giá trị người ta xong, hiện giờ quay đầu bắt đầu tính toán tới đồ cưới.
Cả người Vạn Thục Tuệ đang đắm chìm trong khiếp sợ khi biết được chân tướng, hiện giờ nghe Hồ thị nói như vậy, bà lau nước mắt một cái nói: “Tẩu tẩu, tẩu đừng quá phận!” Chỉ có điều bà đã khóc đến giọng nói đã sớm khàn khàn, âm thanh này nghe không hề có chút sức lực nào.
Hồ thị nào để Vạn Thục Tuệ vào trong mắt, bà nói: “Tiểu cô, ngươi không quản việc nhà không biết khổ cực của đương gia, ca ca ngươi một tháng cũng chỉ có chút bổng lộc như vậy sao có thể nuôi nổi cả nhà, bình thường trong viện lão phu nhân dùng đều là đồ tốt nhất, trong phủ vốn bóp mồm bóp miệng mà sống, bây giờ tiểu cô đã tới đây rồi, lại dẫn theo nha hoàn ma ma trở về, lập tức lại thêm mấy miệng ăn, trong phủ đã sớm không còn vinh quang như lúc đầu rồi, những năm này đều do ta bù thêm đồ cưới vào mới không khiến cho người ta chê cười, nhưng cũng sống hết sức giật gấu vá vai. Bây giờ lại thêm tiểu cô ngươi, ngày hôm nay vô cùng khổ sở mà da mặt dày nói chuyện này, nhưng tiểu cô ngươi cũng không có khả năng ở nhà không, hiện giờ trong nhà sống như vậy, những đồ cưới này của ngươi để không cũng không có ý gì, chẳng bằng lấy ra cho nhà dùng.”
Một loạt lời Hồ thị nói không chỉ khiến cho Vạn Thục Tuệ ngây ngẩn cả người, ngay cả Miêu thị cũng giận muốn chết, bà chỉ vào Hồ thị nói với nhi tử mình: “Lão đại ngươi nghe xem thê tử của ngươi nói cái gì! Ngươi làm chuyện như vậy, bây giờ còn nghĩ tới đánh chủ ý lên đồ cưới của Thục Tuệ, ngươi chính là người sao?”
Vạn Thủ Nghĩa vốn cảm thấy hơi ngượng ngùng, bây giờ nghe được mẫu thân khiển trách như vậy, sắc mặt ông đỏ như muốn rỉ máu, ông vốn không đồng ý với cách làm như vậy của Hồ thị, nhưng vẫn không làm được gì. Ông kéo kéo ống tay áo Hồ thị, nhỏ giọng nói: “Thôi đi.”
Hồ thị liếc xéo ông một cái, thầm nghĩ cái gì gọi là thôi đi, ban đầu bà đáp ứng hôn sự của Vạn gia, do lão gia Vạn gia dù nghèo túng như thế nào cũng là quan to tứ phẩm, vốn nghĩ hổ phụ vô khuyển tử, nhưg không nghĩ đến nam nhân nhà mình qua nhiều năm như vậy cũng chỉ là một tiểu quan lục phẩm nhỏ như hạt mè hạt đậu, mà tiểu cô gả vào hào môn cũng không có bản lĩnh gì có thể giúp đỡ một chút, lần này nếu không phải bà dựa vào Tĩnh Viễn Hầu gia muốn hưu thê mà cò kè mặc cả, có thế này mới đáp ứng để cho tướng công trở thành quan viên ngũ phẩm, nếu không chỉ sợ vẫn lăn lộn trong quan tép riu. d1en d4nl 3q21y d0n
Hồ thị nghiêm mặt nói: “Bây giờ tiểu cô đã bị hưu rồi, lúc này về nhà, chi phí cơm nước trong nhà cũng cần phải thêm, ta đây làm tẩu tẩu cũng không có cách gì, cũng thể kêu người toàn gia ăn trấu nuốt cám chứ? Đồ cưới của tiểu cô giữ lại cũng không có chỗ nào dùng, trong am ni cô trước sau như một ngồi không cũng không có chỗ nào dùng bạc, chẳng bằng lấy ra cho nhà dùng. Không lẽ tiểu cô còn định tái giá, vậy cũng thật sự muốn ném chết người.”
Vạn Thục Tuệ nghe Hồ thị nói lời khóe tim như vậy, bà run run nói: “Đồ cưới của ta dùng để bù vào đồ cưới cho Thù nhi, tẩu tẩu, ngươi đừng làm quá mức.”
Hồ thị vừa nghe lời Vạn Thục Tuệ nói, sắc mặt của bà nghiêm lại, lạnh lùng nói: “Tiểu cô kẻ ngu này, ngươi đã không phải phu nhân Hầu môn, chưa tới bảy ngày nữa nữ nhi của ngươi sẽ gọi kẻ khác là mẫu thân rồi, bây giờ con bé mới chỉ mười hai tuổi, cập kê còn chưa tới làm sao dùng đồ cưới, còn nữa đô cưới của con bé tự nhiên sẽ có mẫu thân mới của con bé giúp đỡ đặt mua, ngươi lại gần náo nhiệt cái gì, ngươi cũng không nghĩ tới bây giờ thân phận của ngươi là gì!”
Vạn Thục Tuệ há miệng không nói ra lời, chỉ có thể sững sờ nhìn Hồ thị trước mặt, mà Miêu thị đã bị nàng dâu của mình chọc giận, bà luôn cho rằng Hồ thị ngang ngược càn rỡ, những năm này đã từng chịu không ít cơn tức từ Hồ thị đâu, nhưng vì yên bình trong nhà vẫn không náo loạn lên, nhưng thật sự không nghĩ tới Hồ thị lại không thể chờ đợi đã đánh chủ ý đến đồ cưới của nữ nhi mình như vậy.
Một cái bóng xẹt qua giữa không trung trong nháy mắt, lập tức đập trúng trên người Hồ thị, không sai không lệch đập trúng chỗ ngực Hồ thị.
Ban đầu Hồ thị cảm thấy trên ngực đau nhói, tiếp theo chính là giống như bị bỏng, cảm giác tầng da ngực kia của mình giống như bị người nhấc lên, truyền tới ngay sau đó chính là tiếng đồ sứ bể.
Hồ thị “Ai ôi” một tiếng, cúi đầu xem xét, chỉ thấy nơi ngực mình ướt át một mảnh khiến màu sắc quần áo cũng bị nhuộm thành màu tối hơn, hơn nữa có khí nóng bống lên, mà bên chân là một chiếc tách sứ vỡ tan.
Hồ thị ngước mắt nhìn về phía Vân Thù, tách trà trên bàn trà nhỏ mới vừa rồi còn ở bên cạnh con bé đã biến mất không thấy! Nơi ngực Hồ thị cực kỳ nóng bỏng, nóng đến bà gần như không nói được lời nào ra khỏi miệng.
“Mợ! Ta gọi ngài là mợ, mẫu thân cũng coi ngài là tẩu tẩu của mình, cho nên nhường nhịn mọi cách, nhưng nhìn dáng vẻ của ngài bây giờ có chỗ nào là dáng vẻ của trưởng bối. Bà ngoại đã như vậy rồi, ngài còn ở đây định nói cái gì, ngài đây là định ngỗ nghịch với trưởng bối sao?” Vân Thù tức giận nói với Hồ thị, “Mợ có biết không, chỉ cần mấy lời vừa rồi của ngài đã phạm phải hai điều ‘Không hiếu thuận phụ mẫu’ và ‘Lắm lời’ trong thất xuất chi điều * rồi. Có phải mợ muốn bị hưu ra khỏi cửa nhà Vạn gia không!”
(*) thất xuất chi điều: bảy lý do để bỏ vợ ở cổ đại, bao gồm: Không hiếu thuận với cha mẹ, không có con, dâm loạn, đố kỵ, mắc bệnh hiểm nghèo, lắm điều, trộm cướp
Hồ thị vốn giận từ trong lòng, nhưng sau khi nghe lời Vân Thù nói, tức giận của bà thoáng tiêu mất một chút, trong lòng bà biết lấy gan của nam nhân nhà bà chắc chắn không làm ra được chuyện hưu bà, nhưng mới vừa rồi lời nói chắc như đinh đóng cột của Vân Thù khiến cho Hồ thị hơi sợ hãi.
“Mới vừa rồi mợ nói mẫu thân của ta phải đi am ni cô, đây là chủ ý do ai quyết định? Mợ, hôm nay ta đặt lời này ở đây, am ni cô này trừ phi chính mẫu thân ta muốn đi, nếu không ai cũng không có quyền ép đặt mẫu thân ta đi. Những đồ cưới này, bây giờ mợ nhớ kỹ cho ta, nhớ cho thật kỹ, đồ cưới này là đồ của mẫu thân ta, trừ phi chính bà đồng ý lấy ra, nếu không ai cũng cướp đoạt không thành! Đồ cưới này vẫn do ông ngoại ta khi còn đây làm chủ, bà ngoại lấy chủ ý quyết định ra, đồ gì đó thuộc về mẫu thân ta, ngài đừng làm trò viện cớ lấy tâm tư đánh chiếm gì đó!” Vân Thù lạnh lùng liếc nhìn Hồ thị, “Nếu ngày nào đó mẫu thân ta muốn tái giá, vậy thì tái giá, nào có phải là chuyện xấu hổ chết được, chẳng lẽ còn phải vì một nam nhân không cần mình mà ở góa sao? Nếu mợ cảm thấy mất mặt, vậy xin tự rời đi là được, mợ sẽ mắt không thấy tâm cũng sẽ không phiền cũng tránh được việc mợ lấy đồ cưới trợ giúp chi phí tiêu dùng rồi.”
“Ngươi lại dám dạy dỗ ta? Ta là trưởng bối của ngươi!” Hồ thị lạnh giọng thét lên, chỉ cảm thấy thể diện của mình mất sạch rồi, bà thân là mợ lại bị một ngoại sinh nữ dạy dỗ như vậy.
“Người quý bởi tự trọng, nếu mợ thân là trưởng bối mà không tự trọng như vậy, ngài chính là muốn ta tôn trọng ngài như thế nào?” Vân Thù giễu cợt cười nói, nàng nhìn về phía Vạn Thủ Nghĩa, ánh mắt kia lạnh lẽo như băng lạnh, “Cậu mợ cũng đừng quá hài lòng, hiện giờ chức quan tăng lên còn chưa thay đổi, nếu như chọc giận ta, không cần không nể tình thân thích này sẽ tới nha môn kiện cáo, đến lúc đó ta đây một cô nương chưa cập kê nhiều nhất chỉ mất chút mặt mũi mà thôi, nhưng mà quan viên có phẩm hạnh bán muội cầu vinh như vậy, đừng nói thăng lên quan viên ngũ phẩm, chỉ sợ cái mũ ô sa lục phẩm trên đầu có thể giữ được hanh không cũng là một vấn đề! Còn có Trí Viễn biểu ca, sau khi gây ra sự tình này, chuyện hiếu liêm * kia chỉ sợ cũng hỏng! Mợ ngài định như thế nào?!”
(*) hiếu liêm: có ý tứ hiếu thuận với trưởng bối, liêm khiết chính trực. Về sau, xưng hô hiếu liêm này trở thành danh xưng tao nhã đối với cử nhân vào triều Minh, triều Thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.