Danh Gia Vọng Tộc

Chương 5: Diễn trò




Vạn lão phu nhân nghe vậy mới khẽ nhíu mày liếc sang Cẩm Sắt một lần nữa. Tạ gia ít con cháu, bà ta lại chỉ có Tạ Thiếu Văn là con trai, miễn là cốt nhục của Tạ Thiếu Văn, dù là con vợ cả hay con vợ lẽ thì bà ta vẫn để ý.
Bởi thế dù không thích Cẩm Sắt, nhưng nhìn thấy máu chảy không ngừng, e là cái thai này khó giữ, bà ta vẫn muốn thử xem có thể giữ lại huyết mạch của hắn không, ngay lập tức bà liền trầm giọng quát: “Còn không mau đưa trở về, mời đại phu đến xem thế nào.”
Cũng đúng lúc này, ngoài sân vang lên âm thanh huyên náo, Vạn lão phu nhân trừng mắt nhìn sang, chỉ chốc lát liền có nha hoàn sang đây báo lại.
”Bẩm lão phu nhân, Liễu ma ma và Kiêm Nhi hầu hạ bên người di nương tới tìm nàng ạ.”
Liễu ma ma chính là lão ma ma mà mẹ đẻ Liêu thị của Cẩm Sắt để lại cho nàng, Kiêm nhi cũng là nha hoàn xuất thân từ Diêu gia, tuy nói Cẩm Sắt là thiếp thất, lẽ ra không được mang theo nha hoàn vú nuôi vào phủ, nhưng mẹ đẻ của Diêu Cẩm Ngọc là Ngô thị muốn tỏ vẻ yêu thương Cẩm Sắt nên cầu xin Hầu phủ đặc biệt cho mang theo nô bộc hồi môn.
Cẩm Sắt khi nãy mượn cớ đuổi hai người họ ra ngoài, lúc này họ lại đến nhà chính, xem ra là nghe thấy động tĩnh lớn bên này nên sợ hãi tìm đến đây.
Ánh mắt Cẩm Sắt chợt trở nên ấm áp hơn, Vạn lão phu nhân thấy vậy lại phẫn nộ quát: “Đang đêm tối như thế này gào khóc cái gì, để cho đám Ngự sử kia nghe thấy thì lại gặp rắc rối một phen! Mà thôi, đừng để bọn họ vào đây, mau đem di nương về cho ta khỏi chướng mắt!”
Vạn lão phu nhân vừa nói vừa làm như Cẩm Sắt căn bản không đáng để bà ta để ý, sau đó quay đầu bước vào phòng.
Một lúc lâu sau, Hầu phủ vốn ầm ĩ đến nửa ngày mới trở nên an tĩnh, bóng đêm như nước, mọi nơi tĩnh lặng.
Cẩm Sắt được Liễu ma ma và Kiêm nhi lau rửa cơ thể, thu dọn sạch sẽ nằm ngủ ở trên đệm gấm toả hương thơm ngát.
Liễu ma ma ngồi ở trước giường, nghẹn ngào nói: “Cô nương đã sớm biết phu nhân không phải là người tốt, cũng không nên đồng ý đến viện đó, còn bắt chúng nô tài rời đi nữa, cô nương tôn trọng phu nhân, tôn trọng tỷ tỷ, nhưng phu nhân thì... Phu nhân đúng là người tàn nhẫn, suy cho cùng hai người cũng là ruột thịt mà cứ thế chà đạp cô nương...”
Kiêm nhi nghe Liễu ma ma nói thế thì nhìn đến vẻ mặt Cẩm Sắt trắng nhợt không một ánh hồng, trắng đến mức nhìn thấy rõ cả mạch máu phía dưới, trông yếu ớt đến sợ người, bất chợt cô bé cũng lớn tiếng khóc theo.
Cẩm Sắt trong lòng khẽ thở dài, Liễu ma ma nói không sai, tối nay khi Diệu Hồng đến mời nàng vào viện, nàng dù biết chuyện này “lai giả bất thiện” nhưng cũng không từ chối, chẳng qua do nàng quá chán ghét phải giả vờ giả vịt với Diêu Cẩm Ngọc, chán ghét cuộc sống tăm tối ngột ngạt này. Diêu Cẩm Ngọc muốn trở mặt thì sao nàng lại không sảng khoái mà giúp nàng ta một tay chứ?
*Lai giả bất thiện: ý chỉ chuyện sắp xảy đến không tốt đẹp.
Nếu không như thế, sao nàng có thể làm cho Diêu Cẩm Ngọc mất cảnh giác chứ? Không giả vờ bị Tạ Thiếu Văn mắng, sao Diêu Cẩm Ngọc lại có thể thích thú hả hê đến mức chủ động thu lại những kẻ giám sát nàng? Nếu những kẻ đó không bị điều đi thì sao nàng có thể để Liễu ma ma cầm bức thư quan trọng kia đưa tới phủ Trấn Quốc Công...
Có điều những lời này nàng cũng không thể nói với Liễu ma ma, bị giày vò cả một đêm, nàng đã quá mệt mỏi, lại bị Tạ Thiếu Văn đá một cái đến mức sảy thai, nếu không phải muốn giữ tôn nghiêm trước mặt những kẻ độc ác ấy thì nàng đã ngã quỵ từ lâu rồi, bây giờ chẳng còn sức lực nào mà bận tâm đến tâm tình của các nàng nữa.
Nàng nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, rồi chậm rãi mở mắt nói với Liễu ma ma: “Vú à, ta mệt lắm... Khi tỉnh lại ta muốn dùng canh táo đỏ hạt sen.”
Liễu ma ma nghe thấy giọng nói thều thào của nàng thì mới đột nhiên tỉnh người lại, thầm trách mình đúng là hồ đồ, chủ nhân còn như vậy mà mình đã tự rối loạn trận tuyến, nữ tử sau khi sảy thai mà không nghỉ ngơi tốt thì đúng là nguy hiểm đến tính mạng.
Nghĩ như vậy, bà vội lấy tay áo lau lung tung nước mắt trên mặt rồi nói không ngừng: “Cô nương mệt đến thế thì mau nghỉ ngơi một lúc đi, cơ thể người yếu ớt nên phải bồi bổ cho tốt, lão nô đi hầm canh táo đỏ hạt sen cho cô nương ngay đây, lão nô sẽ để lửa thật vừa vặn, sẽ hầm canh thật ngon cho cô nương tỉnh dậy rồi uống.
Kiêm nhi cũng tỉnh táo lại, vội che lại một góc ngọn đèn, lại nhẹ tay buông màn xuống rồi mới cùng Liễu ma ma lui ra ngoài.
Cẩm Sắt chìm vào giấc ngủ nặng nề, khi tỉnh dậy cảm thấy toàn thân đau nhức, xoay người đã thấy Liễu ma ma từ bên ngoài bước vào.
”Cô nương dậy rồi?”
Liễu ma ma treo màn lên, Kiêm nhi từ vách ngăn bên cạnh nghe thấy cũng bưng chậu nước tiến đến.
Thấy Cẩm Sắt cả người ướt đẫm mồ hôi, hai người hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo sạch sẽ mới dìu nàng dựa vào chiếc gối đầu tinh xảo thơm mùi hoa hạnh.
Trong phòng có vẻ lạnh hơn thường ngày, ánh mắt Cẩm Sắt nhìn lướt qua chậu than tàn sau lưng Liễu ma ma, trong chậu không hề được thêm than mới.
Nhớ lại trong lúc ngủ mơ loáng thoáng nghe thấy tiếng tranh cãi, Cẩm Sắt chợt hiểu rõ, cũng không hỏi nhiều, thấy Liễu ma ma xoay người cầm bát canh trong tay Kiêm nhi đưa tới, nàng bèn ngồi thẳng dậy.
Trong bát lộ ra nước đường đen bóng đậm đặc, tuy trông được hầm kỹ nhưng có vẻ nhạt nhẽo, Liễu ma ma thấy Cẩm Sắt nhìn qua bát canh thì rơm rớm nói: “Lão nô vô dụng, ngay cả hầm một bát canh táo đỏ hạt sen cho cô nương cũng không làm được.”
”Những vị quản sự kia đúng là đồ gió chiều nào xoay chiều ấy, ngày xưa thì nịnh nọt đưa toàn đồ tốt cho cô nương, bây giờ lại... Còn hai kẻ nha hoàn Bạch Lộ và Bạch Sương nữa, thấy than trong phòng đã dùng hết, nô tỳ sai họ đi lấy thì đều ra sức từ chối, khó khăn lắm họ mới chịu đi khố phòng nhưng lại tay trắng trở về, lại còn nói bóng nói gió...
*Khố phòng: Phòng chứa đồ dùng thường ngày.
Lời Kiêm nhi nói vào tai trái rồi lại ra tai phải, Cẩm Sắt không để trong lòng. Diêu Cẩm Ngọc là phu nhân, nàng chỉ là một tiện thiếp mà dám xúc phạm Hầu gia, dù có đưa tiền thì cũng chẳng ai dám giúp. Lòng người dễ thay đổi, chẳng lẽ nàng không hiểu điều này sao?
Cẩm Sắt vừa nghĩ vừa cười, cầm bát canh uống hết một hơi rồi đưa lại bát không cho Liễu ma ma: “Ngọt lắm, làm khổ Liêu ma ma và Kiêm nhi rồi“.
Nàng cười nói dịu dàng, vẻ mặt tỏ ra là một người không màng danh lợi nhưng làm Liễu ma ma suýt thì khóc to ra tiếng. Cô nương lúc nào cũng ôn hoà nhã nhặn như vậy, dù trong lòng chịu nhiều đau khổ nhưng cũng không thốt một câu, sống như vậy khổ sở biết bao. Nếu tính tình cô nương thật sự như thế thì đã không làm lớn chuyện, nhưng bà biết cô nương là người ngoài mạnh trong yếu, nội tâm vô cùng kiên cường cố chấp, hiện giờ tranh chấp mạnh mẽ với Hầu gia đến như vậy đúng là không còn gì để cứu vãn.
Cô nương không còn là thiên kim tiểu thư nhà Thủ phụ nữa, giờ chỉ còn là một thiếp thấp dựa vào sự sủng ái của Hầu gia mà sống, nếu làm mất trái tim Hầu gia thì sau này sống thế nào bây giờ...
Bà không sợ chịu khổ, chẳng qua là thương tiếc cho cô nương, dung mạo cử chỉ của nàng tựa như tiên nữ, làm sao lại để người khác chà đạp xỉ nhục như vậy. Không được, bà phải tìm cách khuyên nhủ cô nương đoạt lại trái tim của Hầu gia mới được! Nhưng tính tình cô nương như thế bảo bà phải khuyên giải ra sao mới được đây.
Liễu ma ma nghĩ mãi không xong, bên tai lại nghe Cẩm Sắt đang lên tiếng sai bảo hạ nhân.
”Mang giấy bút tới đây.”
Liễu ma ma sửng sốt, gấp gáp nói: “Cô nương mới bị sảy thai, đừng vẽ tranh mà làm hại mắt!”
Thế nhưng Cẩm Sắt lại bảo: “Ta chỉ viết mấy chữ thôi, không sao đâu.”
Liễu ma ma thấy nàng khăng khăng thì không nói gì nữa, Kiêm nhi mang giấy bút tới, chờ Liễu ma ma sắp xếp lại chiếc bàn xong, Cẩm Sắt liền đề bút viết hai dòng chữ, đợi mực khô rồi gọi Kiêm nhi đi tìm một cái hà bao màu xanh ngọc thêu hình cá chép hóa rồng, tự tay nhét mảnh giấy vào trong, không xem lại lấy một lần vội đưa cho Liễu ma ma đang đứng bên cạnh rồi nói: “Nếu Hầu gia tới, đợi hắn ra ngoài rồi ma ma đuổi theo đưa hà bao này cho hắn“.
*Hà bao: túi nhỏ người xưa thường mang bên người.
Liễu ma ma nghe vậy lại sững sờ, bà không biết chữ, tuy vừa nãy vẫn đứng bên cạnh hầu hạ nhưng không biết Cẩm Sắt viết gì. Tuy vậy bà hiểu rõ cô nương, chắc chắn nàng không chịu cúi đầu khuất phục với Tạ Thiếu Văn, nhưng nhìn hành động này thì có vẻ cô nương đã sáng tỏ ra rồi?
Mặc kệ có phải hay không, hiện giờ Liễu ma ma vẫn thấy đây là chuyện cực kỳ vui mừng, ngay lập tức bà nở nụ cười tươi cất kỹ cái hà bao trong tay áo rồi nói: “Cô nương nghĩ đúng lắm, nếu cô nương chịu tranh giành thì làm sao phu nhân có thể tính toán được đến mức như vậy! Để lão nô đi tìm xem Hầu gia đang ở đâu, cô nương cứ nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời bà liền hấp tấp chạy ra ngoài, Cẩm Sắt cũng không ngăn cản, chớp mắt vài cái rồi nhắm hẳn mắt lại.
Liễu ma ma bước ra khỏi sân, trong lòng đang lo lắng không biết nên đến đâu tìm Tạ Thiếu Văn thì đã thấy dưới tàng cây bên ngoài viện đang có người chần chừ đứng đó, nhìn kỹ thì thấy chẳng phải là Tạ Thiếu Văn sao?
Liễu ma ma vui mừng quá đỗi, chân đi ba bước thành hai bước vọt nhanh tới, bộp một tiếng quỳ xuống, khóc kêu: “Hầu gia, xin ngài mau quay lại xem di nương, nàng vừa mới sảy thai, đau lòng quá độ nên hành vi cử chỉ mới điên rồ như vậy, hôm qua bọn hạ nhân trong phủ thấy cô nương chọc giận Hầu gia đến thế thì ngay cả nước nóng cũng không thèm đưa tới cho cô nương, cơ thể nàng đang bị suy nhược, làm như vậy chẳng phải muốn giết cô nương sao?!”
Vừa rồi náo loạn như vậy, sau khi thấy Diêu Cẩm Ngọc được đại phu khám đã tỉnh lại, Tạ Thiếu Văn mới nhớ lại chuyện của Cẩm Sắt, trong lòng giận dữ rối bời, cũng không muốn đối mặt với Diêu Cẩm Ngọc, vì thế hắn an ủi nàng vài câu rồi rời đi, ban đầu hắn muốn đến thư phòng đọc sách, nhưng rốt cuộc lại nghe thấy bọn nô tài xôn xao chuyện Cẩm Sắt bị sảy thai.
Trước đó khi nhà chính đang rối loạn lung tung, hắn còn phải đỡ Diêu Cẩm Ngọc mới bị ngất tản bộ vài vòng cho đỡ choáng váng cho nên không biết tình hình bên ngoài, Vạn lão phu nhân và bọn nha hoàn thân cận bên người Diêu Cẩm Ngọc tất nhiên sẽ không chủ động nhắc đến việc này, cho nên hắn đột nhiên nghe thấy tin Cẩm Sắt bị sảy thai mà trong lòng dâng lên sợ hãi.
Cả đầu hắn tràn ngập tin tức này nên trong lúc mơ mơ màng màng chân tự bước đến đây, đang do dự xem có nên vào hay không thì Liễu ma ma kịp thời cho hắn cái bậc thang để bước xuống.
Nghe bà nói xong ngay lập tức hắn liền đi theo Liễu ma ma vào sân, thấy Cẩm Sắt nằm ở trên giường, lòng hắn lại càng thêm nhộn nhạo.
Hóa ra Cẩm Sắt lại thật sự có thai, chẳng phải nàng luôn lén uống thuốc tránh thai sao? Chẳng phải nàng không muốn hoài thai đứa trẻ cho hắn sao? Chẳng lẽ hắn sai rồi? Nàng... Hóa ra căn bản trong lòng nàng vẫn có hắn? Vì yêu hắn cho nên nàng mới hắt cả chậu nước vào người hắn, cho nên nàng mới ghen ghét đố kị như thế chăng?
Không phải, Cẩm Sắt từ trước đến giờ luôn coi thường hắn, ánh mắt của nàng chưa từng ánh lên vẻ ngưỡng mộ như Cẩm Ngọc...
Tạ Thiếu Văn bên này còn đang đấu tranh tư tưởng, bên kia Cẩm Sắt nằm trên giường nhận thấy trong phòng có người nên nặng nề mở mắt ra, đợi nhìn thấy rõ người đứng trong phòng chính là Tạ Thiếu Văn thì ngay lập tức vẻ mặt chợt trở nên thống hận, ánh mắt sắc bén, vừa quát vừa cầm cái gối ném thẳng vào người hắn.
”Là ngươi! Là ngươi hại chết con ta! Ngươi cút đi! Cút! Ma ma, mau đuổi hắn đi!”
Tạ Thiếu Văn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Cẩm Sắt, trong nhất thời cứ đứng trơ ra nhìn cái gối lao về phía này rồi vỡ tan ngay trước mắt, lại nhìn thấy Liễu ma ma bước lên an ủi vỗ về để nàng bớt kích động.
Cẩm Sắt chỉ nức nở hai tiếng liền quay lưng vào phía trong. Tạ Thiếu Văn thấy thế, trái lại trong lòng phập phồng mong ngóng, vội vàng bước đến hỏi: “Không phải nàng vẫn lén uống thuốc tránh thai sao? Tại sao lại có thai được?”
Cẩm Sắt nghe thấy thế càng nức nở nghẹn ngào hơn, trái lại Liễu ma ma đã quỳ xuống khóc kêu: “Hầu gia nói lời này đúng là làm di nương oan uổng, mỗi lần Hầu gia từ viện này trở về, ban ngày lão phu nhân đều sai nha hoàn đưa thuốc tránh thai tới, di nương của chúng nô tì không muốn làm tổn hại đến tình cảm mẹ con của Hầu gia nên chưa từng dám phản kháng nói ra, tại sao chuyện này lại tự dưng trở thành di nương lén lút dùng thuốc tránh thai chứ!”
”Không đúng, ta rõ ràng thấy thuốc được Kiêm nhi tự mình mang tới, sao lại là lão phu nhân ban cho chứ!” Tạ Thiếu Văn vừa nói mắt vừa nhìn chòng chọc sang Kiêm nhi.
”Hầu gia không biết đấy thôi, trước đây thuốc thật sự được lão phu nhân đưa tới, sau này lão phu nhân cảm thấy di nương hiểu chuyện hơn nên mỗi tháng đều đưa thuốc tới đúng ngày, mỗi lần đến đều do Đoàn nhi bên người lão phu nhân mang tới, Hầu gia cứ hỏi lại là biết ngay!” Kiêm nhi vội vã trả lời.
Tạ Thiếu Văn nghe nói vậy, đầu óc lại càng rối loạn ầm ầm, lời Diêu Cẩm Ngọc hòa vào với lời của Liễu ma vang lên từng đợt, hắn rốt cuộc chẳng hiểu rõ được mấy chuyện thị phi này, chỉ biết rằng chính bản thân mình đã tự tay giết chết đứa con của mình và Cẩm Sắt..
Cứ một chốc hắn lại suy nghĩ rốt cuộc chuyện thuốc tránh thai là ai mới đúng, một lúc sau lại nghĩ suy cho cùng Cẩm Sắt yêu hay là hận hắn, yêu hận rối rắm đan cài vào nhau làm đầu óc hắn đau đến cực điểm.
Lằng nhằng như vậy, nếu còn đứng trong phòng này thêm nữa thì hắn sẽ phát điên mất, thế nên bất thình lình hắn xoay người nhoáng cái đã xông ra phía ngoài, Liêu ma ma nhìn thấy thế mới nhớ ra lời Cẩm Sắt vừa dặn, vội vội vàng vàng bước nhanh đuổi theo.
Trong khi đó ở phòng trong, Cẩm Sắt chậm rãi kéo áo phủ trên mặt xuống để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần không vương chút lệ, đôi mắt ánh ý cười trào phúng, cả khuôn mặt đặc vẻ giễu cợt.
Tạ Thiếu Văn, cái đồ tai mềm như ngươi, ngay cả thị phi đúng sai cũng không phân biệt được, ngoại trừ cái vẻ ngoài đẹp mắt và hư danh bên ngoài ra thì nam nhân như ngươi còn có tác dụng gì? Diêu Cẩm Ngọc, rất nhanh ngươi sẽ biết chính bản thân mình cướp được thứ gì vào tay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.